Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 38



Mạnh Hoài Chi vừa đến kịp lúc, tuy nhiên với nền giáo dục anh được thừa hưởng thì nghe lén là hành vi thiếu đạo đức. Anh tiếp tục giải thích cặn kẽ, “Con xin lỗi, con chỉ vô tình nghe được thôi. Lúc chuẩn bị gõ cửa thì vừa lúc nghe thấy bác nói muốn ly hôn…”

“À, không sao đâu.” Từ Quỳnh Á cười nói, “Con không phải người ngoài, chuyện này cũng không bí mật gì.”

Nói thêm vài câu xã giao, Từ Quỳnh Á rời đi, để lại hai người trong phòng. Trời dần tối, Thẩm Vụ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng gượng gạo, “…Anh Hoài Chi, chín giờ rồi đấy, anh đã định về chưa? Đêm nay là giao thừa, có lẽ sẽ khó bắt xe, chú tài xế cũng nghỉ rồi…” Hay là anh tự lái xe về? Cuối cùng Thẩm Vụ vẫn ngập ngừng không dám nói ra câu cuối, tết nhất lại để khách tự lái xe về giữa đêm thì quả thật không lịch sự lắm, hơn nữa cậu cũng không muốn một mình đối mặt với Thẩm Bình.

“Hôm nay anh cũng không có việc gì,” Mạnh Hoài Chi nói. “Có phòng trống không? Mai anh sẽ đi.”

“Để em đi hỏi mẹ.” 

Mạnh Hoài Chi đi theo. Hai người xuống lầu, vừa lúc gặp được Thẩm Bình. Thẩm Bình tha thiết tiến đến, “Nói chuyện xong rồi sao?”

“…Dạ.”

Thẩm Bình lại bảo Mạnh Hoài Chi, “Cũng muộn rồi, Hoài Chi, để tôi đưa cậu về?”

Mạnh Hoài Chi từ chối, “Đêm nay tôi ở lại.”

Hai người lướt qua Thẩm Bình, tìm một chỗ không có người. Mạnh Hoài Chi cảm thấy Thẩm Vụ có điều muốn nói, nhìn quanh xác nhận Thẩm Bình không đi theo mới hỏi, “Sao thế?”

Một câu hỏi không có ngữ cảnh lại bất giác khiến hốc mắt nóng bừng hệt như lời Từ Quỳnh Á. Rõ ràng Mạnh Hoài Chi cũng nhớ chuyện Thẩm Vụ cố tình tránh mặt Thẩm Bình, nhưng lại chưa từng hỏi tại sao. Thẩm Vụ hạ giọng, nhắc lại lý do cũ, “Anh Hoài Chi, em không muốn để anh hai biết chúng ta giả kết hôn.”

“Ừm.” Mạnh Hoài Chi gật đầu, đưa tay muốn nắm lấy tay cậu.

Thẩm Vụ vội rụt tay lại, lúng ta lúng túng, “…Bây giờ anh ấy đâu có ở đây.”

Mạnh Hoài Chi thản nhiên thốt ra một tuyên bố chấn động, “Vậy có cần bác gái sắp xếp phòng cho anh nữa không? Hay tối nay anh ngủ với em.”

Thẩm Vụ tròn mắt. Là cậu cần Mạnh Hoài Chi giúp trước, Mạnh Hoài Chi lại hào phóng đưa ra phương pháp dứt điểm như vậy, cậu dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối. “Vậy… Được ạ.”

Mạnh Hoài Chi quyết định ở lại nhà họ Thẩm qua đêm, không mang theo quần áo để thay, áo sơ mi và áo len cao cổ của anh mặc đi ngủ sẽ không thoải mái. Vì vậy Thẩm Vụ chủ động hỏi, “Anh Hoài Chi, anh muốn mặc đồ ngủ của em không?”

Mạnh Hoài Chi gật đầu, “Được.”

Thẩm Vụ đưa anh một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Nhớ lại hot search couple ngày nọ, fan nói otp mặc quần áo của nhau dễ thương quá gì đó, nhưng lần đó chỉ có mình cậu mặc đồ của Mạnh Hoài Chi, còn anh thì chưa mặc đồ của cậu bao giờ. Mạnh Hoài Chi lớn hơn Thẩm Vụ bốn tuổi, lúc em học mẫu giáo thì anh học tiểu học, em lên cấp hai thì anh vào cấp ba. Mạnh Hoài Chi luôn lớn hơn một “cấp bậc”, không cần cũng không thích hợp mặc quần áo của em, nhưng đến bây giờ có lẽ đã đủ thích hợp rồi. 

