Thẩm Vụ nghẹn lời. Nếu cứ để siêu thoại đó lan tràn như vậy, Mạnh Hoài Chi không truy thê hỏa táng tràng thì còn ai vào đây. Thẩm Vụ vừa than thở vừa mở siêu thoại “Vụ Dạ Thư Hoài”. Nhiều fan couple bới lông tìm vết đến nỗi ngay cả người trong cuộc cũng cảm thấy kỳ quặc, chủ yếu là do tính cách lạnh lùng, chẳng mấy khi chú ý đến ai của Mạnh Hoài Chi, chỉ một ánh mắt quan tâm nhìn em trai cũng có thể bị diễn giải thành thâm tình đắm đuối. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên Mạnh Hoài Chi bị gán ghép với sao nam nên anh không quá để tâm, Thẩm Vụ cũng không để ý nữa.
Tuần sau, phiên bản chính thức của tập hai “Chuyến thám hiểm kỳ thú” chính thức được phát sóng. Sau khi kết thúc livestream ngày hôm đó, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đã ở lại thêm hai tiếng để quay một đoạn phim ngắn tiết lộ “bí mật” của Mạnh Hoài Chi, sẽ được phát vào cuối chương trình. Trận đấu đã tìm được người chiến thắng, nhưng thấy Thẩm Vụ xuất hiện trở lại, phần lớn khán giả đều lựa chọn ở lại tiếp tục theo dõi, cũng bởi vì lần đầu tiên thấy cảnh này mà rủ bạn bè đến cùng xem. Số lượng người xem tăng vọt.
Trên màn hình, ngay cả công tử nhà băng Thẩm Vụ không gì là không biết cũng chưa bao giờ thấy một tư dinh xa hoa đến vậy, cậu trở nên cẩn thận hơn nhiều, không dám nhìn đông ngó tây, gõ nhẹ lên cửa rồi mới đẩy cửa bước vào. Phòng tiếp khách rộng lớn cực kỳ lạ lẫm, cậu chậm rãi quan sát khắp nơi, khi nhìn thấy người ngồi đối diện trên đầu bàn dài mới sững lại. Xác nhận mình không bị hoa mắt, cặp mắt dè dặt sáng bừng lên, Thẩm Vụ nhanh chóng đóng cửa lại rồi rảo bước tiến tới.
Người ngồi đó chính là Mạnh Hoài Chi trong bộ lễ phục màu xám nhạt. Thay vì mừng rỡ, anh lại cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn, động tác đẩy kính cũng chậm rãi hơn hẳn. Phải mất một lúc anh mới điều chỉnh được cảm xúc, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi, “…Sao em lại đến đây?”
“Em cũng muốn hỏi câu đó đấy anh Hoài Chi, sao anh lại đến đây?” Thẩm Vụ không ngần ngại ngồi xuống cạnh anh, giọng điệu đầy nhẹ nhõm, “Tốt quá, may mà có anh ở đây, giờ thì em yên tâm rồi.”
“Anh được ngài Lục của tập đoàn Meo Meo mời đến đây,” Mạnh Hoài Chi nói.
Lúc này Thẩm Vụ vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, vẫn còn chút ngây thơ và lạc quan của người thiếu niên, “Là vì chuyện tài sản ư? Nhưng sao ông ấy lại mời anh chứ… Anh không nhận lời diễn tấu riêng tư bao giờ mà.”
Cảm xúc trong mắt đã dần trở nên rõ ràng nhưng vẫn phức tạp đến mức khó phân biệt, “Anh được mời đến đây… Là vì anh vừa mới biết được mình là con riêng của ông ấy.”
Thẩm Vụ ngây người. Cảm xúc dao động quá lớn đong đầy ánh mắt, khiến tay cậu khẽ run lên, “…Sao cơ?”
Mạnh Hoài Chi thầm nghĩ quả nhiên là vậy, trong ánh mắt phức tạp có phần bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ em cũng vậy? Hóa ra em không phải con trai ruột của ngài Thẩm à.”
