Hai ngày sau, Thẩm Vụ bình phục hẳn và xuất viện, giám đốc Đàm Văn Hiên mời cả đoàn đến câu lạc bộ cao cấp Hoa Tinh ăn mừng. Là nhân vật chính nhưng Thẩm Vụ lại không hề có hứng thú mà lạc lõng giữa bầu không khí náo nhiệt. Đàm Văn Hiên nhiệt tình dắt mối cho một cô nàng xinh đẹp nào đấy, “Tiểu Thẩm à, cô Thư đây đang làm người mẫu, cũng là fan của cậu đó. Cô ấy cứ nhất quyết phải theo đến đây, làm anh cũng bó tay.”
Thẩm Vụ uể oải cầm chai rượu trước mặt lên ngắm nghía, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay trắng muốt, mí mắt hơi mỏng cụp xuống, một lúc lâu sau mới thình lình lên tiếng, “Anh Đàm, em kết hôn rồi.”
Cả phòng yên lặng ba giây. Đàm Văn Hiên đã uống kha khá, vẻ mặt không mảy may tin tưởng, “Lý do gì mà qua loa thế.”
Những người khác bật cười theo, cô gái họ Thư kia cũng thẹn thùng che miệng cười, đôi vai mảnh khảnh run rẩy. Thẩm Vụ bất đắc dĩ ngồi phịch xuống sô pha, rúc vào chiếc áo khoác da đen, vẻ mặt cậu tuy lười biếng nhưng cặp mắt hoa đào dưới ánh đèn lập lòe vẫn lấp lánh rực rỡ, vô tình thu hút người khác. Cô gái ngồi xuống cạnh cậu, hơi nghiêng người giơ điện thoại ra, “Chúng ta thêm WeChat được không? Tôi thật sự rất thích anh, trận nào anh thi đấu tôi cũng xem đó, anh ngầu lắm.”
Thẩm Vụ cụp mi, che khuất cặp mắt xinh đẹp, trên chóp mũi trắng đến phát sáng có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt, nhìn rất hút mắt. Cô gái cẩn thận quan sát cậu, tiếc là chỉ được nhìn trong chốc lát, Thẩm Vụ cầm lấy điện thoại, gõ một lát rồi trả lại. Cô gái hơi nhíu mày, “W… Nghĩa là gì?”
Thẩm Vụ cười khẽ, “Mật mã đấy, cô đoán xem.”
Hướng Tử Húc ngồi ở đầu ghế bên kia, không ngờ Thẩm Vụ sẽ đột nhiên đề cập đến chuyện kết hôn, chậm trễ một lát mới đến gần phụ họa, “Cô Thư à, anh Vụ thực sự kết hôn rồi.”
Cô gái cười nói, “Anh là trợ lý của anh Thẩm mà, còn lâu tôi mới tin anh. Ai mà xứng với anh Thẩm nhà chúng ta chứ? Ít nhất cũng phải xinh đẹp như diễn viên mới được.”
Hướng Tử Húc lặng thinh, thầm nghĩ thực ra đúng là như vậy. Cô gái chỉ thuận miệng đùa một câu rồi dán mắt vào điện thoại lẩm bẩm, “W chắc là viết tắt của Vụ [*] nhỉ. Nhưng sao chỉ có đúng một chữ thôi vậy, mấy chục triệu fan còn chưa đoán được hình xăm chữ W kia của Mạnh Hoài Chi có nghĩa gì nữa kìa. Anh cho mỗi một chữ thì tôi đoán sao được!”
[*] Phiên âm tên Thẩm Vụ là Shěn Wù.
Cô nàng cũng khá tinh ý, tuy biết Thẩm Vụ không muốn cho phương thức liên lạc nhưng vẫn muốn tranh thủ cơ hội, càng dựa càng gần, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, “Anh gợi ý thêm chút nữa đi mà.”
