Năm Nay Hoa Nở Trăng Vừa Tròn

Chương 5



"Biểu ca!" Ta đi gọi Tống Thời Thanh, thúc giục huynh ấy: "Hôm nay huynh phải khởi hành, ngay lập tức!" Vốn dĩ chúng ta thương lượng là ngày mai xuất phát.

"Tiêu Trí bị muội đoán trúng rồi? Hắn xin thánh chỉ, đi Tây Nam, huyện Giao An sao?" Tống Thời Thanh hỏi ta.

Ta gật đầu.

Ta đoán không sai, Tiêu Trí tính toán đi Tây Nam lập quân công, vòng qua Bác Dương Hầu phu nhân, cầu Hoàng thượng ban hôn.

Kiếp trước, huyện Giao An ở Tây Nam vì chuyện khai thác đá vôi, thợ mỏ nổi loạn, đ.á.n.h triều đình không kịp trở tay, chỉ trong ba tháng, vậy mà chiếm ba phủ mười hai Châu, tin tức chắc là truyền đến Kinh thành vào nửa đêm hôm qua, Hoàng thượng lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Sau đó để dẹp loạn, triều đình tiêu tốn rất nhiều tiền bạc nhân lực, mất một năm rưỡi, mới tiêu diệt hết bọn bạo dân đó.

"Tiêu Trí đã nhận mệnh xuất chinh, vậy ước chừng còn ba ngày nữa mới điểm binh xong, bây giờ huynh cưỡi ngựa phi nhanh, ít nhất có thể đến trước hắn nửa tháng." Ta thì thầm nói.

Tống Thời Thanh thu dọn hành lý, ta hỏi huynh ấy: "Tuy nhiên, nếu có người hỏi huynh vì sao vừa khéo ở huyện Giao Nam, huynh làm thế nào?" Huynh ấy vốn nên ở Kinh thành, lại đột nhiên xuất hiện ở đó, nếu có người cố ý muốn hại huynh ấy, liền có thể lấy chuyện này mà gây sự.

"Ồ. Nội tổ mẫu của ngoại tổ mẫu của Tam cữu cữu của Cô tổ mẫu ta ở Giao An, có vấn đề sao?" Tống Thời Thanh hờ hững nói.

Ta cười ha hả, giơ ngón tay cái về phía huynh ấy. Thăm người thân, gặp bạo loạn, huynh ấy ra tay dẹp loạn, hợp tình hợp lý.

Ba ngày sau, Tiêu Trí điểm binh xuất chinh rồi.

Cuộc sống của ta trôi qua rất tốt, hàng ngày đ.á.n.h quyền, cơ thể ngày càng khỏe mạnh.

Ngược, lại Từ Dung ngày càng ốm đi, môi đầy mụn nước, ngày cha ta thăng chức, trong phủ tổ chức tiệc ăn mừng, nàng ta đ.á.n.h ba lớp phấn, cũng không che được.

Trước Tết, tin chiến thắng từ Tây Nam liên tục truyền về. Sau Tết, bạo loạn Tây Nam liền được dẹp yên.

Trên bảng công trạng gửi về Kinh thành, tên Tống Thời Thanh, hiên ngang xếp trước Tiêu Trí.

Tháng ba, Tống Thời Thanh và Tiêu Trí cùng nhau về Kinh, Hoàng thượng tiếp kiến họ trên Kim Loan Điện, khen họ là thanh niên tài tuấn, trụ cột quốc gia.

Lúc Hoàng thượng hỏi họ muốn thưởng gì, Tiêu Trí tranh lên trước: "Thần muốn cầu Hoàng thượng ban hôn!"

"Thần cũng vậy!" Tống Thời Thanh lớn tiếng phụ họa.

Hoàng thượng cười ha hả, cùng Đại thái giám cười nói: "Người không điên cuồng uổng phí niên thiếu!"

"Nói đi, là hai vị tiểu thư nào, có phúc như vậy, được lòng hai vị ái khanh?"

Nhưng Tiêu Trí không lập tức trả lời, mà quay người hỏi Tống Thời Thanh: "Ngươi cũng cầu ban hôn sao?"