Thẩm Vụ đứng phắt dậy, “Không thể nào! Không thể nào…” Khí thế chối bỏ mạnh mẽ chỉ duy trì trong chốc lát rồi yếu ớt sụp đổ, cậu mệt mỏi ngồi phịch xuống, hai tay lùa vào tóc, “Không thể nào… Sao có thể chứ.”
Mạnh Hoài Chi lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt như chất chứa ngàn lời muốn nói. Thẩm Vụ bưng kín mặt, giọng khản đặc đầy ấm ức, “Em còn đang đợi anh đến níu kéo em đấy… Anh có biết lúc vừa thấy anh em vui thế nào không?”
Sau câu nói của Thẩm Vụ, bình luận lập tức phủ kín màn hình.
[????? Cái gì?]
[Vãi cái gì đấy?? Hai người họ là một cặp hả??]
[Đính chính lại, nhân vật họ đóng vai mới là một cặp.]
[Mẹ nó kịch bản bạo thật chứ, yêu nhầm em trai cũng ạ.]
[????]
Cốt truyện quá đỗi chấn động và hợp lý này đã bùng nổ trên hot search ngay trong đêm đó. Siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài đến nay đã có mấy chục ngàn người, ngày nào cũng có những tác phẩm đầy nhiệt huyết của các tác giả tài năng, nhưng xét về độ chơi trội thì vẫn phải cúi đầu chào thua “Chuyến thám hiểm kỳ thú”. Tư liệu sống “yêu nhầm em trai” này lập tức bị khuân đến siêu thoại, các tác giả thi nhau múa bút điên cuồng.
Quay lại màn hình chương trình, Thẩm Vụ buông đôi tay che mặt, nhìn người bên cạnh bằng cặp mắt đỏ hoe, “Vậy… Anh là anh trai cùng cha khác mẹ của em à?”
Mạnh Hoài Chi cúi đầu đáp khẽ, “Ừ.” Anh cũng khó lòng chấp nhận chuyện này, chỉ là tính cách của anh trầm lặng hơn so với Thẩm Vụ trẻ tuổi mà thôi, thế nhưng nỗi đau mà nó mang đến dường như đã hóa thành thực thể, siết chặt lấy cổ họng anh.
Phòng khách im lặng như tờ, đôi người yêu cũ dư tình chưa dứt vẫn đang chật vật tiếp thu sự thật mình và đối phương có quan hệ huyết thống. Lúc này, có tiếng bước chân mơ hồ truyền đến từ ngoài cửa. Thẩm Vụ lau khóe mắt, điều chỉnh lại cảm xúc, nghẹn giọng nói, “Em sẽ ngồi bên đó.” Cậu vịn mặt bàn khó nhọc đứng dậy, quay đầu lại nói, “Nhất định không được để họ biết, chúng ta…”
Lời nói bị cắt ngang, màn hình dừng lại như một bức ảnh cũ đã ố vàng, bóng tối từ từ xâm chiếm. Phân cảnh phụ kết thúc tại đây, tiếp theo là một đoạn video phỏng vấn hậu trường được ghi hình sau khi mọi người đã nhận vai. Phản ứng của các khách mời sau khi biết được bí mật lần lượt được phát, Lâm Yên Nhiên là người phấn khích nhất vì lấy được kịch bản của một kẻ lừa đảo gắn mác nhân vật chính. Cô nàng rất tự tin, tiếc là lại không ngờ mình sẽ là người đầu tiên bị loại.
Cuối cùng là Mạnh Hoài Chi và Thẩm Vụ. Mạnh Hoài Chi vừa biết bí mật thì lập tức sầm mặt, Phương Từ thấy vậy, nhớ ra mình đã hứa với Mạnh Hoài Chi rằng sẽ không xào couple trong chương trình thì chột dạ không thôi. “Những bí mật này đều được chuẩn bị từ trước, còn gắn liền với nhân vật, ai biết được cậu sẽ chọn nhạc công chứ.”
Phần bình luận đã phá tan lời bào chữa sứt sẹo của Phương Từ.
[Anh Hoài mà không chọn nhạc công mới lạ ấy.]
[Nhân vật này vừa nhìn đã biết là dành riêng cho anh Hoài rồi, trong số các khách mời còn ai biết chơi piano ngoài ảnh nữa đâu.]
