Tập đầu tiên của “Chuyến thám hiểm kỳ thú” sẽ chính thức phát sóng sau một tuần, sau đó một tuần nữa sẽ bắt đầu buổi quay trực tiếp của tập thứ hai. Trong thời gian nghỉ, ngoài việc luyện tập đua xe hàng ngày thì Thẩm Vụ còn phải bắt đầu học diễn xuất từ con số 0, điểm đến hàng ngày của cậu là đoàn phim và trường đua, bận rộn tối tăm mặt mũi.
Đoàn phim “Nhịp đập cuồng nhiệt” lại có rắc rối. Sau khi Thẩm Vụ vào đoàn đảm nhận vai nam phụ, nhân vật này đã trở nên nổi bật và hoàn toàn lấn át nam chính, điều này làm Tề Thế Tuấn rất bất mãn. Thẩm Vụ quen biết Mạnh Hoài Chi từ trước và cùng tham gia chương trình thực tế với anh, nhưng có thế nào đi nữa thì đến đây vẫn phải nghe theo gã. Do đó, đoàn phim “Nhịp đập cuồng nhiệt” không lâu trước đây đã mất một diễn viên, hiện giờ lại đối mặt với việc nhà sản xuất kiêm nhà đầu tư rút vốn. Dưới áp lực từ phía nhà tài trợ, thấy đạo diễn Ôn Thế Hoa khó xử, Thẩm Vụ chủ động nói, “Đạo diễn Ôn, để em nghĩ cách giúp anh. Nếu thật sự không được thì cứ cắt bớt suất diễn của nam phụ đi vậy, em sao cũng được.”
“Nhưng anh không được!” Ôn Thế Hoa còn để ý hơn cả diễn viên, thẳng thắn nói, “Đành nhờ cậu giúp vậy. Ha ha, cảm ơn nhiều nhé Tiểu Thẩm!”
Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đạo diễn đã cảm ơn, lần này giúp được thì phải giúp, không giúp cũng phải giúp. Trước kia, người đầu tiên Thẩm Vụ nghĩ đến tất nhiên là Thẩm Bình. Lần này cũng giống như khi cậu gia nhập Đàn Tinh Entertainment, cho rằng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có cơ hội kiếm tiền thì nghĩ đến người nhà đầu tiên. Hơn nữa, nếu Thẩm Bình có thể đầu tư vào phim có Nam Đăng Vi tham gia, biết đâu có thể tạo quan hệ tốt với vị ảnh đế tương lai này, tránh được việc cả công ty trở thành đá kê chân cho cậu ta.
Còn lúc này, Thẩm Vụ đang ở M+ Entertainment. Lúc cậu đến, Mạnh Hoài Chi còn đang họp, cậu đành đợi tại văn phòng tổng giám đốc trên tầng thượng. Trước khi Mạnh Hoài Chi ra nước ngoài, công ty M+ Entertainment do anh sáng lập đã có quy mô đáng kể, hiện giờ lại càng bề thế, nhưng phòng làm việc này vẫn y như ba năm trước.
Mạnh Hoài Chi xong việc trở về văn phòng thì thấy Thẩm Vụ đang thoải mái ngồi trên bàn làm việc của mình, hệt như nhiều năm trước khi cậu ngồi lên bàn học làm phiền anh học bài, còn ngang nhiên bảo rằng phải ngồi chỗ cao chơi game mới thắng được. Mạnh Hoài Chi thoáng bất ngờ, ngay sau đó đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, bước đến.
Thẩm Vụ không ngờ Mạnh Hoài Chi quay về nhanh vậy, hành động ngông nghênh như thiếu niên nổi loạn bị bắt ngay tại trận. Bàn làm việc cũng đủ lớn, ba bốn người ngồi cùng lúc vẫn dư dả, cậu chỉ chiếm một góc bàn, Mạnh Hoài Chi ngồi vào ghế giám đốc ở giữa, một trên một dưới không xung đột lẫn nhau. Chỉ là ngồi lên bàn thôi mà, anh trai sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu. Nghĩ vậy, Thẩm Vụ an tâm ngồi yên đó.
Mạnh Hoài Chi ngồi xuống, quả nhiên không hề mảy may phật ý, chỉ nói, “Đợi anh mười phút.” Dứt lời, anh cúi đầu phê duyệt các tài liệu trên bàn, cũng không né tránh Thẩm Vụ.