Thẩm Vụ ngả người về phía trước, tránh xa cô gái bên cạnh, nhuần nhuyễn đổi chủ đề, “Tôi thấy hơi váng đầu rồi.”
Cô gái ân cần hỏi, “Tôi thấy anh uống khá nhiều đấy, hay là say rồi? Còn khó chịu ở đâu nữa không?”
Thẩm Vụ không hề nể tình, “Tôi không giỏi uống rượu, uống nhiều quá còn quên cả mặt người thân, có khi còn động tay động chân nữa đấy.”
Trong số tất cả mọi người, Hướng Tử Húc là người duy nhất được gặp mặt “chị dâu”, chị dâu có tệ đến mấy thì cũng là vợ anh mình, huống hồ nói trắng ra thì chị dâu xinh đẹp hơn nhiều. Cậu chàng hùa theo lời Thẩm Vụ, “Anh Vụ, em đưa anh về nhé?”
Thẩm Vụ xua tay từ chối, “Không cần. Anh tự gọi xe về cũng được.”
Thẩm Vụ thành công thoát thân nhưng lại không vội trở về mà đứng một mình trong góc tối cuối hành lang. Chưa đầy hai phút sau, quả nhiên có người đuổi theo, có lẽ là muốn đưa cậu về, cũng có lẽ là muốn tiếp tục mai mối cho cậu. Thẩm Vụ nhìn theo những người tay trắng kia đi xa, nhàn nhã dựa tường lướt điện thoại, xem xem Mạnh Hoài Chi mới về nước kia có tin tức gì mới hay không, vừa lơ đãng nhìn lên một cái đã bắt gặp một bóng người quen thuộc, cũng chính là người trên màn hình điện thoại. Cậu thoáng giật mình, vội đứng thẳng người lên.
Hôm nay Mạnh Hoài Chi mặc áo gió đen, tóc mái hơi rối bị mũ lưỡi trai đè xuống, chiếc khẩu trang đen phẳng phiu tôn lên những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt. “Mạnh Hoài Chi,” Thẩm Vụ gọi, thanh âm tựa như được ngâm trong rượu, mang một chút giọng mũi.
Nói xong, cậu mới nhìn quanh để xác nhận không có người nào khác, cái tên như sấm bên tai kia chẳng mảy may gây ra một gợn sóng nào. Kể từ khi Mạnh Hoài Chi ra mắt, hai người rất ít khi gặp mặt bên ngoài, cho dù tình cờ gặp cũng hiếm khi có giây phút nào yên tĩnh tâm sự như lúc này. Mạnh Hoài Chi đi tới hỏi, “Sao em lại ở đây?”
“Em đi liên hoan với đoàn.”
“Anh đến gặp một nhà sản xuất, vừa mới xong việc.”
Thấy Mạnh Hoài Chi đến gần, Thẩm Vụ ma xui quỷ khiến giải thích, “Trong phòng có người hút thuốc với uống rượu, ám hết lên người em rồi.”
“Ừ.” Mạnh Hoài Chi cũng không bắt bẻ, dường như không ngửi được mùi rượu và khói thuốc trên người cậu, còn đề nghị, “Về nhé? Anh đưa em về.”
“Dạ.”
Cuộc đối thoại giữa hai người lúc nào cũng ngắn gọn như vậy, hệt như thỏa thuận ba năm trước, chỉ chớp mắt đã xong công việc trọng đại cả đời.
Vừa đi đến cửa, Mạnh Hoài Chi lại chợt lên tiếng, “Còn mùi nước hoa thì sao?”
“Nước hoa gì ạ?” Thẩm Vụ chậm chạp giơ tay lên ngửi thử, phải hít sâu mấy hơi mới phát hiện ra hương nước hoa ngòn ngọt cực kỳ nhẹ, hẳn là của cô gái họ Thư kia. Lại một lần ma xui quỷ khiến làm cậu mập mờ đáp, “À, là của một cô gái trong buổi tiệc, xinh lắm ạ.”
