Năm Mới Lấy Vợ Xung Hỷ

Chương 11



Ta hốt hoảng, dù sao chàng cũng ở bên ngoài mấy ngày nay mà chưa về nhà.

Sau khi vào trong nhà, lão phu nhân nói chuyện với chàng.

Ta lấy ra từ trong hộp nửa gói trà, vẫn là lần trước biểu tiểu thư muốn ăn trứng trà, lại chê trà ta dùng không tốt, đặc biệt tặng ta.

Ta rửa sạch ấm đồng rồi nấu trà.

Nhìn ấm trà sùng sục sôi trào, lòng ta càng bất an hơn. Ta ở ngoài chờ một lát nhưng không nghe thấy chàng nói chuyện, vì vậy ta đang định rót trà cho lão phu nhân.

Không ngờ, bà ta liếc ta một cái, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không cần. Trà của nàng ta, ta không quen uống."

Ta ngượng ngùng đứng sang một bên.

Nhưng không ngờ chàng đột nhiên đứng dậy, cầm lấy tay ta: "Tiểu Mãn, ngươi là thê tử của ta, không cần phải nịnh nọt bà ta."

Lão phu nhân nổi giận: "Hàn Xuyên! Một nha đầu thô lỗ như vậy, làm sao có thể vào cửa Tần gia? Để người ngoài biết được, chẳng phải nói đại ca ngươi không nhân nghĩa, lại còn bạc đãi đệ đệ mình sao?"

Chàng quay lại, từ tốn nói: "Nàng ấy là người ngài đích thân chọn cho con, con cũng chỉ nhận nàng ấy một người. Nếu ngài là vì thể diện của đại ca, vậy thì ta có thể rời khỏi Tần gia."

Ta lo lắng kéo tay áo chàng.

Lão phu nhân lại hừ cười một tiếng: "Tốt! Hôm nay chính là ngươi tự nguyện rời khỏi Tần phủ, không phải là ta ép ngươi. Về sau đại ca ngươi hỏi, cứ nói ngươi mê muội, một lòng muốn theo Tiểu Mãn, ai khuyên cũng không được."

Chàng nói những lời này, cầm c.h.ặ.t t.a.y ta, khiến cho trái tim ta chua xót.

Đợi lão phu nhân rời đi, ta không nhịn được trách mắng chàng: "Chàng ngốc quá rồi! Thân thể chàng bệnh tật như vậy, rời khỏi Tần gia làm sao sống? Ta lấy đâu ra nhiều nhân sâm để nuôi chàng chứ?"

Chàng lại như trút được gánh nặng, đột nhiên ôm ta, nhẹ nhàng tựa mặt lên vai ta: "Tiểu Mãn, cơm ba bữa cũng tốt, nhân sâm cũng tốt, nhưng đều không bằng cơm rau do ngươi nấu. Ngươi đã nói để ta yên tâm giao phó bản thân cho ngươi, không được hối hận. Ta tuy không thể đẻ trứng gà, nhưng ta sẽ giúp ngươi cho gà ăn, chặt củi đun lửa. Buổi tối còn có thể giúp nàng sưởi ấm.’’

Như vậy, thiếu gia thật sự đã dọn ra ngoài. Biểu tiểu thư cũng thu dọn đồ đạc trong phòng nàng, đem tất cả đến đây, nhân tiện ăn ké bữa trưa.

"Tần Hàn Xuyên, ngươi không thể để Tiểu Mãn nuôi ngươi được. Ngươi là nam nhân, chưa nói đến việc đi hành quân đánh giặc, phụng sự triều đình, cái nhà này ngươi phải gánh vác lên."

Ta gắp thêm cho chàng một đũa nấm xào: "Thân thể thiếu gia yếu ớt. Ta nuôi gia đình cũng được. Ta định mở một quầy nhỏ, bán bánh bao, mì, chỉ cần chăm chỉ, không sợ đói."

Thiếu gia cười, gắp cho ta một đũa trứng rán. "Đương nhiên rồi, nương tử của ta không cần ngươi lo lắng. Ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân đi. Ta nghe nói Tạ tiểu tướng quân một trận thành danh, giờ đây đã đắc thắng trở về, thánh thượng có ý muốn gả quận chúa cho hắn."

Biểu tiểu thư lúc đó bị nghẹn lại.