M+ Entertainment tuy có vẻ là một công ty giải trí nhưng thực ra số lượng nghệ sĩ lại không nhiều, tên tuổi nổi bật cũng chỉ có sếp lớn kiêm nam thần Mạnh Hoài Chi. Gọi là M+ Media thì hợp lý hơn, hầu hết các hoạt động của công ty là sản xuất và đầu tư vào lĩnh vực phim ảnh, hoàn toàn thích hợp với mục đích của Thẩm Vụ. Cậu không quá để ý đến kế hoạch kinh doanh của công ty mà nhìn sang chồng nhạc phổ phía bên kia bàn dài. “Anh Hoài Chi, có khả năng ba năm qua anh không viết được bài hát nào là vì ngồi sau bàn làm việc mà viết đấy. Thực ra thay đổi lối sống cứng nhắc đơn điệu hiện tại một chút cũng tốt.”
Mạnh Hoài Chi thầm nghĩ mình cũng đâu có ngồi trong văn phòng nhiều lắm, nhưng vẫn tò mò muốn biết Thẩm Vụ sẽ đề xuất ý tưởng gì sau khi phê bình bàn làm việc của mình. Anh chỉ “Hửm?” một tiếng, tay vẫn không ngừng viết. Thẩm Vụ híp mắt cười, cúi đầu nhìn anh, “Ví dụ như, ngồi lên bàn giống em này.”
Trong không gian yên tĩnh, tiếng ngòi bút ma sát trên giấy đột ngột dừng lại. Mạnh Hoài Chi ngước mắt lên, trong khoảnh khắc đó, anh có thể nhìn thấy rõ ràng ảnh ngược của chính mình trong mắt đối phương. Cặp mắt đen sáng như ngọc quý, bắt mắt hơn cả ánh nắng giữa trưa mùa đông ngoài cửa sổ. Anh đột nhiên cảm thấy, ít nhất là hôm nay, cà vạt của mình thực sự quá chỉnh tề và cứng nhắc rồi. Trong lúc xuất thần, cửa văn phòng không đóng kín lặng lẽ bị đẩy ra. Mạnh Hoài Chi thoát khỏi ánh mắt quá mức lôi cuốn ấy, xác nhận Thẩm Vụ chỉ đang đùa, mới bất đắc dĩ nói, “…Em xuống đi.”
Thẩm Vụ nhìn anh, “Ồ” một tiếng, nụ cười còn chưa tắt hẳn khiến thái độ của cậu có vẻ có lệ nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
La Kim Nghi quên gõ cửa, vừa lúc nhìn thấy nụ cười và đôi mắt hoa đào sáng long lanh kia. Trái tim như thắt lại, từ góc độ một người ngoài, cô luôn cảm thấy đã nhìn thấy quá nhiều thứ trong ánh mắt ấy, lại là những tình cảm không nên có trong mắt một người em trai.
Thẩm Vụ nhảy xuống, thấy La Kim Nghi thì lễ phép chào hỏi, “Chị Kim Nghi đến rồi sao.”
“À, ừ.” La Kim Nghi hoàn hồn, cầm tài liệu bước nhanh tới, “Đây là tài liệu bị bỏ quên trong phòng họp, mời sếp Mạnh xem lại.”
Mạnh Hoài Chi nhìn thoáng qua chồng tài liệu mới trên bàn, “Ừ, lát nữa tôi sẽ đọc.”
“Vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
La Kim Nghi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Thẩm Vụ ngồi ngồi xuống ghế sô pha dành cho khách, bắt đầu vào chủ đề chính. Cốt truyện chính vẫn chưa bắt đầu, tuy nhiên sớm muộn gì Nam Đăng Vi cũng sẽ trở thành ảnh đế, đến lúc đó, những tác phẩm cũ của cậu ta sẽ được fan cuồng đào lại, nhưng không hề có bộ phim “Nhịp đập cuồng nhiệt” này, đạo diễn Ôn Thế Hoa cũng chẳng hề xuất hiện. Ngay cả khi không có sự can thiệp của Thẩm Vụ, bộ phim này có thể vì nhiều lý do mà không được chiếu. Thẩm Vụ không khỏi thở dài vì sức mạnh của kịch bản, lại một lần nữa đưa ra quyết định thay đổi vận mệnh. “Tề Thế Tuấn yêu cầu đạo diễn Ôn sửa lại kịch bản, nếu không sẽ khiến nhà đầu tư rút vốn.”
“Rút vốn?” Mạnh Hoài Chi có vẻ ngờ vực. “Nếu rút vốn thì đồng nghĩa với việc mất vai nam chính, anh ta không nỡ từ bỏ đâu.”