Mạnh Hoài Chi đặt bộ đồ ngủ xuống cạnh giường rồi cởi áo sơ mi trắng ra. Thẩm Vụ đứng cạnh cũng không nghĩ nhiều, lại vô tình nhìn thấy anh giơ tay định cởi lớp áo đen cuối cùng ra, đứng bật dậy. Mạnh Hoài Chi khựng lại, nghi hoặc nhìn cậu. “Anh có muốn vào nhà vệ sinh thay đồ không?” Thẩm Vụ đề nghị.

“Không cần đâu, đứng thay đồ không tiện. Anh thay trong phòng là được.”

Thẩm Vụ im lặng một thoáng, mới ra vẻ thờ ơ quay mặt đi, “…Cũng được, anh thay đi.”

Cậu ngồi xuống nửa bên kia giường, cúi đầu bấm điện thoại. Nửa giường bên kia hơi lún xuống, có lẽ Mạnh Hoài Chi vừa ngồi xuống c** q**n. Thẩm Vụ chăm chú lướt Weibo, kết quả Weibo vẫn toàn là Mạnh Hoài Chi, người này thật là, ở đâu cũng thấy mặt. 

Mạnh Hoài Chi phía sau đứng dậy, “Em cũng thay đồ rồi ngủ sớm đi.”

“…Vâng, em đi ngay đây.” Thẩm Vụ cất điện thoại đi, rồi lại lúng túng không biết có nên vào nhà vệ sinh hay không. Nếu đi thì giống che giấu điều gì mờ ám, Mạnh Hoài Chi lại không biết cốt truyện, có thể sẽ nghĩ rằng cậu ghét mình hoặc đang có ý đồ khác. Đều là anh em với nhau, Hướng Tử Húc còn thường xuyên đi nhà tắm công cộng, chỉ cần tuổi tác từ 6 cho đến 60 thì là anh em tốt cả. Cuối cùng, Thẩm Vụ quyết định thay đồ trong phòng, cầm quần áo lên, quay lưng về phía Mạnh Hoài Chi. Không biết có phải ảo giác hay không mà Thẩm Vụ cứ cảm thấy phía sau có một ánh mắt đang dán chặt lên lưng mình, nhưng cũng không tiện ngoái lại kiểm tra hay nghi ngờ nam chính thanh cao đứng đắn. Cậu nhanh chóng kéo áo xuống, nhưng hình ảnh tấm lưng săn chắc ấy vẫn khắc sâu trong đầu Mạnh Hoài Chi, cặp mắt đen càng thêm sâu thẳm. 

Trước khi đi ngủ, cả hai đều mặc đồ ngủ kín cổng cao tường, mỗi người nằm một bên giường. Thẩm Vụ vẫn không yên tâm, “Dù chúng ta đã đăng ký kết hôn ba năm nhưng thực chất thì không có gì cả, tuy có thêm ràng buộc nhưng bạn bè, anh em ngủ chung với nhau cũng rất bình thường…”

Tim Mạnh Hoài Chi thắt lại. Anh cố kìm lại nỗi lòng đang xao động, “Hửm?”

Thẩm Vụ thì thầm, “Em sợ chúng ta kết hôn có thể sẽ ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi người anh thích sau này. Nếu người đó hiểu lầm, em sẽ giúp anh giải thích.”

Đầu óc Mạnh Hoài Chi rối bời, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên, trực tiếp hỏi, “Em nghĩ anh sẽ thích ai?”

Tim Thẩm Vụ hẫng một nhịp, cơn buồn ngủ bay sạch. Sự nhạy bén của Mạnh Hoài Chi vượt xa sự tưởng tượng của cậu. Thẩm Vụ trở mình, quay lưng lại mới nói tiếp, “Em nghĩ anh sẽ không thích bất cứ ai. Nhưng không chừng số phận đã định sẵn rồi thì sao?”

“Số phận gì?”

“Như là…” Thẩm Vụ không nói tiếp nữa. 

Mạnh Hoài Chi lặng lẽ đợi cậu nói tiếp. Đợi rất lâu mà không có câu trả lời, nếu là Mạnh Hoài Chi biết giới hạn trước đây sẽ không hỏi tiếp, nhưng hiện giờ anh lại lên tiếng, “Là số phận khiến em không vui sao?”

Thẩm Vụ chôn mình trong chăn, giấu đi nửa khuôn mặt, nói bằng giọng mũi, “Dạ.”

“Thẩm Vụ.” Mạnh Hoài Chi lại nói, “Nói cho anh biết được không?”

