Phòng giáo vụ nằm ở tầng năm, nơi tối tăm và u ám nhất. Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đứng ở đầu cầu thang, đợi một lúc cho ma rời đi rồi mới bước vào hành lang tầng năm. Phòng giáo vụ nằm ở giữa hành lang, ma đã bỏ đi, hai người yên tâm đẩy cửa bước vào. Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, tầm nhìn bỗng dưng rộng mở, Thẩm Vụ lại chợt ngây người. Nam Đăng Vi cũng đã thấy cậu, ánh mắt trống rỗng lập tức sáng ngời, tiếc là miệng bị dán băng dính nên không nói được, chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm đầy sốt sắng. Hệt như lúc vừa bắt đầu chương trình, cậu bị trói chặt nhiều vòng trên một chiếc ghế gỗ, tay chân không thể động đậy.
Thẩm Vụ thở dài, “Đúng là phải đến cứu thật rồi.” Dứt lời, cậu tiến lại gần Nam Đăng Vi, xé băng dính trên miệng cậu ta xuống, “Chương trình cũng tàn nhẫn thật đấy…”
Miệng Nam Đăng Vi đã được mở khóa, lập tức liến thoắng, “Dây thừng trói chặt lắm, chưa chắc đã cởi được đâu ạ.”
Thẩm Vụ vốn định nhờ Mạnh Hoài Chi giúp đỡ, chỉ đành thôi. Lúc này đang là khoảng mười giờ, còn hai tiếng nữa mới đến giờ kết thúc chương trình dự kiến. Thẩm Vụ đoán rằng có thể chương trình đã cố tình tăng độ khó của thử thách để đảm bảo thời lượng, như thể số phận đã an bài, cũng là để hai nhân vật chính có thêm thời gian ở bên nhau. “Dù khả năng cao là không có nhưng chúng ta vẫn nên thử tìm xem có kéo hay không.”
Mạnh Hoài Chi “Ừ” một tiếng rồi ngay lập tức bắt tay vào tìm kiếm. Căn phòng khá rộng, chỉ riêng bàn làm việc đã có đến tám cái, bên cạnh còn có vài chiếc tủ đựng đồ nhiều ngăn kéo, Thẩm Vụ nhanh chóng mở một vài chiếc tủ, “Trong ngăn kéo chẳng có gì cả.”
Bàn làm việc và tủ phía Mạnh Hoài Chi cũng trống rỗng như vậy. Văn phòng rộng lớn như vậy thì không thể không có những dụng cụ văn phòng như kéo hay dao rọc giấy được, nhưng đội ngũ sản xuất đã dọn sạch tất cả đồ đạc trong phòng mà không để lại bất kỳ vật dụng nào, như thể đang muốn nói rằng ở đây không có đạo cụ nào cả.
Nam Đăng Vi thấy hai người chăm chú tìm kiếm, thỉnh thoảng sẽ phát ra những âm thanh va chạm nhẹ thì lo lắng nhắc nhở, “Hai anh cẩn thận đó, con ma có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
Toàn bộ tòa nhà giảng đường chỉ có một vài phòng có thể mở ra, nhưng lại không thể khóa. Ba người đang ở phòng giáo vụ, bốn phía là tường cao, không có đường thoát, nếu ma chặn ở cửa thì ắt sẽ bắt gọn cả mẻ. Thẩm Vụ nhìn Nam Đăng Vi một cái rồi lại nhìn Mạnh Hoài Chi, hạ quyết tâm nói, “Thầy Mạnh cứ ở đây tìm đi, hoặc thử xem sợi dây của Tiểu Nam có cởi được không, để em ra ngoài tìm kéo hay dao rọc giấy gì đó.”
“Một mình em?” Mạnh Hoài Chi hỏi.
Ngoài miệng, Thẩm Vụ chỉ qua loa “Ừ” một tiếng, trong lòng lại chất chứa vô vàn suy nghĩ: Chẳng phải là cơ hội cho hai người có thêm thời gian ở bên nhau hay sao, cũng tránh cho anh sau này vì từng kết hôn mà phải truy thê hỏa táng tràng, mình quả đúng là một người chồng cũ lý tưởng, tận tình tận nghĩa. Chưa để Mạnh Hoài Chi kịp hỏi thêm gì, cậu đã quay người lùi lại tỏ vẻ không muốn tiếp tục bàn luận, “Em chỉ sang phòng mỹ thuật bên cạnh xem một chút thôi, sẽ quay lại ngay.”