Thẩm Vụ ngây người, nếu không phải vậy thì tại sao Ôn Thế Hoa lại nhờ cậu giúp chứ? Mạnh Hoài Chi kịp thời giải đáp thắc mắc của cậu, “Nhưng Ôn Thế Hoa chắc chắn muốn đổi nhà đầu tư.”
Thẩm Vụ cười nói, “Anh Hoài Chi, kịch bản của “Nhịp đập cuồng nhiệt” thực sự rất tốt đó, đạo diễn Ôn cũng rất có trách nhiệm. Anh xem, hay là anh đầu tư đi?”
“Long Thịnh Media sẽ không thực sự rút vốn đâu,” Mạnh Hoài Chi nói. Long Thịnh Media là một công ty tầm trung, không thể so sánh với các ông trùm truyền thông có lịch sử hàng chục năm. Nhưng trong vài năm trở lại đây, công ty này bỗng bật lên với nhiều phim chiếu mạng nổi tiếng, chủ yếu nhắm vào thị trường tiêu dùng đại trà, đi theo hướng bình dân.
Thẩm Vụ không thể nói thẳng về chuyện trong tiểu thuyết, chỉ có thể khéo léo đưa ra những điều kiện hấp dẫn hơn, “Tiểu Nam rất có tiềm năng, lần trước trong “Chuyến thám hiểm kỳ thú” đã thu hút được khá nhiều fan đó, hình tượng trong mắt khán giả cũng rất tốt. Anh đầu tư còn có thể nâng đỡ cho cậu ấy, khi phim phát sóng chắc chắn sẽ có phản hồi tốt.”
“Nâng đỡ cho Nam Đăng Vi?”
“Đúng đúng.”
“Chuyện đầu tư anh còn cần suy nghĩ thêm.”
Thẩm Vụ rất ngạc nhiên, không ngờ Mạnh Hoài Chi lại phản ứng như vậy. Lần trước khi tống đạo diễn Hồng ở phòng karaoke kia vào tù, anh thẳng tay làm luôn, thậm chí còn chẳng báo trước với cậu. Lúc này Thẩm Vụ mới nhớ ra trong tiểu thuyết mô tả rằng nam chính cực kỳ công tư phân minh, tuy có đôi khi sẽ đứng ra bảo vệ thụ chính và gián tiếp giúp cậu ta nổi tiếng hơn nhưng thực ra lại chưa từng trực tiếp cung cấp tài nguyên cho cậu ta. Thẩm Vụ cũng không bắt buộc, “Ừm, anh cứ suy nghĩ đi. Em đi trước đây.”
***
Thẩm Vụ rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, La Kim Nghi chủ động đến tiễn cậu về. Cửa thang máy đóng lại, hoàn toàn ngăn cách với tầng trên, lúc này Thẩm Vụ mới yên tâm lấy kẹo m*t trong túi ra, thành thạo bóc giấy gói. Cậu không thích ăn đồ ngọt lắm, Mạnh Hoài Chi cũng coi như dõi theo cậu trưởng thành nên biết rất rõ sở thích và thói quen của đứa em này. Ngày xuất viện, trên xe về ký túc xá, Mạnh Hoài Chi đã nhạy bén hỏi đến kẹo m*t trong miệng cậu. Lần này rút kinh nghiệm, cho đến khi hoàn toàn khuất mắt anh Thẩm Vụ mới ngậm kẹo thay cho thuốc lá.
Còn hiểu biết của La Kim Nghi về Thẩm Vụ chỉ giới hạn ở “em trai nuôi từ bé của Mạnh Hoài Chi” và vài lần gặp gỡ tình cờ. Cô nhìn cậu thanh niên cao lớn đang ngậm kẹo kia, không nói gì, nhưng chỉ cần liếc một cái sẽ không nhịn được mà nhìn thêm lần nữa. Không giống với bọn trẻ, chỉ l**m vài cái rồi rút ra, lem luốc cả miệng, Thẩm Vụ cứ ngậm kẹo như vậy, một bên má phồng lên tròn tròn không hề nhúc nhích. Đến khi Thẩm Vụ lên xe, La Kim Nghi bỗng nảy ra một ý, nhìn que nhựa trong miệng cậu hỏi, “Cậu đang cai thuốc phải không?”