[Bảo vệ đạo diễn Phương.]
[Ủng hộ đạo diễn Phương, ngài chính là đầu tàu của Vụ Dạ Thư Hoài!!!]
Mạnh Hoài Chi dĩ nhiên cũng không tin cái cớ của Phương Từ, “Tình yêu cấm kỵ gì chứ… Tôi với ai?”
“Không thể cho cậu biết được.” Thấy Mạnh Hoài Chi có vẻ sắp phủi tay đi về, Phương Từ vội vàng bổ sung, “Yên tâm yên tâm, sẽ không để cậu xào couple với người nào không đứng đắn đâu.”
Phương Từ không đưa ra bất kỳ gợi ý nào liên quan đến Thẩm Vụ, Mạnh Hoài Chi cũng không tiếp tục nghĩ về tình yêu cấm kỵ này theo hướng anh em ruột, chỉ nghĩ rằng đối tượng có thể là một NPC hư cấu nào đó. Tuy nhiên, sau khi Mạnh Hoài Chi hỏi “Người yêu cũ của tôi là ai?”, câu trả lời của Phương Từ đã bị cắt bỏ, phân cảnh chuyển sang Thẩm Vụ, khách mời cuối cùng. Thẩm Vụ cũng thắc mắc y như vậy, nhưng lại xuất phát từ tò mò. Phương Từ khó khăn lắm mới lấy lại được uy lực của đạo diễn, lạnh lùng vô tình nói, “Không thể tiết lộ.”
“Được thôi.” Thẩm Vụ lại nhìn tấm thẻ chứa bí mật của mình, “Cũng khá thú vị đấy…” Nhưng không thể để Mạnh Hoài Chi biết được.
Ngay cả khi chương trình được phát lại, các bình luận mới vẫn liên tục nhảy lên, tương tác không hề thua kém so với lúc livestream.
[Tôi hiểu rồi, mặc dù cốt truyện thiết lập hai người họ là một cặp nhưng đến khi trò chơi kết thúc mới biết người yêu là đối phương, bảo sao lúc livestream cứ anh không nói cho em, em không nói cho anh ha ha ha.]
[Giờ nghĩ lại mới thấy sai sai, hình như hai ảnh không phải đề phòng nhau, mà là… chột dạ mới đúng.]
[Nghĩ đúng rồi đó, siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài hoan nghênh bà nhé. (đầu chó)]
[A a a đáng yêu quá!]
[Tình cảm song phương là tuyệt nhất!]
***
Tối ngày phiên bản chính thức được phát sóng, Từ Quỳnh Á ôm gối ngồi xem chương trình của con trai trên tivi ở nhà, cười đến mỏi cả cơ mặt. Thẩm Bình đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy cảnh quay đặc tả của Thẩm Vụ. Từ Quỳnh Á vừa thấy anh đã vô thức cầm điều khiển lên, cẩn thận hỏi, “Dì không làm phiền con chứ?”
Thẩm Bình mỉm cười ôn hòa, “Không ạ. Con cũng không bận gì, dì cứ xem đi.”
Thỉnh thoảng Thẩm Bình sẽ làm việc ở nhà, Từ Quỳnh Á sẽ cố gắng tránh làm phiền anh, nhưng tối nay tập hai của “Chuyến thám hiểm kỳ thú” sẽ phát sóng, bà rất muốn được xem trên màn hình lớn. Nghe Thẩm Bình nói đang rảnh rỗi, bà lập tức mời anh xem cùng, “Vậy con ngồi xem với dì đi, có Vụ Vụ và Hoài Chi đấy.”
Thẩm Bình ngồi xuống một đầu ghế sô pha, nét mặt rất bình thản, không tỏ ra quá hứng thú nhưng cũng không cảm thấy quá phiền phức. Từ Quỳnh Á nhiệt tình bắt chuyện, “Tuần trước con có xem livestream không?”
“Dạ không, hôm đó con bận.”
Từ Quỳnh Á chu đáo tua lại chương trình từ đầu, “Vậy thì xem bản chính thức cũng được.”
