"Bác Dương Hầu phu nhân kia hung hăng ngang ngược, xem ả qua đó có sống được ngày lành không!"
Nhũ mẫu quá hiểu chuyện nội trạch, Từ Dung như vậy mà gả qua đó, nhất định sẽ bị Bác Dương Hầu phu nhân hành hạ đến c.h.ế.t.
Từ Dung và Diêu di nương bắt đầu chuẩn bị hôn sự. Nương ta hoàn toàn không quản, bỏ tiền bạc ra, để mẹ con họ tự xoay xở.
Vốn theo tính cách cha ta, nếu Từ Dung không làm chuyện ngu xuẩn này, ông vẫn sẽ hỏi han chuyện hôn sự, cũng như nương ta nói, cha ta dù hận Diêu di nương, nhưng ông luôn cho rằng, Từ Dung là vô tội, luôn cảm thấy có lỗi với nàng ta.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, ông còn hận mẹ con họ hơn cả nương ta hận họ, chớ nói chi quan tâm, ông hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cả hai mẹ con.
Trong nhà lạnh lẽo vắng vẻ, thật ra Từ Dung cũng không vui vẻ gì mấy.
Lần ta gặp nàng ta sau đó là đã cách bảy, tám ngày, nàng ta gầy đi một vòng lớn, sắc mặt cũng rất tệ.
Tuy nhiên khi thấy ta, nàng ta vẫn cố gắng gượng, cười tươi tắn chào hỏi ta, nói chuyện của nàng ta và Tiêu Trí, miệng luôn gọi Trí ca ca.
"Suỵt!" Ta ngắt lời nàng ta, nói nhỏ: "Gọi nữa, cả Kinh thành đều sẽ biết, hai người thân mật đến mức nào."
Sắc mặt Từ Dung tức thì trắng bệch, ta liếc nàng ta một cái, phẩy tay bước đi.
"Ngươi đắc ý cái gì?" Từ Dung đi theo sau ta, tức giận bực bội: "Ngươi sinh ra tốt, từ nhỏ mọi người đều quanh quẩn bên ngươi, còn ta không có gì cả, ta không tự mình tranh đấu, cái nhà này còn ai vì ta mà suy nghĩ?"
Trạm Én Đêm
Ta quay đầu nhìn nàng ta, cười lạnh: "Tự mình tranh đấu? Vậy chúc mừng ngươi, dưới sự tranh đấu của ngươi, mạng của ngươi, bây giờ cuối cùng cũng không do ngươi quyết định nữa!"
08.
Tiêu Trí chưa từng đến nhà ta nữa, ta cũng không gặp lại hắn nữa.
Lời đồn về gia đình ta theo gió bay khắp trong kinh thành, đúng lúc tin tức lũ lụt ở phương Nam truyền đến, cuối cùng cũng bị người ta lãng quên.
Thụy Vương phi tổ chức các nữ quyến trong kinh thành quyên tiền quyên vật cứu trợ thiên tai, nương ta rất nhiệt tình, mỗi ngày đều đi giúp.
Hôm đó ta đến Thụy Vương Phủ, gặp Nam Bình Quận chúa.
Kiếp trước sau khi ta c.h.ế.t, từng gặp nàng, nàng và Đại ca ta có một đoạn tình cảm, sau đó không biết vì sao, hai người không đi đến bước bàn chuyện cưới hỏi. Nhưng ta biết, ca ca ta và nàng đều không quên đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam Bình Quận chúa dáng người rất cao, ăn nói làm việc nhanh nhẹn tháo vát, dù sinh ra tinh tế xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc và hành động lại chẳng hề tinh tế chút nào. Ta và nàng vừa gặp đã như quen thân, hôm đó chúng ta hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Trong tửu lâu, Nam Bình thấy một nhóm người bắt nạt một tiểu cô nương bán nghệ ca hát, nàng thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, đ.á.n.h nhau với người ta. Hai người chúng ta đối đầu bảy tên nam nhân. Chủ quán lập tức báo quan.
Lúc ca ca ta đến nha môn chuộc ta, Nam Bình vẫn đang túm tóc một tên nam nhân mà đấm, ca ca ta đứng ở đó, biểu cảm vô cùng khó tả. Nam Bình quay đầu lại, trên mũi còn treo một hàng m.á.u mũi, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Đây là lần đầu họ gặp nhau trong kiếp này. Ta cười đến đau cả bụng.
09.
Ca ca ta nói, Nam Bình Quận chúa rất giống Tống Thời Thanh. Ta cũng có cảm giác này, nàng và Tống Thời Thanh thật giống, rất thích làm chuyện bất bình trừ gian diệt ác, hơn nữa, dung mạo họ cũng có vài phần tương đồng. Có lẽ là tướng do tâm sinh, nên người có tính cách giống nhau, vẻ ngoài cũng sẽ giống chăng?
Nam Bình thường xuyên đến nhà ta tìm ta chơi, ta cũng sẽ đến Thụy Vương Phủ tìm nàng. Ta chưa từng gặp Thụy Vương, nhưng Thụy Vương phi rất nghiêm khắc, có lẽ vì bà là nữ nhi của Quách tướng quân, hậu duệ võ tướng, nên cách hành xử của bà rất có phong thái của đại tướng. Không cười nói, không giận mà vẫn uy nghiêm.
Thụy Vương phi thành thân rất muộn, nghe nói là hai mươi ba tuổi mới gả cho Thụy Vương.
Nương ta nói, Thụy Vương trước đây có một vị Vương phi, sau đó qua đời, Thụy Vương phi là kế thất của ông ta.
Lúc Thụy Vương phi về nhà phu quân, Vương phi trước của Thụy Vương để lại một người nhi tử, lúc đó mới bốn tuổi, Thụy Vương phi rất tốt với hài tử đó, còn từng nói, đời này không sinh con nữa.
Nhưng không biết vì sao, không đến hai năm, hài tử kia mất. Năm thứ hai sau đó, Thụy Vương phi sinh ra Nam Bình Quận chúa.
Nhưng từ đó về sau, Thụy Vương và Thụy Vương phi không ở chung một viện, không ăn chung một bàn nữa. Dù hai người chưa hòa ly, nhưng đã như người xa lạ.
Ta nghe cũng thấy buồn bã thở dài, đột nhiên vai bị ai đó đẩy nhẹ, Nam Bình Quận chúa hỏi ta: "Có muốn đi Giang Nam xem không?"
Ta đang ăn dưa (nghe chuyện hóng hớt), nghe vậy bị sặc, ho khan rất lâu mới nhìn nàng: "Có phải ngươi biết ca ca ta nhận mệnh sắp đi Giang Nam, nên ngươi tính theo qua đó?"
Nam Bình Quận chúa liếc ta một cái: "Có những chuyện, chỉ có thể hiểu ý chứ không thể nói thành lời, ngươi như vậy sẽ bị ta đ.á.n.h đó."
Ta cười ha hả, ôm nàng nói: "Tẩu tẩu tốt, ngươi đừng đ.á.n.h ta, da thịt ta mềm mại non nớt chịu không nổi hành hạ."
Nam Bình véo mặt ta: "Ta thấy ngươi da dày thịt béo thì có!"
Chúng ta náo loạn một hồi, nhất trí quyết định đi Giang Nam. Ta đã từng c.h.ế.t một lần, kiếp này, ta chỉ muốn cố gắng sống, sống cho tốt, làm những chuyện kiếp trước muốn làm nhưng không dám làm.
Dù sao xảy ra chuyện, có Nam Bình Quận chúa và ca ca ta lo liệu giải quyết.