Thẩm Vụ nhìn Phương Từ, cân nhắc một lúc rồi học theo Mạnh Hoài Chi gọi “Thầy Phương”, như vậy hẳn là sẽ không sai.
Ôn Thế Hoa bên cạnh ngẩn ra, “Thầy Phương…”
“Ừ!” Phương Từ vui vẻ đáp lại, mỉm cười thân thiện, “Cậu là Thẩm Vụ phải không, sao cậu lại ở đây?”
“Đạo diễn Ôn mời em đến làm cố vấn cảnh đua xe.”
Hai người chào hỏi xã giao vài câu. Chẳng mấy chốc, Phương Từ vội vàng muốn rời đi, “Lão Ôn, Tiểu Thẩm, tôi còn có việc, xin phép đi trước nhé.”
Ôn Thế Hoa vội theo sau, “Để tôi tiễn ông. Tiểu Thẩm, lát nữa mình nói chuyện tiếp.”
Vừa đi khuất mắt Thẩm Vụ, Ôn Thế Hoa lập tức thay đổi thái độ, “Lão Phương, sao ông lại quen Tiểu Thẩm? Không phải, sao ông không giúp tôi khuyên cậu ấy, ông đúng là…”
“Tôi tìm được khách mời của “Chuyến thám hiểm kỳ thú” rồi, phải nhanh chóng về xử lý kẻo lỡ mất cơ hội tốt. Tôi nhớ phim của ông không gấp lắm mà?” Phương Từ trả lời có lệ, bước chân không ngừng.
“Nhịp đập cuồng nhiệt vừa mới bắt đầu quay, dự kiến còn kéo dài khoảng ba bốn tháng nữa. Tuyến thời gian của phim là từ thời niên thiếu đến lúc trưởng thành, suất diễn của nam phụ chủ yếu ở giai đoạn trước, nhưng Ôn Thế Hoa lại không theo lẽ thường mà quay phần sau trước, lý do chính là vì hoài nghi về khả năng diễn vai học sinh cấp ba của Tề Thế Tuấn, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. Do đó, dù thiếu nam phụ nhưng đoàn phim vẫn có thể làm việc bình thường.
Phương Từ vừa đi vừa nói, sốt hết cả ruột gan, “Tôi có cách thu phục Mạnh Hoài Chi rồi, xong việc tôi mời ông ăn cơm!”
“Tôi còn thiếu dăm ba bữa cơm của ông hay sao? Lão Phương! Đừng có mà đánh trống lảng, tôi rất cần cậu ấy đóng nam phụ đó…”
“Tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ giúp ông!”
“Ông tưởng lừa tôi mà dễ à?”
“Tôi có cách thật mà, chờ lần sau ăn cơm tôi nói cho.”
“Này, khoan đã.”
Phương Từ không lay chuyển được Ôn Thế Hoa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Đứa nhỏ này… Khụ, hơi khác với những diễn viên trẻ khác ông hay gặp, cậu ta vốn là tay đua, nên dù cơ hội đóng phim có dâng đến tận tay cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
Ôn Thế Hoa thở dài, “Tôi cũng biết là thế.” Nhưng Thẩm Vụ tự tin và cố gắng hết mình, kể cả trong những cuộc thi nhỏ, một người như cậu nếu đã có ý định tiến vào giới giải trí thì đáng lẽ thái độ không nên tiêu cực như vậy, huống hồ cậu còn là người Mạnh Hoài Chi coi trọng.
Phương Từ chợt ngộ ra, “Không phải tại ông vồ vập quá làm cậu ta tưởng là lừa đảo đấy chứ?”
Ôn Thế Hoa lừ mắt, “Cậu ấy khen tôi có trách nhiệm, còn nói chắc chắn có rất nhiều diễn viên muốn làm việc với tôi đấy.”
“Ra vậy.” Phương Từ đã hiểu, đoán một lần trúng phóc, “Cậu ta chưa đóng phim bao giờ, thái độ của ông như vậy thì dù có không bị nghi là lừa đảo thì cậu ta cũng sẽ lo mình diễn không tốt mà ảnh hưởng đến đoàn phim thôi.”
Ôn Thế Hoa ngẩn ra, dường như vừa nhớ lại điều gì đó. Phương Từ che miệng thì thầm, “E hèm, với mấy đứa nhóc kiểu này thì cứ tỏ ra đáng thương là được, cứ nói nếu thiếu cậu ta thì đoàn phim xong đời thế này thế nọ…” Chỉ là tuyệt đối đừng để Mạnh Hoài Chi biết đây là ý kiến của anh ta.
