Ta có thể cõng hắn đi hai dặm đường, chứng tỏ hắn chẳng phải là gầy đến nỗi chỉ còn lại bộ xương hay sao. Nếu không ăn chút gì bổ dưỡng thì làm sao mà được.
Hôm đó ta nhổ cỏ trong sân xong, xin Mai Hương tỷ nghỉ nửa ngày, mang theo giỏ tre ra ngoài.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đợi đến khi mặt trời sắp lặn thì ta trở về, hỏi tỷ ấy: "Thiếu gia không hỏi ngươi đi đâu sao?"
Mai Hương thấy ta đầy bùn đất liền hỏi: "Không có. Nhưng Tiểu Mãn, chẳng lẽ muội bị ngã xuống mương à?"
Ta mở nắp cái giỏ tre, bên trong là một con gà sống và mấy con cá mè béo.
"Canh cá mè đậu phụ này rất bổ dưỡng, ta sẽ nấu cho thiếu gia ngay."
Mai Hương đột nhiên khuyên ta đừng làm chuyện vô ích, nói thiếu gia không thích ăn đồ mặn.
Ta đáp lại: "Hắn là chưa từng uống canh cá do ta nấu thôi. Thơm c.h.ế.t hắn mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong ta thầm phù phù, tự nhủ không được nói chữ "chết", không may mắn.
Ta mang một thân bùn đất đến giếng mổ cá, trong lòng cảm thấy may mắn vì không ai phát hiện ra ta đã đi đâu.
Thực ra ta đã về nhà một chuyến, mang tiền mừng cưới mà lão phu nhân ban thưởng cho ngày thành thân, cùng cả bánh ngọt thiếu gia ban cho ta hôm trước, đưa hết cho mẹ và hai em.
Thế nhưng, mẹ lại nói mười lượng bạc nhà họ Tần cho đã bị cha phát hiện. Hắn cướp đi đánh bạc, rồi lại nướng vào rượu chè. Khi kể chuyện, mẹ cúi gằm mặt lau nước mắt, vết bầm tím trên cổ vẫn còn chưa tan. Ta nghe mà trong lòng căm hận, nhưng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Rốt cuộc phải tích góp bao nhiêu tiền mới đủ để mẹ và các em rời khỏi cái nhà này?
Nuốt cơn giận vào trong, ta ra con sông đầu làng, vật lộn cả nửa canh giờ mới bắt được mấy con cá mè béo. Về nhà nấu canh cá, trên bếp đã sôi ùng ục, ta thay bộ quần áo sạch sẽ, rồi mang bát canh vào phòng thiếu gia.
"Thiếu gia, ngài uống chút canh nóng đi. Con cá này từ sông đến miệng ngài chỉ đúng hai canh giờ, còn rất tươi. A nương ta nói, ngài nhất định phải ăn con ngươi cá, vì nó bổ mắt nhất."
Thiếu gia buông sách xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta khiến sống lưng ta lạnh toát.
"Tiểu Mãn, đừng phí sức nữa. Ta sẽ không khỏi đâu. Về sau đừng làm thế này nữa."