Thẩm Vụ ngẫm nghĩ một lúc, kéo chăn che kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt, quay người sang. Mạnh Hoài Chi nhìn thẳng vào mắt cậu. Thẩm Vụ bị nhìn đến lúng túng, ánh mắt lóe lên, “Như là… Có vẻ anh hai không hề thích em.”

Mỗi lần đề cập đến những liên quan đến Thẩm Bình, cậu không khỏi mường tượng ra câu trả lời của người khác trong lòng. Ví dụ như, sao Thẩm Bình có thể không thích em được, em là em trai cưng của anh ta mà, có phải em lại cãi nhau với anh ta rồi không? Không một ai nghĩ rằng Thẩm Bình có vấn đề. Thẩm Bình là biểu tượng của sự hoàn hảo, còn Thẩm Vụ đại diện cho sự phản nghịch cứng đầu. Mạnh Hoài Chi không biết Thẩm Bình rốt cuộc làm sao, Thẩm Vụ cũng không chịu nói rõ ràng, vì vậy anh chỉ bảo, “Không sao,” đợi đến khi Thẩm Vụ ngước mắt nhìn mình mới nói, “Anh thích em mà.”

Thẩm Vụ sửng sốt. Mạnh Hoài Chi nhìn thẳng vào mắt cậu đầy chắc chắn, mà lòng cậu lại rối bời, hoảng loạn vì tình cảm đến quá đột nhiên, vội vã quay lưng lại trùm chăn kín đầu. Mạnh Hoài Chi kéo chăn xuống, Thẩm Vụ kéo lên, lại kéo xuống, lại kéo lên. Đến lần thứ ba, Mạnh Hoài Chi chỉ đành bất lực bật cười, “Không thấy khó thở sao.”

Thẩm Vụ thầm nghĩ: Có chứ, nếu không thì sao mặt em lại nóng như vậy? Cậu nghèn nghẹn nói tiếp, “Còn một điều nữa. Tính cách lạnh lùng của anh cũng là một dạng số phận, định mệnh khiến anh chỉ đối xử đặc biệt với một người thôi.” Tuy không thấy được ánh mắt Mạnh Hoài Chi nhưng cậu vẫn cảm nhận được anh đang đặt tay lên đầu mình qua lớp chăn rồi “Ừ” một tiếng khẳng định, bèn dò hỏi, “Anh thấy Nam Đăng Vi thế nào?”

“Anh thấy…” Nửa câu còn lại “Hình như cậu ta thích em” vì ích kỷ nên anh không muốn nói cho Thẩm Vụ biết. 

Thẩm Vụ ló đầu ra, gặng hỏi, “Anh thấy sao?”

Thấy cậu tò mò, Mạnh Hoài Chi hơi nhướn mày, cố ý nói, “Anh thấy cậu ta khá đẹp trai.”

Ánh mắt Thẩm Vụ càng lộ rõ vẻ tò mò rồi lại trở nên ảm đạm, như đang muốn nói “Quả nhiên là thế”. Mạnh Hoài Chi vội nói cho hết lời, “Nhưng em còn đẹp hơn nhiều, đẹp hơn một vạn lần.”

Thẩm Vụ không đáp, thầm nghĩ mình chỉ là chồng cũ, sao có thể đẹp hơn nhân vật chính cho được? Nhưng với tính cách vốn có, cậu sẽ không bao giờ phủ nhận những lời khen như thế, hơn nữa còn là đẹp hơn gấp một vạn lần. Cậu kéo chăn trùm kín nửa gương mặt, không phản bác, “Mỗi người có một nét riêng mà.”

“Hửm? Thế xốc chăn lên cho anh xem thử đi.”

“…Anh còn lạ gì em nữa đâu.”

“Anh quên rồi.”

Thẩm Vụ không chịu để lộ nửa gương mặt còn lại, nên Mạnh Hoài Chi chỉ đành v**t v* cặp mắt hoa đào trời sinh trêu hoa ghẹo nguyệt kia, dường như đang muốn cẩn thận ngắm nghía từng li từng tí, khắc ghi trong lòng bằng cả thị giác và xúc giác. Thẩm Vụ nhột không chịu nổi, trùm chăn kín đầu, nghèn nghẹn nói, “Ngủ thôi.”

Mạnh Hoài Chi ở ngoài chăn bật cười, “Ngủ ngon.”

Tuy hoàn toàn tin tưởng vào cốt truyện nhưng Thẩm Vụ vẫn có thể nhìn ra được Mạnh Hoài Chi không hề có ý gì với Nam Đăng Vi. Một cảm giác kỳ lạ chợt lướt qua trong lòng, nhưng vẫn là quá khó tin, cậu lăn qua lộn lại mấy lần mới dập tắt được nó, yên bình chìm vào giấc ngủ.