Mở đầu phiên bản chính thức cũng giống như khi livestream, sáu vị khách mời ngồi xung quanh bàn, từng người kể lại câu chuyện của mình. Câu đầu tiên của Thẩm Vụ chính là “Nếu không phải do lão già này thì ba tôi đã chẳng từ mặt tôi.” Từ Quỳnh Á cứng họng, vừa rồi xem hăng say quá nên quên béng mất đoạn này. Nét mặt Thẩm Bình hơi biến đổi, sống lưng cũng thẳng lên. Câu nói của Thẩm Vụ còn hơi mơ hồ, câu thoại tiếp theo của Nam Đăng Vi đã hoàn toàn phơi bày bí mật, “Anh vốn không phải là con trai ruột của ngài Thẩm…”
Thẩm Bình điềm nhiên lên tiếng, “Vậy nên Tiểu Vụ đóng vai con riêng của ngài Lục chủ tịch tập đoàn Meo Meo chứ không phải con trai của ngài Thẩm ạ.”
Tuy rằng đây là kịch bản, ngài Thẩm giám đốc ngân hàng kia cũng không phải Thẩm Thiên Hành, nhưng do mối quan hệ căng thẳng giữa Thẩm Vụ và ba ruột, Từ Quỳnh Á không thể không nói thêm, “Con đừng nói với ba con nhé, nếu không hai ba con kia lại cãi nhau mất. Thiên Hành cũng thật là, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt cũng nổi xung lên.”
Thẩm Bình cúi đầu, “Có thể ba đã biết rồi. Thứ bảy tuần trước livestream, ông ấy còn nổi một trận lôi đình ở công ty.”
Từ Quỳnh Á thở dài, “Ôi, thật là…”
Thẩm Bình nhìn thoáng qua bà một cái rồi cụp mắt, giấu kín tất cả cảm xúc. Trong mắt anh, Thẩm Thiên Hành rõ ràng rất quan tâm đến đứa con trai út Thẩm Vụ này. Ông kỳ vọng quá cao, không muốn cậu đi theo con đường khác nên mới nghiêm khắc với cậu như vậy, càng yêu thương bao nhiêu thì càng roi vọt bấy nhiêu, chỉ là cách ông biểu đạt sự quan tâm quá đỗi sai lầm, ngược lại càng ngày càng đẩy đẩy đứa con trai yêu quý ra xa. Từ Quỳnh Á biết Thẩm Thiên Hành thương con, nhưng vẫn sẽ nhọc lòng vì mối quan hệ của hai người, sợ rằng Thẩm Vụ sau khi bỏ nhà đi sẽ không sống tốt, bị chèn ép bắt nạt, tất cả chỉ vì bà là mẹ ruột của Thẩm Vụ.
Thẩm Bình đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để rời đi trước, trong khi đó chương trình vẫn tiếp tục, sáu khách mời chia nhau hành động, Thẩm Vụ tìm được Mạnh Hoài Chi, ngoan ngoãn gọi “Anh ơi.” Chiếc mặt nạ gần như hoàn mỹ trên mặt Thẩm Bình nứt toạc. Từ Quỳnh Á trực giác nhạy bén, không rõ là cố ý hay vô tình giải thích, “Hai đứa đóng vai hai anh em cùng cha khác mẹ.”
Trong những phân cảnh tiếp theo, Thẩm Vụ anh ơi anh à miết, nhưng khi có người khác xuất hiện thì lại sửa miệng gọi “thầy Mạnh”, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Cậu chỉ gọi một mình Mạnh Hoài Chi là anh thôi, nhưng dường như lại quên mất ngoài những khách mời khác ra, vẫn còn có máy quay ghi lại từng lời nói, hành động của mình rồi phát sóng cho hàng trăm triệu người xem. Bao gồm cả Thẩm Bình, người cậu từng luôn miệng gọi anh.