Mạnh Hoài Chi không muốn nghĩ nhiều, cứng nhắc lặp lại trong lòng: “xinh lắm ạ” cơ à.
Vừa ra khỏi cửa, Mạnh Hoài Chi còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên dừng bước, nắm lấy cánh tay Thẩm Vụ, kéo cậu vào con hẻm bên cạnh. Thẩm Vụ ngẩn người. Trong màn đêm yên tĩnh bên ngoài có vài chùm sáng trắng lóe lên khiến cậu lập tức nhận ra đó là paparazzi. Cậu không phải người trong giới giải trí nên phản ứng cũng không nhạy bén bằng Mạnh Hoài Chi, nhưng trong đầu lại có cốt truyện của toàn bộ tiểu thuyết. Các câu lạc bộ lớn, các quán bar và nhà riêng của nam chính đều là những địa điểm kinh điển, chỉ cần nam chính qua lại với người khác thì chắc chắn sẽ bị chụp lén.
Tình tiết trong tiểu thuyết là thế này: Nam chính biết để lộ chuyện tình cảm sẽ gây rắc rối cho thụ chính, nên mỗi lần gặp phải paparazzi, nam chính đều sẽ ga lăng ôm trọn thụ chính vào lòng rồi cởi mũ của mình đội cho cậu, tỏ thái độ bảo vệ mạnh mẽ. Nhưng Thẩm Vụ chỉ là một nhân vật qua đường, loại tình tiết lãng mạn này không thể xảy ra với cậu được. Hơn nữa, vóc người của cậu và nam chính còn tương đương nhau, không ai ôm trọn được ai, càng muốn che giấu lại càng lộ liễu.
Trong con hẻm chật hẹp, hai người đối mặt nhìn nhau. Tình huống hiện tại hơi khó giải quyết, Mạnh Hoài Chi suy tư một lát rồi cởi mũ đội cho Thẩm Vụ, không một lời giải thích, “Em đội vào đi.”
Thẩm Vụ chợt ngẩn ngơ, cậu nhớ fan của Mạnh Hoài Chi từng nói anh mắc bệnh sạch sẽ, chưa bao giờ đích thân nhận quà của họ, hoa được đưa thẳng cho trợ lý, anh tuyệt đối sẽ không đụng tay vào. Dựa trên hiểu biết của Thẩm Vụ đối với Mạnh Hoài Chi, lý do anh không nhận quà có lẽ do bản thân anh vốn vô dục vô cầu, đồng thời cũng hy vọng fan hâm mộ có thể tập trung vào tác phẩm của anh, không cần thiết phải tốn kém. Còn bệnh sạch sẽ thì chắc là không có rồi.
Thẩm Vụ nhẹ nhàng ấn vành mũ xuống, tóc mái che đi cặp mắt xinh đẹp. Mạnh Hoài Chi kề sát gương mặt vẫn quá đỗi phô trương dù đã đội mũ lên kia, trầm ngâm một lát. Anh lục lọi túi áo khoác, may mắn tìm được một chiếc khẩu trang mới, che đi nốt ruồi nhạt trên chóp mũi đối phương. Trong lúc Thẩm Vụ còn đang ngơ ngác, Mạnh Hoài Chi lại bỏ khẩu trang xuống để lộ gương mặt lạnh lùng quen thuộc, ngay cả giọng điệu cũng không có nhiều cảm xúc, “Anh ra trước, em đợi ở đây một lát rồi hãy đi.”
“… Bây giờ anh mà đi sẽ bị chụp đấy.”
“Bọn họ không đợi được anh thì không chịu đi đâu.”
“Anh không đội mũ hay đeo khẩu trang gì sao?”
“Ừ, đành làm bia đỡ đạn cho em vậy.”
