Còn về phía nhà cữu cữu, cữu cữu ta vốn còn hai nhi tử, không cần Tống Thời Thanh thừa kế tông đường nối dõi hương hỏa, vì vậy cữu cữu ta cũng nói tùy Tống Thời Thanh tự mình quyết định.
Hôn sự của chúng ta được định vào tháng Tám năm sau, Thánh Thượng thăng Tống Thời Thanh làm Hữu Quân Đô đốc, còn ban cho huynh ấy phủ trạch.
Hôn sự của ca ca ta và Nam Bình thì định vào tháng Chín năm sau.
Trong một thời gian, chúng ta đều bận rộn tối mắt tối mũi, làm xong việc này lại có việc khác chờ đợi.
Hôm đó ta ra ngoài xem cửa hàng, về đã là hoàng hôn, đi ngang qua một con hẻm, ma ma đi theo liền gọi ta, ta bèn vén rèm lên, thì thấy Tiêu Trí say xỉn dựa vào trong hẻm. Mắt hắn say mèm cũng nhìn về phía ta.
"Giao Giao!" Hắn lảo đảo chạy đến, đứng dưới cửa sổ của ta, ngẩng đầu ánh mắt gần như tham lam đ.á.n.h giá khuôn mặt ta: "Giao Giao ta rất nhớ nàng, nhưng ta không dám đi tìm nàng! Ta... ta rất rất nhớ nàng!"
"Tiêu Trí, ngươi say rồi, đừng nói linh tinh."
"Ta hối hận rồi!" Hắn bám vào cửa sổ, nước mắt tụ lại trong đôi mắt đỏ au: "Nàng có thể không tin, ta trùng sinh rồi. Kiếp trước sau khi nàng c.h.ế.t ta rất nhớ nàng, ngày nào cũng nhớ nàng đến mức không ngủ được."
"Từ Dung vì chuộc tội, đến nhà ta làm tỳ nữ, ta biết nàng ta có ý đồ xấu, cho nên mỗi lần ta đều trừng phạt nàng ta, dường như làm khổ nàng ta thì trái tim ta lúc nhớ nàng sẽ không còn đau như vậy nữa."
"Ta không biết làm sao nữa... đột nhiên có một ngày ta cảm thấy ta hơi thích nàng ta, ta vọt vào rừng cây, ôm nàng ta, khoảnh khắc mất đi rồi lại tìm về đó, làm ta mất kiểm soát."
"Sau đó, sau đó đêm hôm đó ta nằm mơ, khi tỉnh mộng, ta lại trở về bên bờ sông, nàng đang giãy giụa trong hố băng, ta không biết ta nghĩ gì, từ bỏ nàng mà đi tìm Từ Dung rồi."
"Ta rõ ràng rất nhớ nàng, rất nhớ nàng!"
Hắn nói năng lộn xộn, nếu ta không trùng sinh, e rằng không thể hiểu hắn đang nói gì. Đáng tiếc ta lại nghe hiểu rồi.
"Tiêu Trí." Ta nhìn hắn, nói khẽ: "Trên con đường ngươi đã chọn, nhất định có người quan trọng nhất với ngươi, thuận theo lòng mình là được, đừng quay đầu, vì người bị ngươi từ bỏ, sẽ không đứng tại chỗ chờ ngươi, cũng đừng hối hận, vì đây là lựa chọn của trái tim ngươi."
Tiêu Trí run lên, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, thoáng chốc mất đi sắc màu.
Qua một khắc, lại như qua rất lâu, hắn khản giọng nói: "Vậy, khoảnh khắc ta quay người, nàng và ta liền không còn khả năng nữa phải không?"
"Phải. Tiêu Trí, ta sẽ không đứng tại chỗ chờ ngươi, ngươi cũng không xứng đáng để ta chờ."