Tâm trạng thoải mái của Thẩm Vụ chùng xuống như bị đá đè, suýt nữa đã cắn nát viên kẹo cứng. Cậu tránh ánh mắt đối phương, ậm ừ vài tiếng có lệ. Bộ dạng này của Thẩm Vụ khiến La Kim Nghi thấy quen thuộc cực kỳ, hệt như người ba từng cố gắng cai thuốc lá của cô, chỉ là những lần ông lén hút thuốc bị bắt quả tang mới có vẻ mặt chột dạ như vậy. La Kim Nghi trầm tư nhìn theo xe chở Thẩm Vụ đi xa.
La Kim Nghi trở lại văn phòng, báo cáo lịch trình sắp tới cho Mạnh Hoài Chi. Sau khi xong việc, cô vẫn ôm tài liệu đứng bên cạnh, có vẻ như có điều muốn nói nhưng vẫn đang do dự. Văn phòng rộng lớn tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mạnh Hoài Chi ngẩng đầu lên, La Kim Nghi rất hiểu anh, đoán được rằng anh sắp hỏi “Cô còn chuyện gì nữa không?” như một cách tiễn khách lịch sự. Cô suy nghĩ thật kỹ, tranh thủ nói trước khi anh lên tiếng, “Giám đốc Mạnh, tôi có thể hỏi tại sao anh và Thẩm Vụ lại quyết định kết hôn không? Chỉ là để đối phó với ông cụ thôi sao?”
“Phải.”
La Kim Nghi đã làm người đại diện của Mạnh Hoài Chi sáu năm, cũng biết rõ ông cụ Mạnh không ủng hộ sự nghiệp âm nhạc của anh, thậm chí còn từng nổi giận bắt anh lựa chọn giữa tự do hôn nhân và giấc mơ âm nhạc. Mạnh Hoài Chi luôn xem Thẩm Vụ như em trai, điều này cô biết, còn chuyện hai người kết hôn ba năm rồi sống ly thân ba năm thì đến cả cô cũng không phát hiện ra dấu vết gì, có thể thấy cuộc hôn nhân này chỉ là để đối phó ông cụ mà thôi. Mạnh Hoài Chi cũng nói Thẩm Vụ là “chồng hợp pháp” của anh, tức chỉ trên giấy tờ.
Trong khoảng lặng của cuộc trò chuyện, Mạnh Hoài Chi không khỏi nhớ về ba năm trước. Thẩm Vụ biết ông cụ ép anh phải lựa chọn, bèn hiến kế, “Anh cứ tìm đại một người rồi kết hôn đi, mấy năm sau ly hôn là được. Nhưng… Nếu kết hôn với phụ nữ có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của người ta, hơn nữa nếu trong thời gian kết hôn cô ấy động lòng với anh thì sao? Anh có chịu trách nhiệm không? Bất kể có hay không thì đều rất tệ đấy.”
Lúc ấy Mạnh Hoài Chi cau mày, anh hoàn toàn không có ý định lấy chuyện hôn nhân của người khác ra đùa. Rõ ràng Thẩm Vụ cũng không khuyến khích làm như vậy, còn đề xuất một giải pháp khả thi hơn, “Hoặc là, anh tìm người đính hôn đi, để ông yên lòng trước rồi ra nước ngoài làm nhạc. Ra nước ngoài rồi ông không quản được anh nữa đâu, dù không có quan hệ gì với đối tượng đính hôn cũng không dễ bị lộ.”
Mạnh Hoài Chi phản bác, “Đính hôn rồi hủy hôn cũng sẽ khiến người đó bị bàn tán, vẫn ảnh hưởng đến danh dự.”
“Cũng đúng nhỉ.” Thẩm Vụ gật gù, đột nhiên thay đổi giọng điệu, “Hay là anh đính hôn với em đi? Em không sao hết.”
Mạnh Hoài Chi vẫn nhớ như in cảm xúc của mình lúc đó, chắc chắn sẽ không khỏi để lộ sự ngạc nhiên và nhiều cảm xúc khó tả khác. Thẩm Vụ nhẹ nhàng cười, giọng điệu thản nhiên như thể chỉ đang đề xuất bữa sáng ăn gì, “Hoặc là mình dứt khoát kết hôn luôn?”
La Kim Nghi vội kéo dòng suy nghĩ của anh trở về hiện thực, “Vậy nghĩa là anh đang tìm đối tượng kết hôn trên danh nghĩa thì Thẩm Vụ tự đề cử?”
“Không phải. Vốn dĩ tôi không định kết hôn, là Thẩm Vụ đề nghị tôi kết hôn với em ấy, vất vả một lần để nhàn hạ cả đời.”