Thấy Mạnh Hoài Chi nghiêm túc đùa cợt, Thẩm Vụ cũng thoải mái hơn nhiều, khóe môi cong lên, cặp mắt hoa đào xinh đẹp thoáng chốc sáng rực, “Được người nổi tiếng làm bia đỡ đạn cho đúng là vinh hạnh.”
Mạnh Hoài Chi không ngại phiền mà nhắc lại, “Em đợi lát nữa hãy đi.”
Thẩm Vụ lười biếng đáp, “Dạ.”
“Ít nhất cũng nên đợi mười phút. Để anh lái xe đi rồi em đi.”
“Vâng.”
Tựa như đang dặn đi dặn lại đứa em trai bướng bỉnh, Mạnh Hoài Chi nói xong nhưng dường như vẫn chưa yên tâm mà do dự rời đi. Sau khi hoàn toàn ra khỏi con hẻm tối tăm, bóng đen kia mới tăng tốc độ, bình tĩnh bước đi dưới ánh đèn, mũ áo khoác thõng xuống để lộ cái gáy trắng muốt. Trước mặt paparazzi, Mạnh Hoài Chi chẳng buồn giấu giếm mà thản nhiên ngồi lên một chiếc xe đậu ven đường.
Mới tám giờ tối, đêm dài vừa mới bắt đầu. Mạnh Hoài Chi trước nay tai tiếng quấn thân, các tay săn ảnh hết sức tò mò về lịch trình buổi tối của anh, nhưng cũng lo sẽ phải tay trắng mà về. Mạnh Hoài Chi ở nước ngoài ba năm bị paparazzi theo dõi cả ngày lẫn đêm, như hình với bóng. Nhưng ban ngày anh ra ngoài đi làm, đến phòng thu hoặc đi quay chụp, đến tối xong việc sẽ về chung cư một mình, thậm chí những lần ra ngoài ăn tối cũng ít đến đáng thương.
Thẩm Vụ nhìn chiếc xe kia đi xa, xác nhận đám săn ảnh đều đã bị dẫn đi hết. Cậu giơ tay chỉnh lại mũ, kéo cao khẩu trang lên. Cả mũ lẫn khẩu trang đều không có bất kỳ mùi gì khác mà sạch sẽ giống như Mạnh Hoài Chi. Tuy lần trước ngồi xe anh gần một giờ đồng hồ nhưng trong khoang xe kín mít kia không hề có một chút mùi xăng nào, kể cả mùi da thuộc hay mùi tinh dầu thơm đều gần như không có. Cũng như chính bản thân anh vậy, vẻ ngoài lạnh nhạt, tính tình trầm tĩnh, tuy là ca sĩ đình đám nhà nhà đều biết nhưng không hề bị những thứ nhiễu nhương rối ren bên ngoài ảnh hưởng, tất cả những cảm xúc phức tạp, thăng trầm cũng sẽ không gây được bất kỳ gợn sóng nào trong lòng anh.
Thẩm Vụ chưa từng gặp người nào giống như Mạnh Hoài Chi. Cậu thiếu niên ngây ngô ngày ấy chỉ cảm thấy anh như một vị thần trên bầu trời, không thể tiếp cận, không thể chạm đến. Thần thánh vốn dĩ không có tình yêu, nhưng hiện giờ nghĩ lại mới hiểu, rằng hóa ra anh chỉ là chưa gặp được định mệnh của mình mà thôi. Mạnh Hoài Chi đặc biệt như vậy cũng không đáng ngạc nhiên, anh là nam chính tiểu thuyết, phải vô thực, phải xa vời mới là bình thường. Hơn nữa, anh đường đường là nam chính Tấn Giang, dù trời có sập cũng không có khả năng nằm dưới. Ở một thế giới đâu đâu cũng là bot này, hai con người thuần top lại trùng hợp đụng phải nhau.
Thẩm Vụ khẽ thở dài, bước ra ngoài. Số mệnh đã định, cậu cũng nên an phận làm tròn vai trò của một cựu hôn phu mới đúng.