***

Đã sang sáng mùng một tết. Chiếc giường lớn rộng rãi đủ cho năm người ngủ, dù đắp chung một chiếc chăn cũng có thể cách nhau một khoảng đáng kể. Mạnh Hoài Chi tỉnh dậy trước. Ranh giới được phân chia rõ ràng tối hôm trước đã bị phá vỡ hoàn toàn. Trong lúc ngủ, Thẩm Vụ vô thức trở mình quay mặt về phía anh, tay cũng vươn ra. Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng dém góc chăn cho cậu, đột nhiên có tiếng gõ cửa khẽ khàng. Anh vội xuống giường mở cửa, mà tiếng gõ cửa ngắt quãng lại không đánh thức được người đang say giấc trong phòng. 

Người gõ cửa là Từ Quỳnh Á. “Tiểu Vụ chưa dậy hả con? Bạn bè đến chúc tết cả rồi.” Từ Quỳnh Á thử ngó vào phòng nhìn nhưng bị Mạnh Hoài Chi đứng chắn kín mít.

“Bạn ạ?”

“Ừ, phải rồi…” Từ Quỳnh Á đột nhiên nhớ ra, “Chắc con cũng biết cậu nhóc đấy, mấy đứa cùng tham gia chương trình giải trí mà, Nam Đăng Vi đó.”

“Nam Đăng Vi ạ?” Mạnh Hoài Chi hạ giọng lặp lại, một lát sau mới như bừng tỉnh, nghiêm túc nói, “Thẩm Vụ vẫn đang ngủ, để con đi tiếp khách.”

“Không sao đâu, con cứ nghỉ đi, để bác là được.” Từ Quỳnh Á khách sáo đến mức không hề giống đang đối đãi với chồng hợp pháp của con trai mình, cũng không yên tâm, “Quan hệ giữa con và Tiểu Vụ cũng cần giữ bí mật mà.”

Mạnh Hoài Chi ngẩn ra, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Hai nhà ta vốn đã quen biết từ lâu, con đến đây chúc tết cũng là chuyện nên làm.” Anh đóng cửa lại, khẽ nói, “Cứ để Thẩm Vụ ngủ tiếp đi ạ.”

Là thụ chính, Nam Đăng Vi xuất thân khiêm tốn nhưng EQ không hề khiêm tốn, biết chừng mực, biết cách cư xử. Trước khi đến chúc tết, cậu còn báo trước cho Thẩm Vụ mấy ngày, tiện thể hỏi luôn địa chỉ nhà. Thẩm Vụ đoán chừng cùng lắm thì mình cũng chỉ về nhà ăn bữa cơm tất niên, sáng sớm mùng một sẽ rời đi, cho rằng sau này sẽ không về nhà thường xuyên nên mới tùy tiện nói cho Nam Đăng Vi địa chỉ nhà mình, nào ngờ lại ngủ đến gần trưa mới tỉnh.

Những tin nhắn Nam Đăng Vi gửi trước khi đến nhà đều không được hồi âm, nhưng cậu ta cũng không giận dỗi hay khó chịu mà dứt khoát đi theo địa chỉ. May thay, vì đã quay chung chương trình với Thẩm Vụ hai tập nên cả người nhà họ Thẩm lẫn bảo vệ đều biết mặt cậu, để cậu vào nhà ngồi chờ cho ấm. Nghe thấy tiếng bước chân, Nam Đăng Vi lập tức đứng dậy nhìn sang, vẻ mặt mừng rỡ cứng đờ, biến thành ngỡ ngàng, “Tiền bối Mạnh?”

“Ừ.” Mạnh Hoài Chi ngồi xuống, dáng vẻ tự nhiên hệt như chủ nhân, “Cậu đến đây có việc gì à.”

“Em sang chúc tết anh Vụ ạ.”

“Em ấy chưa dậy đâu, lần sau cậu lại đến vậy.” 

Nam Đăng Vi nghẹn lời, “Còn tiền bối Mạnh… Anh cũng đến chúc tết sao?”

“Ừ. Hai nhà quen biết nhau.”

“Ra vậy.” Nam Đăng Vi bừng tỉnh, hóa ra hai người không chỉ là bạn bè thân thiết bình thường mà còn là bạn chơi cùng từ nhỏ gia thế ngang nhau. Cậu ta thầm thở dài, lại hỏi, “Vậy anh cũng đến chúc tết ạ?”