“…Thế rồi anh đồng ý?”
“Ừ.”
La Kim Nghi im lặng. Vốn dĩ cô đến đây là để báo với Mạnh Hoài Chi về tình cảm của Thẩm Vụ, nhưng càng hỏi lại càng cảm thấy sai sai. Theo logic thì phải là: Mạnh Hoài Chi bị ông nội ép tìm người kết hôn → Thẩm Vụ yêu thầm anh nên chủ động nhận nhiệm vụ → Mạnh Hoài Chi thấy đối phương là em trai thân quen nên mới đồng ý. Nhưng Mạnh Hoài Chi lại nói anh không hề có ý định kết hôn. Cũng đúng, làm ông nội ruột thì không thể thật sự lấy chuyện đời cả đời của cháu trai ra đùa được.
Nghĩ thế nào cũng thấy bất hợp lý, La Kim Nghi chỉ có thể miễn cưỡng nói tiếp, “Sếp Mạnh, có phải Thẩm Vụ thích anh không?” Cô dừng một chút rồi lầm bầm, “Muốn đối phó với gia đình thì hai người giả vờ là được mà, đăng ký kết hôn thật làm gì chứ… Nếu không phải anh thích người ta, vậy thì là người ta thích anh rồi.”
Mạnh Hoài Chi im lặng một lát mới nói, “Em ấy chỉ coi tôi là anh trai thôi, cô không biết gia đình em ấy thế nào đâu.”
Gia đình bốn người nhà Thẩm Vụ nhìn bên ngoài thì hòa thuận viên mãn, còn thực tế lại là một gia đình hỗn hợp. Thẩm Bình và cậu là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ chắc chắn sẽ xa cách hơn anh em cùng một mẹ. Mạnh Hoài Chi thẳng tính, vốn không hề thích người giấu kín lòng riêng và tâm cơ như Thẩm Bình. Nhưng dù Thẩm Bình có thế nào thì Thẩm Vụ là con út trong nhà, có anh trai ruột, từ đó có thói quen dựa dẫm và tin tưởng anh trai nhà bên cũng là bình thường.
La Kim Nghi không ngờ biết được tin tức chấn động như vậy mà Mạnh Hoài Chi vẫn thản nhiên như không. Chẳng trách Thẩm Vụ sẽ âm thầm giấu kín tình cảm của mình. Nếu lúc trước cô chỉ nghi ngờ tình cảm của Thẩm Vụ thì hiện giờ đã gần như chắc chắn. Nếu cậu can đảm tỏ tình, nói không chừng chỉ có thể nhận lại một câu quan tâm đầy bao dung của Mạnh Hoài Chi, nghe còn tàn nhẫn hơn cả từ chối, “Em sao thế? Khó chịu ở đâu à? Có phải chơi thật hay thách thua rồi không?” Mạnh Hoài Chi quá lạnh lùng, dù có thiên vị cũng không để lộ, nhưng chính vì thế lại càng khiến sự thiên vị ấy trở nên quý giá. Cậu thiếu niên trót động lòng, để rồi không cẩn thận sa vào bể tình.
La Kim Nghi suy nghĩ thêm rồi nói, “Sếp Mạnh, anh có biết chuyện Thẩm Vụ hút thuốc không?
Mạnh Hoài Chi khẳng định, “Em ấy không hút thuốc.”
“Hồi nhỏ không hút sao?”
“Hồi nhỏ không hút, hiện tại cũng không.”
“Anh chắc chứ?”
Mạnh Hoài Chi ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày, vẫn tin tưởng vào trí nhớ của mình, “Chắc.”
“Có thể là vì… Anh ghét mùi thuốc lá nên cậu ấy mới không hút trước mặt anh, còn vờ như không hút thuốc. Nhưng có lẽ cậu ấy nghiện thuốc lá khá nặng đấy, nếu không cũng không cần ngày nào cũng ngậm kẹo để cai thuốc.”
“Ngậm kẹo?” Mạnh Hoài Chi thẫn thờ lặp lại, rất nhiều ký ức cũng chợt ùa về. Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Bình, “Chờ một lát, tôi gọi điện thoại.”
Thẩm Bình khẳng định, “Lên cấp ba gặp nhiều chuyện phiền lòng, áp lực học tập rất lớn nên Tiểu Vụ bắt đầu hút thuốc. Thằng bé biết cậu ghét mùi thuốc lá nên sẽ cố nhịn không hút trước mặt cậu, cậu đừng để bụng…” Nghe cứ như đang biện hộ cho em trai.