Tiêu Trí cười khổ, bàn tay đang nắm lấy cửa sổ rũ xuống bất lực, hắn lảo đảo quay lại đi vào trong hẻm, đi được mười mấy bước, lại lầm bầm nói: "Kiếp này, thân thể nàng khỏe mạnh, tìm lại được người mình yêu, thật tốt, thật tốt... Giao Giao, kiếp này ta cũng đáng giá rồi!"
Tiêu Trí biến mất trong hẻm.
Ta tưởng rằng ta và hắn sẽ còn gặp lại vào một ngày nào đó, nhưng không ngờ, đây là lần cuối cùng hắn xuất hiện trước mặt ta, thậm chí trước mặt thế nhân.
Không ai biết hắn đã đi đâu.
Ngày ca ca thành thân, ta nhìn thấy Từ Dung, nàng ta gầy gò khô héo, chiếc áo ngắn bên ngoài rải rác cánh hoa vụn kia, giống như bông hoa giả được người ta trang điểm trên cành cây khô.
Nàng ta gặp ta dưới hành lang có mái che, hai chúng ta không chào hỏi, lướt qua nhau.
Mùa Đông năm đó, Từ Dung tự vẫn, nuốt vàng mà c.h.ế.t.
Trước khi c.h.ế.t, nàng ta cầu xin cha ta thả Diêu di nương ra, và đem toàn bộ của hồi môn của nàng ta cũng như tất cả tiền bạc Tiêu Trí cho nàng ta, đều giao cho Diêu di nương.
Sau khi Từ Dung c.h.ế.t, Bác Dương Hầu phu nhân không cho nàng ta nhập vào mộ tổ Tiêu gia.
Từ Dung để lại cho ta một phong thư, trong thư chỉ có một dòng chữ, nàng ta viết: [Nếu được làm lại một lần nữa ta vẫn sẽ làm lựa chọn tương tự, vì, đây là lựa chọn tốt nhất của ta.]
Ta đã đốt phong thư đó.
20.
Nam Bình và ca ca ta sống rất hạnh phúc, lúc ta thành thân, nàng đã m.a.n.g t.h.a.i được ba tháng.
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y đứng ở cửa nhìn về phía Tống Thời Thanh, giọng nói thận trọng: "Ca ca, chúc mừng huynh!"
Gọi xong, nàng lại sợ Tống Thời Thanh vẫn không để ý đến nàng, liền bồn chồn lo lắng nhìn về phía ta.
"Ừm." Tống Thời Thanh đưa cho nàng một cái hồng bao.
Nam Bình phấn khởi cầm cái túi thơm cười tươi với chàng: "Đa tạ ca ca!"
Tống Thời Thanh lầm bầm một câu: "Ta cho chất tử của ta."
Nam Bình càng cười vui vẻ hơn.
Nghi thức thành hôn rất phức tạp, cả ngày hôm đó ta đã mệt đến nỗi hít vào ít, thở ra nhiều.
Ta gọi Tống Thời Thanh giúp ta tháo phượng quan, xoa bóp vai cho ta, chàng cười nói: "Phu nhân, lực đạo thế nào, nàng có hài lòng không?"
"Cũng tạm, Tống đại nhân vẫn còn không gian để thăng tiến."
Tống Thời Thanh nói khẽ bên tai ta: "Hay là, ăn chút gì trước đi, lát nữa ta lại từ từ xoa bóp cho nàng thật kỹ?"
Mặt ta đỏ bừng, quay đầu trừng chàng: "Tống Thời Thanh, chàng có cần mặt mũi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Thời Thanh vẻ mặt nghi hoặc: "Câu nào của ta là không cần mặt mũi vậy? Nàng nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ như vậy!"
Ta véo chàng, chàng cười ha hả, "Ai da, nương tử ta véo thật là đau!"
(Hết truyện)
Én giới thiệu một bộ cổ đại khác mà Én đã đăng trên MonkeyD nè:
TÊN TRUYỆN: MINH MINH CHIÊU CHIÊU NGÀY MAI RỰC RỠ
Tác giả: Mộc Dịch
Trạm Én Đêm
Khi ta chưa chào đời, mẫu thân đã vì ta định sẵn một mối lương duyên từ thuở ấu thơ.