Hai đầu hành lang đều có cầu thang, bên cầu thang nơi hai người đi lên là phòng mỹ thuật với cửa kính hai chiều, chỉ cần nhìn thoáng qua một lần cũng đủ để khiến người ta giật mình vì bức tượng thạch cao hình người mờ mờ bên trong. Nhưng ai đi qua cũng sẽ không thể phớt lờ căn phòng đó, phòng mỹ thuật lại gần phòng giáo vụ, nhìn thế nào cũng giống manh mối. Đương nhiên Mạnh Hoài Chi cũng chú ý đến nó, có vẻ hai người đều có chung suy nghĩ nên anh không nói gì nữa.
Đến khi chỉ có hai người trong phòng giáo vụ, bầu không khí bất chợt trở nên gượng gạo cứng đờ, tuy nhiên có lẽ chỉ mình Nam Đăng Vi cảm thấy như vậy. Cậu đã sớm nghe nói đến tên tuổi của đối phương, cũng biết mình và anh cách biệt một trời một vực, cả đời này có lẽ sẽ chẳng có cơ hội giao lưu nhiều, cùng lắm là được nhìn ngắm anh từ xa trên ghế khán giả trong một buổi concert nào đó mà thôi. Nghĩ vậy, Nam Đăng Vi không khỏi cảm thấy hơi hồi hộp, dè dặt chào hỏi, “Chào tiền bối Mạnh.”
Mạnh Hoài Chi vừa đóng một ngăn kéo, có vẻ như không nghe thấy lời cậu nói. Nam Đăng Vi kiên nhẫn đợi một lúc, đến khi anh quay lại mới nói, “Ờm, thực ra không tìm thấy dao kéo cũng không sao, em ra ngoài rồi có thể vẫn sẽ bị ma bắt, hai người đừng để bị liên lụy, đi tìm manh mối và cách thoát thân sẽ tốt hơn…”
Vừa dứt lời, cậu chàng đã đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Mạnh Hoài Chi, như thể mọi cảm xúc đều bị hút vào trong đó rồi lập tức tan biến thành hư không chỉ trong phút chốc. Cảm giác bất an lạ lùng vô thức dâng lên, một suy nghĩ kỳ quặc chợt nảy ra trong đầu cậu: Hình như không nên nói với Mạnh Hoài Chi câu này, vì dù sao người tích cực muốn cứu mình ra ngoài vẫn luôn là Thẩm Vụ. Nam Đăng Vi chợt cảm thấy khó xử, “Thì, ờm, xin lỗi anh…”
Tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng lại rất hiếm khi lộ ra cảm xúc, giọng điệu của Mạnh Hoài Chi vẫn bình thản, không hề dao động, cũng không hề mang theo một chút khó chịu nào, “Không sao.” Thoạt nhìn anh không hề khó gần, cũng không có bệnh ngôi sao nhưng những người khách sáo, xa cách và dễ nói chuyện như anh lại chính là kiểu khó tiếp cận nhất. Không biết Thẩm Vụ làm thế nào mà lại có thể thân thiết với anh đến vậy.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, Nam Đăng Vi tiếp tục bắt chuyện, “Lúc trước “ma” cứ đuổi theo em mãi, thật sự hết cách mới phải đến đây nhận lỗi, còn không có thời gian tìm manh mối nữa. Hai anh đã tìm được gì chưa?”
Mạnh Hoài Chi đáp gãy gọn, “Rồi, phát hiện hai con ma một nam một nữ khóc lóc trên đài phát thanh từng là học sinh ở đây.”
“Ồ.” Nam Đăng Vi gật đầu lia lịa, không tiếc lời khen, “Chương trình vừa bắt đầu được một lát mà hai người tìm nhanh thật đấy…”
Cameraman của Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi cũng chia nhau ra, Thẩm Vụ thì vùi đầu tìm kiếm dao rọc giấy trong phòng mỹ thuật lộn xộn, màn ảnh chính tất nhiên sẽ tập trung vào phòng giáo vụ, nơi có vẻ đáng chú ý hơn. Nam Đăng Vi nói không ngừng, còn Mạnh Hoài Chi thì gần như hỏi gì đáp nấy. Nhưng bất kể Nam Đăng Vi có tâng bốc đến đâu, chỉ cần lời lẽ không có vấn đề gì thì Mạnh Hoài Chi sẽ đáp lại bằng một tiếng “Ừ” cụt ngủn, mặt không cảm xúc. Tuy thái độ trông có vẻ miễn cưỡng nhưng các fan trong phòng livestream đều quá rõ tính cách của anh, khi có người cố ý tiếp cận hoặc cố gắng lấy lòng mình, gần như anh còn chẳng hề nhìn họ, nói xong sẽ vội vàng rời đi. Vì vậy người xem trong phòng chat đã bắt đầu suy diễn.