Tống Thời Thanh cười như không cười: "Đương nhiên!"

Tiêu Trí lại hỏi: "Ngươi cầu Hoàng thượng ban hôn cho ngươi và Giao Giao sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trạm Én Đêm

"Đương nhiên!"

"Tống Thời Thanh!" Tiêu Trí mặt đầy giận dữ: "Ngươi dám!"

06.

Hạ nhân trong nhà quay lại báo ta, nói Tống Thời Thanh và Tiêu Trí đang đ.á.n.h nhau ngoài cửa phủ.

"Sao lại đ.á.n.h nhau?" Phản ứng đầu tiên của ta là Tống Thời Thanh gây sự. Tiêu Trí người này, dù ta rất thất vọng về hắn, nhưng tính tình hắn luôn tốt hơn Tống Thời Thanh rất nhiều.

Lúc ta đến ngoài cửa phủ, Từ Dung cũng đã đến.

Tống Thời Thanh và Tiêu Trí đang đ.á.n.h nhau, bên ngoài vây một vòng người xem náo nhiệt, vì hai người võ công đều rất cao, chiêu thức tung ra cũng là loại không nương tay, nên vô cùng gay cấn hấp dẫn.

Thỉnh thoảng còn có người reo hò khen ngợi.

Ta lập tức đau đầu, hét lớn: "Dừng tay!"

Từ Dung cũng theo sau kêu lên: "Trí ca ca, biểu ca! Hai người đừng đ.á.n.h nữa, mau dừng lại đi!"

Tống Thời Thanh thấy ta, thu đao bước về phía ta: "Giao Giao, có người thiếu đòn, muội đừng quản!"

"Huynh có bị thương không…?" Lời ta vừa nói được một nửa, bỗng nhiên thấy kiếm của Tiêu Trí vốn định thu lại, lại đ.â.m về phía Tống Thời Thanh, ta sợ đến mất hồn mất vía: "Cẩn thận!"

Tống Thời Thanh phản ứng cực nhanh, khoảnh khắc quay người lại, đao đã c.h.é.m qua, đao kiếm va chạm, hai người đều bị thương.

"Huynh thế nào rồi?" Ta đỡ Tống Thời Thanh, lại hét với Tiêu Trí: "Ngươi điên rồi, huynh ấy đã thu đao rồi, ngươi không thấy sao?"

Tiêu Trí bất chấp vết thương ở vai, bước nhanh lên trước, một tay nắm lấy tay ta đang đỡ Tống Thời Thanh, chất vấn ta: "Giao Giao, nàng lại bảo vệ hắn sao? Nàng có biết hắn vừa làm gì không?"

Không đợi ta trả lời, hắn lại giận dữ nói: "Hắn dám cầu Thánh Thượng ban hôn cho nàng và hắn! Nàng nói đi, hắn có đáng c.h.ế.t không?"

"Ngươi mới đáng c.h.ế.t!" Tống Thời Thanh giơ đao.

Ta ngăn huynh ấy lại, chất vấn Tiêu Trí: "Chuyện của ta thì có liên quan gì đến ngươi?"

Tiêu Trí ngỡ ngàng nhìn ta.

"Trí ca ca!" Từ Dung mặt mày trắng bệch bước đến, giọng nói run rẩy lại gọi một tiếng: "Trí ca ca, huynh có bị thương không?"

Cả người Tiêu Trí khẽ run, như vừa tỉnh sau cơn mơ lớn, nhìn về phía Từ Dung, như thể mới nhớ ra, kiếp này hắn đã sớm từ bỏ ta, chọn Từ Dung. Khóe miệng Tiêu Trí mấp máy, không nói được lời nào.

"Nếu biểu ca ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho ngươi!" Ta cảnh cáo Tiêu Trí, đỡ Tống Thời Thanh bước vào trong phủ.

Thanh kiếm Tiêu Trí đang nắm, loảng xoảng một tiếng, rơi xuống đất.

Trong phòng, ta bôi t.h.u.ố.c trị thương cho Tống Thời Thanh, may mắn chỉ bị trầy xước một chút da: "Rốt cuộc là chuyện gì, hai người vì sao động thủ?"