Đối tượng là nhi tử của khuê mật (người bạn thân khi còn ở khuê phòng) bà.
Trước lúc lâm chung, mẫu thân vẫn không ngừng nhấn mạnh, ta và Lục Vân Trì là nhân duyên trời ban, dặn ta nhất định, nhất định phải gả cho chàng!!
Khi ấy ta còn thơ dại, nào hiểu thâm ý của bà. Mãi đến mười hai năm sau, khi đích nữ phủ Lạc Thiện Bá là Thịnh Vô Hà say túy lúy. Nàng ta mặt mày đỏ gay, chỉ thẳng vào mũi ta, kiêu ngạo tuyên bố: Nàng là "Thiên nhân" xuyên không đến, dù Lục Vân Trì và ta có là cặp phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, nàng ta cũng phải đoạt lấy!
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng. Văn thư hủy hôn của Lục gia đã được đưa đến tận tay ta.
1.
Khi Lục phu nhân đến cửa, ta đang ngồi bên cửa sổ thêu thùa, chiếc giỏ tre bên cạnh ta đã chất đầy những chiếc khăn tay được thêu hoàn chỉnh, xếp ngay ngắn thành một chồng dày. Tiệm vải Kim Thị đòi hàng gấp, vì muốn kịp thời gian, ta đã làm việc liên tục hơn nửa tháng trời không được nghỉ ngơi tử tế.
“Tiểu thư, Lục phu nhân đã đến, Người thật sự không muốn ra gặp mặt sao? Nha hoàn Ngân Thoa bên cạnh Đại phu nhân đã đến hỏi mấy lượt rồi.” Vân Thư, nha hoàn của ta, bưng nước từ ngoài vào, vừa giúp ta tách chỉ, vừa thở dài. Vẻ mặt nàng lộ rõ sự phiền muộn, có vẻ như việc từ chối quá nhiều lần đã khiến nàng khó lòng đối phó.
“Không gặp.” Ta đặt kim chỉ xuống, cầm chiếc chén trà sứt một miếng nhỏ, thản nhiên nhấp một ngụm nước trắng, “Nếu lần sau còn ai đến hỏi, ngươi cứ nói, ta đã lên núi Phổ La lễ Phật, cầu phúc cho vị hôn phu xa cách lâu ngày của ta, mong chàng sớm ngày trở về.”
“Á! Chuyện… chuyện này… Tiểu thư, đây chẳng phải là Người đang nói dối trơ trẽn sao?” Vân Thư trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật, “Nhưng vị Lục phu nhân này cũng thật thú vị, rõ ràng muốn gặp tiểu thư, mà tiểu thư không đi, bà ấy cũng không chịu tới.”
“Cũng chỉ là bày vẻ làm cao, cho dù là hủy hôn, Lục gia bọn họ cũng muốn giữ thái độ cao ngạo.” Ta đặt chén trà xuống, chậm rãi tiếp tục thêu chiếc khăn lụa bướm xuyên Mẫu đơn, “Thế nên, nói dối thì đã sao, có một số chuyện nói toạc ra sẽ không tốt cho cả đôi bên.”
“Không cần phải lo lắng, người nên sốt ruột bây giờ là Lục gia. Ta đã đợi ngần ấy năm, cũng chẳng kém vài ngày này. Lục gia muốn cả danh tiếng lẫn thể diện, muốn ta chủ động đề nghị hủy hôn sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy.”
“Giang gia chúng ta giờ đây dù đã suy tàn, cũng không thể để người ta sỉ nhục như thế. Bọn họ nói gì thì phải làm nấy à, không đời nào.”
“Dù thế nào đi nữa, ít nhất… ít nhất cũng phải để bọn họ trả hết món nợ năm xưa đã thiếu mẫu thân ta.”