Hai vị đạo diễn rôm rả đi xa.
***
“A!”
Thẩm Vụ bước xuống xe, quay đầu lại theo tiếng gọi, thì ra là Nam Đăng Vi đang tươi cười đứng đó. Nụ cười của cậu chân thành từ tận đáy lòng, khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân. “Chào Thẩm Vụ, tôi là Nam Đăng Vi…” Cậu chàng tự giới thiệu, được nửa chừng thì ngượng ngùng cúi đầu, “Đóng vai tùy tùng của nam chính.”
Thẩm Vụ lạnh nhạt gật đầu, “Ừ, tôi biết.”
Nụ cười của Nam Đăng Vi càng tươi hơn, “Chuyện sáng nay cảm ơn cậu nhé.”
Cậu ta thẳng thắn cảm ơn Thẩm Vụ, chẳng màng hành động này có thể dẫn đến việc bị cô lập và chèn ép nghiêm trọng hơn. Thẩm Vụ chỉ là cố vấn cho các phân cảnh đua xe, không thể lúc nào cũng đến giúp Nam Đăng Vi giải vây được. Chắc chắn cậu ta biết điều này nhưng vẫn chọn đến cảm ơn Thẩm Vụ, quả nhiên đúng là mặt trời nhỏ ấm áp lương thiện như trong tiểu thuyết, trời sinh một cặp với Mạnh Hoài Chi lạnh lùng xa cách.
Thẩm Vụ cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu, mỉm cười đáp lại, “Không cần cảm ơn.”
“Đến giờ rồi, mình mau đến phim trường thôi,” Nam Đăng Vi đề nghị.
Sắp đến giờ quay buổi chiều, các diễn viên đang nghỉ ngơi ở vị trí của mình, có người đọc kịch bản, có người chơi điện thoại, dặm lại lớp trang điểm hoặc trò chuyện. Khác hẳn với nam chính Tề Thế Tuấn, nữ chính Lâm Yên Nhiên là một diễn viên trẻ thực lực được Ôn Thế Hoa chọn qua buổi thử vai, lai lịch thanh bạch rõ ràng. Trong số các nữ diễn viên trẻ nổi tiếng hiện nay, nhan sắc của cô cũng coi như số một số hai, diễn xuất cũng rất xuất sắc nhưng tính tình lại quá hiền lành, không tranh không giành, không gây sự với ai, mấy năm qua độ nổi tiếng vẫn luôn ở mức trung bình, không nổi bật, giống như Ôn Thế Hoa.
Như bao cô gái trẻ khác, Lâm Yên Nhiên cũng thích hóng chuyện, tám với hội chị em và ngắm các anh đẹp trai. Cô đang thì thầm nói gì đó với cô nàng tóc ngắn đóng vai bạn thân của mình trong phim, ngoài đời hai người cũng có quan hệ khá tốt. Cô gái kia đột nhiên thốt lên, “Thật không?! Cậu thực sự sẽ tham gia mùa hai “Chuyến thám hiểm kỳ thú” sao?”
“Cậu không được nói với ai đâu đấy, mình ký thỏa thuận bảo mật rồi, hiện tại không thể công bố tin tức đó ra ngoài được.” Lâm Yên Nhiên thần bí nói, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, “Đúng rồi, Tề Thế Tuấn đã đến chưa thế, mình phải diễn tập với anh ta trước.”
Vẻ mặt cô gái tóc ngắn kia khá kỳ lạ, “Anh ta đang khoe khoang với đám đông đằng kia, nói rằng vừa uống rượu với đạo diễn Phương Từ rồi giành được một suất tham gia chương trình đấy.”
Lần này đến lượt Lâm Yên Nhiên sửng sốt, “Thật không vậy?” Trong mắt cô không giấu nổi sự khó chịu, “Đạo diễn Phương không thích mấy người huênh hoang như thế đâu. Kể cả có đồng ý cho anh ta tham gia rồi cũng có thể đổi ý được đấy, cậu tin không?” Cuối cùng cô hạ giọng thì thào, “Tin anh ta được tham gia còn không bằng tin Mạnh Hoài Chi xuất hiện.”
Cô gái kia cười nói, “Vậy thì tin Mạnh Hoài Chi đến nhé.”