Mạnh Hoài Chi dường như không nghe thấy, đưa tay cầm cốc nước trên bàn. Trước khi ra khỏi phòng Thẩm Vụ, anh còn đeo nhẫn cưới lên ngón áp út bàn tay trái. Hai chiếc nhẫn được chạm rỗng khảm kim cương giống hệt nhau, thậm chí kích thước cũng giống nhau, thoạt nhìn không giống nhẫn cưới truyền thống đính kim cương lớn, vì Thẩm Vụ cho rằng kiểu dáng này hợp với nam hơn, cũng không kén người đeo. Nhưng trên thực tế hai người không có nhiều cơ hội đeo nhẫn, đặc biệt là Mạnh Hoài Chi.

Theo động tác cầm cốc nước lên, hiển nhiên Nam Đăng Vi cũng thấy được chiếc nhẫn trên tay anh. Loại nhẫn kiểu này sẽ không khiến người ta nghĩ ngay đến nhẫn cưới, chưa nói đến chuyện nó còn xuất hiện trên tay Mạnh Hoài Chi, nhưng đó lại là ngón áp út có ý nghĩa đặc biệt… Nam Đăng Vi không khỏi nhìn thêm vài lần. Tuy vẫn còn rất nhiều thắc mắc nhưng Mạnh Hoài Chi lại lên tiếng trước, hiếm khi hỏi cậu một lần, “Trước khi tới đây cậu có báo trước cho Thẩm Vụ không?”

Nam Đăng Vi chột dạ quay mặt đi, “À, ừm… Mấy hôm trước em nói thì anh ấy đồng ý rồi. Sáng nay trước lúc đi em có nhắn lại nhưng anh ấy chưa trả lời.”

Mạnh Hoài Chi nheo mắt, thầm nghĩ Thẩm Vụ hẳn là đang ngủ thật. Anh lấy luôn lý do này làm cớ đuổi khách, “Em ấy vẫn ngủ, không biết bao giờ mới dây.”

Nam Đăng Vi cười nói, “Không sao đâu ạ. Hôm nay em không có việc gì, cũng đã trót đến rồi, em ở đây đợi cũng được.” Cậu lặng lẽ chuyển chủ đề, “Tiền bối Mạnh cũng vừa đến ạ?”

“Không phải, tôi đến tiếp cậu thôi.” Mạnh Hoài Chi lắc đầu, giọng điệu hệt như đang tuyên bố chủ quyền, tỏ rõ ai là chủ ai là khách.

“Ồ.” Nam Đăng Vi ngẩn người, nhưng cũng không nói gì, dường như hiểu ý mà vờ như không hiểu.

Mạnh Hoài Chi không có lý do gì để nhất quyết đuổi người. Đây là nhà họ Thẩm, quan hệ của anh và Thẩm Vụ cũng không tiện công khai, tất cả chỉ vì thân phận của anh. Mạnh Hoài Chi đang cúi đầu đăm chiêu thì điện thoại đột nhiên rung lên. 

TV: Anh đã về chưa?

M: Vẫn chưa.

TV: Hôm nay là mùng một tết, anh không về sớm chúc tết ông à?

Lời này cứ như đang đuổi khách vậy. Mạnh Hoài Chi không để lộ cảm xúc gì, Nam Đăng Vi lại lầm bầm, “A… Anh Vụ dậy rồi, nhưng nói mình bị cảm, không tiện tiếp khách.”

Mạnh Hoài Chi ngạc nhiên ngước mắt lên. Như đoán được đối phương sẽ nhìn mình, Nam Đăng Vi kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, tươi cười đứng dậy, “Vậy lần sau em lại đến, trưa em có hẹn ăn cơm với bạn mất rồi. Em đi trước đây… Tiền bối Mạnh, anh thì sao?”

Mạnh Hoài Chi bất động, “Trưa tôi ở lại ăn cơm.” Còn tin nhắn đuổi khách của Thẩm Vụ đã bị bỏ túi cùng điện thoại rồi, nếu không thấy thì coi như không có.

Đến lúc trở lại phòng, Thẩm Vụ đang hai tay cầm giấy ăn xì mũi, cặp mắt hoa đào đỏ hoe mở to vì ngạc nhiên, nghèn nghẹn hỏi, “…Sao anh vẫn chưa đi?”

Mạnh Hoài Chi cũng hơi ngạc nhiên, “Em bị cảm à?”

“Dạ…”

Ra là Nam Đăng Vi nói thật. Mạnh Hoài Chi thầm nhẹ nhõm vì lúc ấy không nương theo những cảm xúc tiêu cực kia, quyết định không làm anh trai nhà bên chiều theo mọi yêu cầu của em nữa mà chủ động quay lại. Thẩm Vụ lại lần nữa đuổi khách, nhưng giọng mũi nghèn nghẹn còn giống đang làm nũng hơn cả làm nũng thật, “Anh về đi, nhỡ đâu em lây cảm cho anh thì sao.”