Thiếu gia còn tiếp lời: "Lễ hội đèn lồng thoáng nhìn một cái, ngươi tự mình si mê, nhưng không biết Tạ tiểu tướng quân còn nhớ ngươi không?"

‘’Đương nhiên! Tháng trước ta còn nhờ đại ca mang một bức thư cho hắn." Tạ tiểu tướng quân chính là cái gai trong lòng biểu tiểu thư.

Ăn xong cơm, ta kéo nàng ấy ra sân nói chuyện: "Ta chỉ sợ ngươi buồn thôi."

Biểu tiểu thư vừa tức giận vừa bất bình. Tần Hàn Xuyên đúng là giả bộ thanh cao, còn nàng thân là nữ nhân sao có thể chủ động theo đuổi một nam nhân chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn không phải cũng khốn khổ trong đường tình hay sao?

Ai mà ngờ được, vị nhị công tử của Tần gia mười ngón tay không dính bụi trần, vậy mà giờ lại đang rửa bát ở trong bếp kia chứ?

Ta nhỏ giọng nói: "Hắn còn phải cho gà ăn nữa kìa."

Biểu tiểu thư càng thêm mạnh mẽ. "Lúc trước cũng không biết là ai, biết người mình thầm thương nhớ lo lắng cho nhà mẹ đẻ, cho nên đã bỏ ra nhiều tiền ở sòng bạc bày ra một ván bài, đưa cả nhà người ta đi hết. Thậm chí còn chuẩn bị quần áo nữa chứ. m thầm giấu công lao và danh tiếng, đưa danh tiếng làm việc tốt này cho ta đó thôi."

Động tác gật đầu của ta đột nhiên cứng đờ, dù sao ta cũng muốn nhân lúc hôm nay đến hỏi thăm chuyện của a nương ta. Nhưng không ngờ, đưa a nương và các em trai em gái ta đi là chuyện tốt mà thiếu gia làm.

Biểu tiểu thư vẫn còn đắc ý.

Tần Hàn Xuyên liền nói: "Ta tất nhiên là dũng cảm hơn, không giống như ngươi, ba năm rồi vẫn chưa thổ lộ."

Ta ngẩn người nhìn những chú gà đang đi dạo trong sân. Thiếu gia chàng ngày thường ít nói ít lời, vậy mà lại lo lắng chuyện nhà ta.

Buổi tối, thiếu gia ngồi dưới đèn đọc sách, ta ở bên cạnh làm thêu thùa. Trên bếp đang ninh canh lê hấp đường phèn.

Chúng ta tuy cùng ở dưới một mái nhà, cùng ăn trên một bàn, nhưng đến tối thì vẫn về phòng người nấy. Chỉ là hôm nay, thiếu gia dường như không có ý định rời đi.

"Thiếu gia nghỉ ngơi sớm đi ạ, đọc nhiều hại mắt lắm."

Chàng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, trên mặt là nụ cười thản nhiên. "Được, vậy nghe lời ngươi."

Một câu nói cực kỳ bình thường, lại bị chàng nói ra mang thêm vài phần quyến rũ.

Ta đặt xuống giỏ thêu thùa, sau đó múc cho chàng một chén canh lê. Khi chàng đưa tay ra nhận, không ngờ vô tình chạm vào tay ta.

‘’Đa tạ.’’

Ta giật b.ắ.n mình, vội vàng rụt tay lại: "Thiếu gia, ngài khách khí quá rồi."

Ánh nến lay động khẽ khàng, ta muốn nói nhưng lại thôi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Thiếu gia, không biết mẫu thân cùng các đệ muội của ta giờ đây thế nào rồi ạ?"

"Bọn họ đang ở phương Nam. Hai đệ đệ của ngươi đang học tại thư viện."

Chàng dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn ta. "Còn em gái ngươi cũng học tại thư viện. Ta không nói cho ngươi biết là vì ta sợ ngươi vô tình lỡ lời, cũng vì lòng ích kỷ của ta, muốn đợi sau này có thể cùng ngươi về nhà thăm họ."

Tim ta bỗng chua xót, nghẹn ngào cảm ơn thiếu gia.

Chàng đáp lại bằng chính lời của ta: "Tiểu Mãn, đừng khách khí với ta."

Chàng uống hết bát canh lê, rồi tự mình mang đi rửa chén.

Khi quay lại, chàng khẽ nói: "Tiểu Mãn, canh lê ngọt lắm. Ta muốn uống cả đời."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com