[Nam Đăng Vi tốt tính thật đấy, mê quá đi, ở bên người như vậy thật sự rất dễ chịu.]
[Nam thần x diễn viên nhỏ vô danh, tự dưng thấy cũng đẹp đôi.]
[Vô danh đừng có ăn bám, có ăn bám cũng không hot được đâu.]
[Thôi nào, còn không bằng ship với Thẩm Vụ.]
[Chuẩn chuẩn, anh Hoài chỉ đáp lời vì phép lịch sự thôi, có gì đặc biệt đâu? Ép dầu ép mỡ không nỡ ép duyên.]
[Anh Hoài chỉ vì nghe lời Thẩm Vụ nên mới ở lại mà thôi, trông ảnh chẳng muốn ở lại thêm giây phút nào há há há.]
Có lẽ fan hâm mộ của Mạnh Hoài Chi hơi quá khích, đến nỗi còn chủ động nhắc đến Thẩm Vụ. Không có so sánh thì không có đau thương, những chi tiết trước kia không để ý đến giờ mới thấy ngọt ngào.
[Giờ mới nhớ ra, vào lần đầu hai người họ bị ma đuổi, lúc ấy quá hốt hoảng nên không chú ý, anh Hoài và Vụ Vụ đều quyết định chạy lên lầu trước phải không?]
[Đúng đúng đúng, hơn nữa vì cả hai đều muốn kéo người kia mà còn suýt nữa bị bắt.]
[Vụ Vụ nhà tui tốt bụng ai cũng muốn cứu, còn Mạnh Hoài Chi thì đẹp trai.]
[Đã có siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài rồi nhé, các chị em mau tới chơi đi!!!]
Quan hệ giữa Mạnh Hoài Chi và Nam Đăng Vi tuyệt đối không thể coi là thân thiện mà là rất lạnh nhạt, trong khi đó phòng chat lại cực kỳ náo nhiệt, ai nấy đều sôi nổi thảo luận.
Không lâu sau, màn hình chuyển sang phòng mỹ thuật. Chuyển cảnh rất hợp lý, lúc này Thẩm Vụ vừa tìm được dao rọc giấy trong túi đựng bút. Cậu cẩn thận bỏ dao vào túi, xác nhận kỹ rằng nó sẽ không rơi ra khi chạy rồi mới rón rén tiến lại gần cửa kính. Tuy đã cố cẩn thận nhưng nhưng cuộc sống không lường trước được điều gì, vừa chạm vào tay nắm cửa cậu đã lập tức đứng sững lại, nín thở. Cameraman phía sau hướng ống kính ra hành lang bên ngoài theo tầm mắt cậu. Một con ma đầy máu me bùn đất đột ngột đập vào khung hình, khiến phòng chat bùng nổ vì những tiếng thét hoảng loạn.
[Á á á tổ sư!!]
[Gần quá, cứu!]
[Làm thế nào bây giờ?]
Con ma từ tầng bốn lên, đứng cách cửa phòng mỹ thuật khoảng hai, ba mét. Dường như nó đã có mục đích rõ ràng nên không hề nhìn ngó quanh quất tìm kiếm con mồi, cũng không phát hiện ra Thẩm Vụ đứng phía sau cửa kính, cứ thế đi thẳng về phía cuối hành lang. Hành lang không một bóng người, chẳng cần nghĩ cũng biết mục tiêu của nó chắc chắn là phòng giáo vụ. Có lẽ đã đến lúc Nam Đăng Vi bị xử quyết.
Thấy con ma càng ngày càng đi xa, Thẩm Vụ vốn nghĩ mình đã an toàn nhưng lại càng cảm thấy lo lắng. Nếu mạo hiểm đặt cược vào hy vọng mong manh rằng con ma chỉ đi ngang qua phòng giáo vụ mà không đi vào thì chẳng bằng… Nghĩ đến đây, Thẩm Vụ mở tung cửa, âm thanh chói tai vang lên. Con ma lập tức dừng bước. Thẩm Vụ còn đổ thêm dầu vào lửa, lớn tiếng gọi, “Ta ở đây này!”