Mạnh Hoài Chi càng không muốn đi, “Nếu lây thì tối qua đã lây rồi.”

Thẩm Vụ cứng họng, lời anh nói cứ như đêm qua hai người làm gì rồi vậy. Mạnh Hoài Chi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Hôm qua trước lúc anh đến em đứng hóng gió ngoài sân bao lâu rồi?”

“Khoảng một hai tiếng gì đó.”

“Vậy là cảm lạnh rồi.”

“Ồ…”

“Uống nước ấm rồi ngủ tiếp một lát đi.”

Mạnh Hoài Chi còn kê cả gối của mình dưới lưng Thẩm Vụ, để tránh cậu ngạt mũi khó chịu. Nửa giờ sau, anh vội vàng xuống lầu gọi Từ Quỳnh Á, “Bác gái, hình như Thẩm Vụ bị sốt rồi.”

Từ Quỳnh Á đang chuẩn bị ra ngoài cùng Thẩm Bình và Thẩm Thiên Hành, nghe vậy vội đứng lại, lo lắng hỏi, “…Sao lại thế này?”

Còn chưa dứt lời nhưng bà đã dợm bước quay về, Thẩm Bình và Thẩm Thiên Hành cũng đi theo, Thẩm Thiên Hành cau mày lẩm bẩm, “Đã ngủ nướng thì thôi đi, còn làm loạn lãng phí thời gian.”

Trưa ngày mùng một Tết, như thường lệ, Thẩm Thiên Hành sẽ dẫn gia đình đi thăm mẹ vợ cũ, tức bà ngoại ruột của Thẩm Bình. Để bà cụ yên tâm, mẹ kế Từ Quỳnh Á cũng sẽ đi cùng, ở lại ăn một bữa cơm rồi về. Lần này Từ Quỳnh Á hiếm khi tỏ ra nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Hành, “Anh đừng nói nữa!”

Bốn người ồn ào chen chúc vào phòng Thẩm Vụ, vậy mà cậu vẫn nằm bất động trên giường, gương mặt điển trai hơi nhăn lại, lộ rõ vẻ khó chịu. Thấy mặt mũi con trai ửng đỏ bất thường, Từ Quỳnh Á vội tiến đến sờ trán cậu, kết quả là một tay mồ hôi nóng. Thẩm Vụ lại ho khan, mắt hơi hé mở, thều thào gọi, “Mẹ…”

Từ Quỳnh Á đau lòng muốn chết. Thấy vẻ mặt lo lắng của bà, khóe mắt hơi xếch trời sinh cũng xụp xuống, cậu lại nói, “Con không sao… Khụ, chỉ cảm nhẹ thôi ạ.”

“Rõ ràng là phát sốt rồi.” Từ Quỳnh Á sốt sắng hỏi Thẩm Thiên Hành, “Bác sĩ Chu đâu?”

Thẩm Thiên Hành cau mày, “Nghỉ tết rồi. Để anh gọi.”

“Không cần đâu ạ,” Mạnh Hoài Chi ngăn cản. “Con đã liên lạc với bác sĩ người quen rồi, hai mươi phút nữa sẽ đến.”

Thẩm Bình lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi lại lặng lẽ buông xuống. Từ Quỳnh Á thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói, “Vẫn là con cẩn thận.”

Thẩm Vụ toàn thân mệt rã rời nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nghe mọi người nói chuyện thì chỉ cảm thấy chuyện bé xé ra to, đang định lên tiếng ngăn cản thì một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng áp lên trán cậu, tựa như một chai nước lạnh giữa mùa hè, lập tức xua tan đi cái nóng khó chịu. Mạnh Hoài Chi cẩn thận kiểm tra nhiệt độ cho Thẩm Vụ, hỏi, “Bác gái, trong nhà có nhiệt kế không ạ, để con đo cho em. Cũng may, chưa sốt cao quá 39 độ.”

“Có, để tôi đi lấy.” Thẩm Bình nhận việc. 

Hơn mười phút sau, bác sĩ gia đình Mạnh Hoài Chi mời đã đến. Thấy Thẩm Thiên Hành cứ liên tục nhìn điện thoại, Mạnh Hoài Chi nói, “Nếu hai bác có việc thì đi trước đi ạ, để con ở lại chăm em.”

Thẩm Bình vội nói, “Con cũng ở lại.”

“Con không đi thăm bà ngoại à?” Thẩm Thiên Hành hỏi.