Lâm Yên Nhiên bật cười.
***
Thẩm Vụ và Nam Đăng Vi quay lại phim trường, trên đường đi, người đại diện Nhiếp Bác gọi đến. “Thẩm Vụ, anh có một tin cực kỳ tốt đây! Trước đây cậu không muốn đóng mấy vai nhỏ nhỏ đúng không? Giờ thì không phải lo về diễn xuất nữa nhé!” Sự phấn khích của Nhiếp Bác như truyền qua ống nghe, “Cậu biết “Chuyến thám hiểm kỳ thú” không, là chương trình thực tế nổi tiếng nhất hiện nay đấy. Đạo diễn Phương Từ đã đích thân nhờ người gửi hợp đồng đến, chỉ cần cậu đồng ý là có thể ký ngay.”
Thẩm Vụ mơ hồ nhớ lại lần trước gặp mặt Phương Từ ở phòng karaoke, Mạnh Hoài Chi từng nói Phương Từ muốn mời anh tham gia chương trình thực tế, có vẻ chính là chương trình này. Cậu không rõ hai người có thỏa thuận với nhau được hay không, tuy lúc ấy không hỏi nhiều nhưng theo những gì cậu biết về Mạnh Hoài Chi thì khả năng cao anh sẽ không chấp nhận.
Nhiếp Bác lại nói, “Hiện tại các khách mời đã được chọn đều là những nghệ sĩ nổi tiếng. Vậy mà một trong hai suất cuối cùng lại là của cậu… Cậu có thời gian thì nhanh về ký hợp đồng đi, cơ hội chỉ đến một lần thôi.”
Thẩm Vụ nhanh chóng nắm được trọng điểm: chỉ còn lại hai suất cuối cùng. Số lượng khách mời ít ỏi như vậy mà lại có chỗ cho cậu, nếu suất còn lại dành cho Mạnh Hoài Chi, vậy thì cho dù Phương Từ có không mời được anh, người được chọn cuối cùng ít nhất cũng phải là một nghệ sĩ hàng đầu có thực lực.
Cậu vừa cúp máy không lâu thì tình cờ chạm mắt Tề Thế Tuấn. Gã chẳng buồn để ý đến người cố vấn này, cái gai trong mắt hiện tại chỉ có Nam Đăng Vi ngoại hình chướng mắt kia thôi. Thấy Nam Đăng Vi, gã kiêu căng ra lệnh, “Cậu đứng lại.”
Nam Đăng Vi lễ phép mỉm cười, “Chào anh Tề, có chuyện gì thế?”
Tề Thế Tuấn chẳng mấy khi hào phóng như hôm nay, “Cậu lấy một ly trà sữa đi, hôm nay tôi mời cả đoàn.”
“Cảm ơn anh Tề.” Nam Đăng Vi tươi cười đi tới, mỗi tay lấy một ly không hề khách sáo, một ly cho bản thân, một ly cho Thẩm Vụ.
Tề Thế Tuấn nghẹn lời, nhưng lúc này tâm trạng đang tốt nên không tính toán với Nam Đăng Vi nữa, lại nói, “Tháng tới tôi phải tham gia mùa hai của “Chuyến thám hiểm kỳ thú”, cảnh của hai chúng ta quay sớm được thì càng tốt, nếu không thì cậu phải điều chỉnh thời gian theo lịch trình của tôi, nhưng dù sao cậu cũng rảnh rỗi cả ngày còn gì.” Câu này vừa để khoe ra mình sắp tham gia chương trình hot nhất, vừa ngấm ngầm chế giễu Nam Đăng Vi là kẻ vô danh ăn không ngồi rồi cả ngày, không được ai mời.
Nam Đăng Vi cũng phối hợp hỏi lại, “Là chương trình của đạo diễn Phương Từ sao?”
Tề Thế Tuấn tranh thủ khoe khoang, “Phải, anh ấy vừa đi thôi, tôi uống với người ta vài ly rồi chốt lại suất tham gia. Chắc cậu chưa được gặp bao giờ đâu nhỉ?”
Thẩm Vụ lại im lặng suy tư. Vừa rồi, người đại diện Nhiếp Bác gọi điện nói chỉ còn lại hai suất tham gia, một suất dành Phương Từ muốn giữ lại cho Mạnh Hoài Chi, dù không mời được anh thì cũng không đến lượt Tề Thế Tuấn. Suất còn lại đã gửi cả hợp đồng đến Đàn Tinh Entertaiment, Nhiếp Bác còn đang nóng lòng đợi cậu về ký tên.