Hành động mạo hiểm thế này vốn rất quen thuộc trong các bộ phim nhưng lúc này lại xuất hiện trong một chương trình thực tế nhằm mục đích giải trí là chính. Thẩm Vụ vẫn vô cùng nghiêm túc, bầu không khí nhẹ nhàng thoáng chốc trở nên căng thẳng, mang đến cảm giác lâm nguy không sợ, đón khó mà lên. Cặp mắt hoa đào sáng ngời đầy sắc bén khiến cậu càng thêm cuốn hút.
Cộng đồng mạng không thể ngừng xuýt xoa, chỉ vài giây sau, con ma đã bị sự kiêu ngạo của Thẩm Vụ hấp dẫn, nhanh chóng lao vọt về phía cậu. Thẩm Vụ cũng không vội xuống dưới mà cố tình khống chế tốc độ, luôn đảm bảo mình nằm trong tầm mắt con ma. Cậu chạy qua hành lang tầng bốn, xuyên qua những cánh cửa tối om, nhìn thẳng về phía trước, cố gắng dẫn dụ con ma đi xa khỏi phòng giáo vụ tầng năm. Cậu vừa chạy vừa nghĩ, cấu trúc tầng hai khác biệt hoàn toàn so với các tầng phía trên. Hai đầu hành lang tầng hai đều là đường cụt, ở giữa là một thang máy lớn có thể chứa nhiều người cùng lúc. Vì vậy, nếu không may, cậu phải tìm một căn phòng để trốn ngay tại tầng hai, nếu không sẽ lâm vào kết cục bị con ma dồn vào đường cùng giống như Hạ Phàm Tinh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vụ leo hết cầu thang, lên đến tầng hai, vừa nhìn một cái đã ngây người. Tại vị trí cầu thang chính giữa tầng hai có một cameraman quen thuộc đang đứng đó, một số khán giả tinh mắt trong phòng livestream đã ngay lập tức nhận ra người này. Các cameraman kỹ thuật rất chuyên nghiệp, ngay cả trong những chương trình phát sóng trực tiếp không thể cắt ghép, họ cũng hiếm khi xuất hiện trong khung hình. Tuy nhiên, trong số khách mời lần này có một ngôi sao đình đám với lượng fan đông đảo, bọn họ còn sử dụng “kính hiển vi” để săm soi, không bỏ sót một li một tí nào.
[Đó là cameraman quay Mạnh Hoài Chi phải không?]
[Hình như là thế, anh Hoài cũng xuống dưới rồi sao? Nhưng sao chỉ có mình cameraman thôi vậy?]
Cảnh quay thoáng qua quá nhanh làm khán giả không kịp bàn luận thêm gì. Thẩm Vụ không thể không chạy thật nhanh để trốn con ma, cameraman cũng phải chạy theo cậu làm màn ảnh không ngừng lắc lư. Thẩm Vụ lao nhanh ra ngoài, máy quay của cameraman phía sau xoay lại, quay cận cảnh con ma. Đôi tay khủng khiếp của nó vươn ra, như thể chỉ thiếu chút nữa là có thể chộp lấy khán giả qua màn hình. Bầu không khí căng thẳng đến tột độ.
Cầu thang rộng mở ngay trước mắt, Thẩm Vụ bắt buộc phải quyết định ngay: Xuống tầng một liều mình dẫn dụ con ma hay trốn trong một căn phòng trên tầng hai để đảm bảo an toàn? Có khả năng Hạ Phàm Tinh bị bắt tại hành lang tầng một là vì cậu ta chạy quá chậm hoặc xui xẻo không kịp tìm được căn phòng nào mở được cửa. Thẩm Vụ quyết định đánh liều một phen, lựa chọn xuống tầng một. Khi chuẩn bị rẽ xuống cầu thang, cameraman của Mạnh Hoài Chi đã gần trong gang tấc, nhưng lại không hề thấy bóng dáng anh. Thẩm Vụ chần chừ một chút, động tác hơi chậm lại. Đúng lúc này, một cánh tay đột ngột vươn ra kéo giật cậu ra sau. Cameraman phía trước vừa vặn ghi lại vẻ mặt hoảng hốt và cánh tay kỳ dị kia.
[Á á á chịu hết nổi rồi!]
[Sợ muốn chết, lần sau chắc tui không dám xem phát sóng trực tiếp nữa đâu hu hu hu.]
[Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thẩm Vụ đâu rồi???]