“Lúc nào con đi cũng được mà. Tiểu Vụ đang ốm, vẫn phải có người nhà ở lại chăm sóc. Ba và dì cứ yên tâm đi đi ạ, chào hỏi bà ngoại giúp con.”

Thẩm Thiên Hành có vẻ hài lòng, “Vậy cũng được, có chuyện gì thì gọi cho ba.”

Thẩm Bình mỉm cười gật đầu, “Vâng, ba cứ yên tâm.”

***

Bác sĩ treo chai truyền dịch xong rồi rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho người bệnh nghỉ ngơi. Thế nhưng cả Thẩm Bình và Mạnh Hoài Chi đều không muốn rời đi, lý do của hai người đều là người bệnh cần có người chăm sóc. Thẩm Bình ngồi trên ghế đặt cạnh giường, dịu giọng hỏi, “Tiểu Vụ… Có phải dạo này mệt mỏi quá rồi không?”

Thẩm Vụ nhìn đi chỗ khác, thà nhìn lên trần nhà còn hơn trả lời. Mạnh Hoài Chi lại nói, “Là vì hôm qua tâm trạng không vui nên mới đứng hóng gió trong sân mấy tiếng đồng hồ,” còn bồi thêm một câu, “Trước lúc tôi đến.” Những lời này kẹp dao giấu kiếm, dường như đang ám chỉ tâm trạng Thẩm Vụ không vui đều là tại người nhà.

Thẩm Bình mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Thẩm Vụ, “Tiểu Vụ, em ngủ đi, ngủ một giấc là khỏe ngay. Anh ngồi đây với em.” Giống như hồi còn nhỏ vậy.

“Anh ra ngoài trước đi, để em ấy nghỉ ngơi.” Mạnh Hoài Chi nói.

Nghe chất giọng từ tốn nhưng ngụ ý lại toàn là công kích, Thẩm Bình rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, sầm mặt, “Tôi là anh nó.”

“Tôi cũng vậy.” Mạnh Hoài Chi ngồi xuống cạnh giường, không chỉ gần Thẩm Vụ hơn Thẩm Bình, mà dường như anh còn đoán được Thẩm Bình sẽ lôi huyết thống ra lấy cớ, nói thêm, “Tôi còn là chồng em ấy.” 

Thẩm Vụ không biết phải nói gì, dứt khoát nhắm mắt lại. Mạnh Hoài Chi vốn lạnh lùng xa cách, lại khó gần, thế nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ gay gắt hay mỉa mai, chế giễu người khác bao giờ, tuy không ghét ai nhưng cũng chẳng thích ai. Đây là lần đầu tiên Thẩm Bình cảm nhận được sự đối địch từ phía người nọ, tất cả là vì em trai anh, vì muốn buộc anh rời khỏi em trai mình. Một lúc lâu sau, Thẩm Bình mới áp chế được những cảm xúc tiêu cực đang dâng trào, “…Tôi ở đây trông Tiểu Vụ.”

Ngữ điệu của Mạnh Hoài Chi ôn hòa mà cứng rắn, “Nếu anh muốn em ấy mau khỏe lại thì ra ngoài đi.”

Thẩm Vụ lặng lẽ mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tràn ngập bất mãn của Thẩm Bình, dường như đang muốn nói: Giữa hai người không có tình yêu, chỉ là mối quan hệ bị giấy tờ ràng buộc, dựa vào cái gì mà đuổi anh ruột như tôi ra ngoài. Ánh mắt Thẩm Vụ thoáng dao động, bị Mạnh Hoài Chi bắt gặp vừa vặn. Mạnh Hoài Chi phát hiện ra cậu không những giả vờ ngủ mà còn lặng lẽ nghe hai người tranh cãi mà chẳng nói câu nào. Thẩm Vụ chột dạ không thôi, nhưng ngay sau đó Mạnh Hoài Chi đã rời mắt, hờ hững nhìn lớp mặt nạ ôn hòa dần nứt toạc của Thẩm Bình. 

Tay Thẩm Vụ bị chạm nhẹ, bàn tay kia làm như vô tình chạm lên lòng bàn tay cậu. Thấy cậu chậm chạp không né tránh, Mạnh Hoài Chi được voi đòi tiên, xâm nhập hẳn vào lãnh thổ của đối phương, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại yếu ớt kia, nếu như đã bỏ lỡ cơ hội thì không thể thoát ra được nữa. Mạnh Hoài Chi trầm giọng ra tối hậu thư cho Thẩm Bình, “Đi ra ngoài.”