“Tiểu thư, Người thật sự chỉ vì muốn đòi nợ thôi sao?”
“Sao vậy?”
Vân Thư nhìn ta, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Tiểu thư à, nô tỳ muốn hỏi Người một điều, Người phải trả lời thật lòng đấy nhé.”
“Chuyện gì?”
Nàng hít một hơi sâu, như thể lấy hết can đảm, nhưng khi cất lời, giọng nói lại rất khẽ, như sợ ta là một bức tượng sứ mong manh dễ vỡ, “Tiểu thư, Người có muốn gả cho Hầu gia không?”
Muốn gả sao?
Ta ngây người, cây kim đang cầm trên tay khựng lại giữa không trung. Ta nhìn quanh căn phòng khuê các gần như không có gì ngoài chiếc giường, bàn ghế và tủ đồ thiết yếu. Trong khoảnh khắc, ta không biết nên nói gì.
Muốn hay không muốn gả?
Mười mấy năm rồi, nàng là người đầu tiên hỏi ta câu này.
Chưa kịp chào đời, mẫu thân đã định sẵn cho ta một mối nhân duyên từ thuở ấu thơ. Đối tượng là nhi của khuê mật bà, Đích trưởng tử của Văn Tín Hầu – Lục Vân Trì.
Là tâm phúc quyền quý được Hoàng thượng tin tưởng nhất hiện nay, Lục Vân Trì văn có thể trị nước, hùng hồn tranh biện giữa kim điện; võ có thể định quốc, lên ngựa là thành tướng soái. Chàng vừa hiểu phong hoa tuyết nguyệt, biết ngâm thơ đối đáp; lại vừa am tường lẽ đời nhân tình, rõ giá gạo bao nhiêu.
Về phần dung mạo, chàng lại càng tuấn mỹ, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam kinh đô, không ai dám tranh chấp.
Một nam tử như thế lại là vị hôn phu của ta.
Kinh đô này, có bao nhiêu người ngưỡng mộ sự may mắn của ta, thì cũng có bấy nhiêu người tiếc nuối cho Lục Vân Trì. Bởi lẽ, người chàng phải cưới là ta, gia đạo sa sút, lại còn là một nữ nhân xấu xí.
Năm mười tuổi, sinh mẫu qua đời. Ta đau buồn quá độ, sinh bệnh thập tử nhất sinh, sau khi hồi phục, trên má phải liền xuất hiện một mảng đỏ lớn. Danh y khắp kinh thành dùng đủ mọi cách cũng khó lòng chữa khỏi.
Dù nhan sắc ta có tinh tế đến đâu, ngọc trắng cuối cùng cũng có tì vết.
Từ ngày đó, ta trở thành trò cười của cả thành. Để không làm kinh sợ người khác, theo sự chỉ bảo của kế mẫu, ta sống khép kín, mỗi khi ra ngoài đều phải dùng khăn lụa che mặt.
Thời thơ ấu, ta còn thấy xấu hổ vì những ánh mắt cười thầm, thương hại của người ngoài khi nhìn ta, nhưng giờ đây, ta đã chai sạn.
Đã qua tuổi cập kê sáu năm, nay ta đã hai mươi hai tuổi. Lục gia vẫn trì hoãn việc cưới hỏi, không có dấu hiệu gì. Ta cũng trở thành nữ tử lỡ thì nổi tiếng khắp gần xa không gả đi được.
Hôn sự giữa ta và Lục Vân Trì trở thành câu chuyện phiếm được người Kinh đô bàn tán say sưa, thậm chí có cả sòng bạc hiếu kỳ mở cuộc cá cược, đoán xem bao giờ Lục Vân Trì sẽ đến rước dâu.
Sau này, dù bị Lục gia ra tay dẹp bỏ, nhưng ý định chưa từng công khai của Lục gia vẫn lén lút lan truyền ra ngoài.