Mạnh Hoài Chi phớt lờ, chỉ nói, “Sao anh lại để học sinh cấp ba hút thuốc như thế,” còn trầm giọng nói thêm một câu, “Em ấy còn là em ruột anh.”
Đầu dây bên kia lặng ngắt như tờ. Lúc này Mạnh Hoài Chi mới đáp lại lời biện hộ của Thẩm Bình, tuy nghe như một câu hỏi nhưng càng giống một lời khẳng định, “Tại sao tôi phải để bụng chứ.” Dứt lời anh lập tức dập máy, không cho Thẩm Bình cơ hội chống chế.
Thẩm Vụ đã bắt đầu hút thuốc từ năm mười sáu tuổi, vậy mà Mạnh Hoài Chi lại chẳng hề hay biết gì. Có rất nhiều lý do giải thích cho điều này, ví dụ như vì anh chỉ là người ngoài, tất nhiên không hiểu rõ Thẩm Vụ như Thẩm Bình; hoặc vì anh không thích mùi thuốc lá, Thẩm Vụ không muốn bị anh trai không có quan hệ huyết thống khiển trách nên mới cố ý giấu giếm. Thấy La Kim Nghi dường như lại muốn nói gì, Mạnh Hoài Chi lên tiếng trước, “Đừng suy đoán lung tung nữa, cô là người đại diện của tôi, chứ không phải của em ấy.”
Biểu cảm và giọng điệu của anh luôn lạnh nhạt, cũng không hề tỏ ra tức giận nhưng lại có uy lực kỳ lạ. La Kim Nghi ngượng ngùng im lặng, nhận ra mình đã vượt quá giới hạn. Cô biết điều chuẩn bị rời đi, Mạnh Hoài Chi lại đột ngột lên tiếng, “Tại sao cô lại nói những điều này với tôi?”
La Kim Nghi quay lại, “Anh và cậu ấy kết hôn để giảm bớt áp lực từ gia đình, nếu cả hai không có tình cảm thì dễ rồi, ai nấy đều có lợi. Nhưng nếu cậu ấy thích anh, bất kể vì anh hay vì cậu ấy, cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục nữa hay không?”
Mạnh Hoài Chi thở dài, “…Cô đúng là người đại diện của tôi.”
La Kim Nghi nói nói tràng giang đại hải một hồi, tất cả đều là vì sự nghiệp của Mạnh Hoài Chi, hi vọng anh có thể ly hôn. Lúc trước cô miễn cưỡng chấp nhận Mạnh Hoài Chi bí mật kết hôn là vì đó là chuyện đã rồi, không thể thay đổi, chỉ có thể nghĩ cách khắc phục. Mạnh Hoài Chi lại không ngờ tuy cô không nói gì nhưng vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, là người đại diện của ca sĩ hàng đầu hiện nay, đây cũng là điều cô buộc phải lo.
La Kim Nghi đã đưa ra một khả năng mà Mạnh Hoài Chi chẳng hề mảy may nghĩ đến. Anh là ca sĩ đình đám được hàng triệu người theo đuổi và ngưỡng mộ, nhưng dù có được cả triệu người yêu thích si mê thì đối với anh cũng chỉ như gió thoảng. Nếu tình cảm ấy đến từ Thẩm Vụ… Dường như Mạnh Hoài Chi đang có ý nghĩ khác ngoài việc ly hôn, cặp mắt đen sâu thẳm khuất dưới hàng mi dài, không rõ cảm xúc. Giọng nói đột ngột trở nên nhẹ bẫng, tuy vẫn khô khan nhưng lại xen lẫn một chút dao động khó phát hiện, “Nếu là thật, vậy thì tôi nợ em ấy quá nhiều.”
La Kim Nghi nhất thời không phản ứng kịp, ngẩn ngơ hỏi lại, “Nợ gì chứ?”
Mạnh Hoài Chi không đáp. Anh cúi đầu nhìn cổ tay mình, chữ M đảo ngược thành W, tượng trưng cho Thẩm Vụ. Hình xăm này xuất hiện năm mười tám tuổi, cũng sẽ trở thành dấu ấn thân mật nhất mà Thẩm Vụ lưu lại trên cơ thể anh đến cuối đời. Tất nhiên… Hình xăm là do anh đi thuê người xăm, cũng là tình cảm đơn phương, đối với một thiếu niên mười bốn tuổi. Mà hiện giờ La Kim Nghi lại nói rằng có lẽ đó không còn là tình cảm đơn phương nữa.