Khuất khỏi tầm mắt Tề Thế Tuấn, Nam Đăng Vi mặc sức giải tỏa cơn giận, không hề coi Thẩm Vụ là người ngoài, “Aaa tức chết mất! Sao lại là Tề Thế Tuấn chứ! Anh ta có gì tốt đẹp đâu? Tức thật. Anh Thẩm, em thấy anh đi còn tốt hơn anh ta ấy, tiếc là anh ra mắt muộn, nếu đạo diễn Phương gặp anh thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy anh tốt hơn…”
Thẩm Vụ nghe vậy hơi chột dạ, khẽ hắng giọng. Quả thật Phương Từ có tìm cậu. Còn Tề Thế Tuấn đang tác oai tác quái trong đoàn phim kia… Khả năng cao là không có phần rồi.
***
Phương Từ nhanh chóng xử lý xong khách mời Thẩm Vụ rồi đi thẳng đến M+ Entertainment. Anh ta ra vẻ bí ẩn, “Lần này nhất định cậu phải tham gia chương trình của anh rồi.”
Mạnh Hoài Chi không động lòng, vẫn là câu nói đó, “Tôi không tham gia chương trình thực tế. Thầy Phương, nếu vẫn là vì chuyện này thì không cần lãng phí thời gian nữa.”
“Anh mời Thẩm Vụ nữa đấy,” Phương Từ nói.
Mạnh Hoài Chi ngẩng đầu lên, đáp khô khốc, “Thế thì tốt.” Dứt lời, anh lại cúi đầu xem giấy tờ, “Tháng tới chương trình sẽ phát sóng, đúng lúc có thể duy trì sức nóng từ hot search cho em ấy. Thẩm Vụ chưa có tác phẩm nào nổi bật, tham gia chương trình thực tế để hút fan cũng là một lựa chọn không tồi. Hợp đồng đã ký chưa?”
“Hợp đồng đưa đến Đàn Tinh Entertainment rồi.” Phương Từ trả lời lấp lửng, làm Mạnh Hoài Chi không thể không đặt bút xuống ngẩng đầu lên. Lúc này anh ta mới tươi cười nói tiếp, “Hợp đồng phải có chữ ký của cả hai bên mới có hiệu lực chứ, đúng không?”
Mạnh Hoài Chi khẽ nhíu mày, ánh mắt vốn lạnh lẽo càng trở nên buốt giá. Phương Từ ỷ vào việc mình từng là thầy mà năm lần bảy lượt đến quấy rầy, Mạnh Hoài Chi cũng đã tương đối nể mặt. Nghĩ đến những lời sắp nói, Phương Từ nuốt khan, lòng bàn tay toát cả mồ hôi, “Chỉ cần cậu đồng ý tham gia thì anh sẽ ký hợp đồng với Thẩm Vụ.”
“Anh đang ra điều kiện với tôi đấy à?”
Phương Từ gượng cười, “Với độ nổi tiếng hiện tại của Thẩm Vụ thì suất tham gia này không đến lượt cậu ấy đâu. Nhưng nếu cậu đồng ý giúp tôi việc này thì tôi cũng sẽ giúp cậu ấy. Hai người “bạn thân” cùng tham gia có thể chăm sóc lẫn nhau, chẳng phải rất tốt sao?”
Mạnh Hoài Chi không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, anh day day hốc mắt, vẻ lạnh lùng vẫn chưa hề vơi bớt, giọng điệu nghe không rõ cảm xúc, “Thầy Phương về trước đi.”
Phương Từ lòng như lửa đốt, ngoài mặt lại ra vẻ nhẹ nhàng, “Vậy anh để hợp đồng ở đây, bao giờ cậu rảnh thì nhớ đọc đấy.” Anh ta thở phào như trút được gánh nặng, bỏ lại xấp hợp đồng như cục than bỏng tay rồi vội vàng thoát khỏi văn phòng Mạnh Hoài Chi.
Cửa vừa hé mở, luồng không khí mát mẻ từ bên ngoài ùa vào, phía sau truyền đến một tiếng “Ừm” rất khẽ, tựa như tuyết mỏng rơi xuống đầu vai người qua đường rồi tan chảy ngay tức khắc.