***
Những ngày tiếp theo, Thẩm Vụ vẫn bận rộn ở cả đội đua và phim trường. Ôn Thế Hoa phải chỉ đạo diễn xuất cho cả đoàn phim, còn bận hơn cả cậu, đến trưa mới có thời gian vừa xem “Chuyến thám hiểm kỳ thú” vừa ăn. Phương Từ cũng tới, hai người cùng xem tập hai của chương trình, vừa xem vừa bàn luận. Thẩm Vụ đến đưa đồ, vừa mở cửa xe đã thấy Phương Từ ngồi bên trong xe của Ôn Thế Hoa, qua hai tập ghi hình, cậu cũng học theo Mạnh Hoài Chi gọi, “Đạo diễn Phương, anh đến rồi sao.”
Phương Từ tủm tỉm cười, “Ừ. Cậu có bận gì không, vào đây xem cùng luôn?”
Thẩm Vụ cho rằng hai người có chuyện riêng cần nói, vốn định đi ngay, nghe vậy thì nhìn thoáng qua ipad trên bàn một cái. “Anh à, lập đội với em đi.” Nghe giọng mình trong video cảm giác rất quái dị, hai đạo diễn còn mở loa ngoài, làm Thẩm Vụ xấu hổ đến muốn chui xuống đất, vội vã từ chối, “Em còn phải về xem kịch bản, em đi trước đây.”
Sau khi Thẩm Vụ đi, hai vị đạo diễn vẫn kiên nhẫn xem hết hai tiếng chương trình, đến phân cảnh phụ cuối cùng, Ôn Thế Hoa còn tăng âm lượng lên một chút, vừa bất đắc dĩ vừa ngưỡng mộ bảo Phương Từ, “Tên nhóc này… Diễn mấy tiểu phẩm lố lăng còn đạt hơn ở phim trường vậy chứ?”
Phương Từ che miệng, mỉm cười nhấp trà, không đáp.
Thẩm Vụ cũng không hoàn toàn lấy cớ để trốn mà quay về đọc kịch bản thật. Cậu không có kinh nghiệm đóng phim, để không phụ sự mong đợi của Ôn Thế Hoa, cậu phải nỗ lực gấp bội, tận dụng từng phút từng giờ. Thẩm Vụ tập trung đến mức cây kẹo m*t ngậm trong miệng đã không hề chuyển động hồi lâu, cũng không để ý đến những người qua lại xung quanh. Điện thoại trong túi khẽ rung lên, cậu lấy ra, thấy là tin nhắn của Thẩm Bình.
Anh hai: Em đang ở đoàn phim à? Anh đến thăm, mang đồ ăn ngon cho em.
Thẩm Vụ yên lặng nhìn điện thoại, que kẹo chuyển từ má trái sang má phải, một lúc sau mới trả lời. Thẩm Bình vẫn chăm chú nhìn màn hình, đợi mãi mới nhận được ba tin nhắn.
Tiểu Vụ: Em không ở đoàn phim, em đang ở đội đua.
Tiểu Vụ: Hôm nay bận quá, chắc không có thời gian tiếp anh hai, để lần sau nhé.
Tiểu Vụ: Cảm ơn anh hai!
Thẩm Bình là anh trai hơn Thẩm Vụ tám tuổi, từ nhỏ đến lớn thường xuyên giúp cậu xử lý đủ loại rắc rối. Trước mặt Thẩm Thiên Hành thì ngang ngược, ương ngạnh là vậy, nhưng ở trước mặt anh, cậu nhóc lúc nào cũng ngoan ngoãn lễ phép. Sau khi gây phiền phức cho anh, Thẩm Vụ sẽ luôn nói cảm ơn. Lời cảm ơn này không hề khiến tình cảm anh em trở nên xa cách, bởi lần nào Thẩm Vụ cũng sẽ tươi cười nhìn anh, cặp mắt hoa đào ánh lên tia sáng lấp lánh. Lần này Thẩm Bình chưa làm gì, còn chưa gặp được Thẩm Vụ thì em trai đã vội cảm ơn, khiến anh chợt nhận ra mình không thể hình dung ra nụ cười quen thuộc từ câu nói đó. Đặc biệt là khi anh thấy Thẩm Vụ ở phía xa bỗng đứng dậy, tiến lên vài bước rồi ném cây kẹo m*t vào thùng rác, như thể vứt bỏ cả niềm tin và sự phụ thuộc nơi anh.