Nam Cưới Nữ Gả

Chương 1



“Cưới ta được không? Ta muốn làm chính thê của chàng.” Ta lại một lần nữa hờ hững hỏi nam nhân trước mắt, dẫu biết chẳng thể có kết quả, nhưng vẫn ôm ấp một tia hy vọng mỏng manh.

Hắn là ân khách của ta, giờ phút này vẫn như thuở trước, rũ mắt im lặng, bàn tay đang nắm chén trà khẽ siết chặt.

Có lẽ là ta đã ép người quá đáng, phần lớn khách làng chơi nơi đây đều là những công tử, quan lại quyền quý đã có gia thất. Phu thê chẳng hòa thuận mới ra ngoài tìm vui, tình duyên như sương khói, hợp tan tùy ý. Những thế gia đại tộc ấy, điều họ coi trọng nhất chính là gia phong. Nếu quả thực vì một ả kỹ nữ mà ruồng bỏ chính thất môn đăng hộ đối, việc làm ăn sa sút là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng bị hủy hoại mới là họa lớn.

Họ tính toán rành rọt, nào ai dại dột làm chuyện hồ đồ ấy. Quan nhân trong nhà có ra ngoài trăng hoa, chỉ cần không làm lớn chuyện, chính thất cũng sẽ nhắm một mắt cho qua, vốn dĩ những mối hôn nhân thế gia đều vì lợi ích mà kết thành, tình cảm chỉ là thứ yếu.

Nói ra thật nực cười, chúng ta ân ái đã ba năm, ta lại chẳng biết hắn họ tên là gì, ngay cả dung mạo của hắn ta cũng chưa từng thấy.

Mỗi lần hắn đến đều mang mặt nạ, ít khi nói lời nào. Hắn thích nghe ta gảy đàn, uống trà do ta pha, khi hoan ái lại vô cùng dịu dàng, ta rất thích hắn.

Nhưng những thông tin hắn để lại cho ta chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có thân hình vạm vỡ cùng đôi mắt trong trẻo.

Năm mười sáu tuổi, ta gặp biến cố, bị đẩy vào chốn lầu xanh này. Dù ta có không cam lòng đến mấy, vẫn bị đẩy vào trong màn hồng, chuẩn bị đón tiếp vị ân khách đầu tiên của mình.

Thiên Thanh
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra, ta siết chặt cây trâm cài tóc trong tay, sẵn sàng đ.â.m c.h.ế.t kẻ háo sắc sắp bước vào.

Chỉ thấy người đến mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, dáng người cao lớn sừng sững như cây trong rừng, hắn đứng trước mắt ta, phong thái đoan chính, tựa như kẻ sĩ uyên bác, phần lớn khuôn mặt bị mặt nạ che khuất, đôi môi mỏng hơi lạnh lùng. Chẳng giống một kẻ côn đồ, trái lại như một vị tiên giáng trần, có phần lạc lõng với chốn dơ bẩn này.

Bàn tay ta đang nắm cây trâm khẽ khựng lại, nín thở, trên người rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn không bước lại gần, chỉ ngồi xuống bàn tự rót một chén rượu đục uống cạn.

“Biết gảy đàn không?” Hắn lạnh lùng hỏi.

Nửa khắc sau, ta gật đầu, đi đến bên bàn để đàn, ngón tay gảy lên dây đàn, tấu một khúc “Tương Tư Dẫn”. Ta vẫn chìm trong nỗi sợ hãi, ngón tay run rẩy, có vài nốt nhạc bị chênh, không được chuẩn cho lắm. Một khúc ca kết thúc, hắn chỉ đưa ra vài lời nhận xét.

“Vẫn cần luyện tập thêm.” Chỉ bốn chữ đơn giản, hắn nói xong, ôm tay nằm xuống chiếc ghế trường kỷ bên cạnh thiếp đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là xong rồi sao? Thật là một kẻ kỳ quái, ta chẳng hiểu ý hắn là gì, không sao đoán định được. Ánh nến lờ mờ, ta chăm chú ngắm hắn, dưới hàng mi dài là đôi mắt đào hoa, quả thực rất đẹp.

Ta muốn tháo mặt nạ của hắn ra để nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, sự tò mò thôi thúc, ta rón rén bước lại gần, hắn bỗng mở choàng mắt, ta giật mình đứng khựng lại.

“Về… ngủ đi!” Giọng nói không lạnh không nóng, nhẹ nhàng như mây khói.

Ta ngoan ngoãn lùi về mép giường, co rụt người lại, hoàn toàn dập tắt ý nghĩ kia.

Ta chẳng hay mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh giấc, Tiểu Thúy bưng đến cho ta một chén thuốc tránh thai.

Kỹ nữ không được phép mang thai, đây là quy tắc của chốn lầu xanh. Ảnh hưởng đến việc làm ăn là chuyện nhỏ, nhưng nếu để đến tai chủ nhà, làm tổn hại danh tiếng của gia tộc, thì hoặc là bị ép phá thai đến vô sinh cả đời, hoặc là gia tộc giả vờ nhận con rồi âm thầm g.i.ế.c chết, tóm lại đều không có kết cục tốt đẹp.

Ta giải thích với Đàn Nương, nàng chỉ thản nhiên gật đầu, “Ừm. Ta biết.”

“Ngươi biết? Vậy ngươi cũng biết hắn là ai, đúng không?” Chẳng ngờ giữa bọn họ lại có quen biết.

“Đương nhiên. Ngươi muốn biết sao? Ta cố tình không nói cho ngươi biết đấy.” Nàng cười khinh miệt.

Đàn Nương là chủ của Bách Hoa Các, lớn hơn ta không đáng là bao. Từ lần đầu gặp nàng ấy, ta đã cảm thấy nàng ấy không mấy hòa nhã với ta, lời nói luôn nhằm vào ta, nhưng hành động lại chẳng khác gì đối với người khác.

Đàn Nương cho phép ta không uống thuốc tránh thai. Tiểu Thúy nói nam nhân kia đã bao trọn ta mười ngày, trong mười ngày này ta không cần tiếp đón bất kỳ vị khách nào khác.

Dẫu rằng ta chưa thể nói là thích hắn, nhưng cũng chẳng hề ghét bỏ. So với việc mỗi ngày phải đối mặt với đủ loại nam nhân ghê tởm, chi bằng chỉ gảy đàn pha trà cho một mình hắn.

Hoàng hôn buông xuống, ta sửa soạn xong xuôi, ngồi bên giường đợi hắn, không còn sợ hãi như hôm qua, trái lại còn hơi mong chờ hắn đến.

Thế nhưng, ta đợi đến tận đêm khuya, hắn vẫn không xuất hiện.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Ta đếm từng ngày, trong suốt mười ngày ấy, hắn chẳng đến lấy một lần.

Ta nếm trải đủ vị thất vọng, cuối cùng cũng nhìn rõ, nào có ai vừa gặp đã đem lòng yêu một ả kỹ nữ hèn mọn, hắn bao mười ngày ấy, ta coi như hắn chỉ là nhất thời bốc đồng mà thôi.