Thẩm Vụ chỉ nằm nghe thôi nhưng lại vô cớ cảm thấy hoảng hốt, giọng điệu lạnh buốt và bàn tay nóng bỏng cứng rắn dường như chẳng phải của cùng một người. Thẩm Bình rốt cuộc cũng rời đi, tâm trạng căng thẳng của Thẩm Vụ cũng dần thả lỏng, trước đó là giả vờ ngủ, hiện tại đã trở thành nửa tỉnh nửa mơ. Đầu óc mơ hồ hỗn độn, mũi nghẹt cứng khó chịu, cậu chỉ nhớ dường như Mạnh Hoài Chi vẫn luôn bên cạnh mình.

Trong lúc mơ màng, luôn có thứ gì đó vừa mát vừa mềm liên tục v**t v* trán cậu, đến khi hấp thu hết cái nóng mới rời đi. Thẩm Vụ quyến luyến không thôi, cuối cùng không kìm được mà nắm lấy nó cọ cọ, bất mãn cực kỳ: sờ má nữa, má cũng nóng mà. Chỉ một lát sau, nhiệt độ của thứ đó đã ngang bằng với nhiệt độ trên mặt, Thẩm Vụ tiếc nuối mở mắt ra, nhìn thấy một bàn tay thon dài. Ánh mắt Mạnh Hoài Chi tối sầm, khàn giọng nói, “Dậy rồi thì đừng cọ nữa.”

Thẩm Vụ cứng họng, lý trí nói rằng cậu vừa làm một việc vượt quá giới hạn, nhưng vì bệnh tật mà trái tim lại ấm ức không thôi, bĩu môi nhìn Mạnh Hoài Chi đầy vô tội. Mạnh Hoài Chi không còn lạnh nhạt như mọi khi, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm, dường như anh đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể khó khăn thốt ra mấy chữ, “Đừng cọ… Hửm?” Tuy nói là không cho nhưng anh lại không hề muốn rút tay ra, mặc cho bầu má mềm mại thân mật cọ lên lòng bàn tay, cảm giác lọn tóc như lông vũ sượt qua ngứa ngáy không thôi, chỉ là âm cuối kia kia đã khản đặc. 

Thẩm Vụ chợt tỉnh táo lại đôi phần. Thứ cảm xúc lạ lùng kia bắt đầu lan tỏa như một dòng nhiệt chảy qua khắp cơ thể, khiến cậu đờ người không dám cử động. Mạnh Hoài Chi rút tay ra, dùng lòng bàn tay ấm áp đo nhiệt độ trên trán cậu, nhưng có lẽ cũng không cảm nhận được gì. Anh cầm ly nước ở đầu giường đưa đến bên môi Thẩm Vụ, “Chưa hạ sốt đâu, em uống chút nước rồi ngủ thêm đi. Lát nữa anh gọi dậy ăn cơm.”

Thẩm Vụ vâng dạ nhận lấy ly nước. Nước ấm như cứa qua cổ họng đau rát khiến cậu không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết một nửa. Mạnh Hoài Chi lấy ly nước đi, không nhịn được đưa tay xoa xoa mái tóc mềm vừa dụi vào tay mình, “Ngoan.”

Thẩm Vụ nghẹn lời, xấu hổ đến bốc khói, kéo chăn trùm kín đầu. Mạnh Hoài Chi vừa bất đắc dĩ vừa thành thạo kéo chăn xuống vị trí ban đầu, dém kỹ góc chăn lại. Thẩm Vụ nhắm chặt mắt, hàng mi đầu lòi đuôi mà run lên, vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt của đối phương dán chặt lên người mình. Cậu trở mình nằm nghiêng, vùi nửa mặt vào gối, Mạnh Hoài Chi phía sau lại bắt đầu dém chăn. Thẩm Vụ câm nín, không phải hình tượng của nam chính là hoa trắng lạnh lùng hay sao, càng ngày càng giống cha chăm con vậy? 

Cũng vì nam chính quá lạnh lùng nên tiến triển tình cảm của anh và thụ chính tiểu thuyết chủ yếu là do đối phương chủ động rồi anh mới đáp lại. Còn về những tiếp xúc thân mật hơn… Thì trong tiểu thuyết hoàn toàn không miêu tả rõ ràng mà chỉ mơ hồ lướt qua, dường như chính tác giả cũng không thể tưởng tượng ra nam chính thể hiện tình cảm thế nào, hay chăm sóc và bảo vệ người yêu ra sao, lại càng không thể tưởng tượng ra h*m m**n của anh. Những con chữ cũng không thể hình tượng hóa chất giọng khản đặc nhuốm màu d*c v*ng kia. 

Nghĩ đến đó, Thẩm Vụ lặng lẽ kéo chăn lên chút nữa, che kín đôi tai đỏ bừng.