Đến tối, Thẩm Vụ định quay về căn chung cư nhỏ của mình nhưng bị Mạnh Hoài Chi ngăn lại, “Em nên ở lại với anh mới phải chứ, để ông đỡ nghi ngờ hôn nhân của hai đứa có vấn đề.”
“Cũng đúng…” Thẩm Vụ thoáng ngây người, nhớ đến hồi Mạnh Hoài Chi mới về nước mấy ngày, cả hai đã cùng đến thăm Mạnh Chấn Thâm, nhưng Mạnh Hoài Chi lại rời đi trước vì có việc đột xuất. Mạnh Chấn Thâm từng là một huyền thoại trên thương trường, nếu những chuyện tương tự cứ lặp đi lặp lại thì dù thực sự có lý do bắt buộc phải đi thì ít nhiều gì ông cũng sẽ sinh nghi. So với việc bí mật bị lộ, Thẩm Vụ càng không muốn phụ lòng ông cụ, hay để ông phải lo lắng, thất vọng.
Vì có Mạnh Chấn Thâm ở đó nên đương nhiên hai người phải ngủ chung một phòng. Căn phòng lớn của Mạnh Hoài Chi có cả sô pha, Thẩm Vụ loay hoay nửa ngày cũng chưa chịu lên giường, bất chợt dừng bước cạnh ghế sô pha, chủ động đề nghị, “Để em ngủ trên ghế cho.”
“Lên giường ngủ.”
Thẩm Vụ không quen với cách Mạnh Hoài Chi nói chuyện với mình bằng thái độ cứng rắn như vậy, vô thức sụp bả vai, cọ cọ mũi nghĩ cách đối phó. Thấy cậu có vẻ muốn lấy cớ, Mạnh Hoài Chi lại dùng giọng điệu ra lệnh, “Lên giường ngủ, ngủ ở ghế không thoải mái.”
Thẩm Vụ không khỏi thầm nghĩ, anh giữ giá chút đi, tự anh ra ghế ngủ cũng được mà, nhưng ngoài miệng sẽ không mỉa mai người lúc nào cũng một lòng nghĩ cho mình. Cậu ngồi xuống mép giường, “Được rồi… Dù sao chúng ta đều biết em chỉ là em trai khác cha khác mẹ của anh mà thôi.”
Thấy Thẩm Vụ miễn cưỡng nghe theo, còn có tâm trạng nói đùa, nhưng Mạnh Hoài Chi lại không cười nổi, thậm chí còn chẳng muốn “Ừ” một tiếng lấy lệ. Một lúc lâu sau anh mới dò hỏi, “Em… Muốn anh làm anh trai em sao?”
Thẩm Vụ nhìn anh rồi sửng sốt. Cảm giác lạ lùng xuất hiện mỗi khi cậu ở bên Mạnh Hoài Chi dạo gần đây lại đến. Mạnh Hoài Chi có vẻ đang thăm dò ý kiến nhưng lại lạnh lùng cau mày, dường như đang tức giận. Thẩm Vụ cũng chỉ nói đùa chứ không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng câu hỏi của Mạnh Hoài Chi lại vừa vặn chạm đến tâm can. Sau khi chui vào chăn trốn kỹ, cậu mới khẽ đáp, “…Không muốn,” lát sau lại lầm bầm tự nói, “Nếu anh có thể tách làm hai thì tốt rồi, để một nửa làm anh trai em.”
Những lời này cũng là lời thật từ tận đáy lòng. Mạnh Hoài Chi không hỏi thêm gì nữa. Thẩm Vụ cũng thấy lạ khi anh không thắc mắc gì về nửa còn lại, còn nhìn chằm chằm anh không chớp mắt. Bất chợt Mạnh Hoài Chi vươn tay xoa đầu cậu. Thẩm Vụ hoảng hốt ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt trầm lặng như mặt hồ trong đêm đông nhưng lại lấp lánh ánh vàng ấm áp. Mặt hồ phản chiếu gương mặt Thẩm Vụ, vầng sáng say lòng người dịu dàng bao bọc lấy cậu. “Lúc này, anh là anh trai em.” Dứt lời, Mạnh Hoài Chi cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng cọ qua mái tóc bông mềm. Anh cố gắng kìm nén nhân cách kia lại rồi đắp chăn cho cậu như một người anh trai, “Em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“…Anh ngủ ngon.”
Tuy đã chúc ngủ ngon đàng hoàng nhưng Thẩm Vụ mãi không ngủ được. Mấy năm gần đây cậu vẫn hơi bận tâm chuyện mình nhỏ tuổi hơn Mạnh Hoài Chi, thế nên cũng không thích Mạnh Chấn Thâm gọi mình là Tiểu Vụ, nhưng giờ nghĩ lại… Có lẽ nhỏ tuổi một chút cũng khá tốt? Cậu len lén dịch chăn lên, giấu đi gương mặt và vành tai đang đỏ bừng phơi bày hết cả tâm tình. Mạnh Hoài Chi nằm cạnh cũng cảm nhận được hành động của cậu, bèn kịp thời đè lại góc chăn đang chậm chạp nhích lên, “Đừng kéo nữa, khó thở.”
Thẩm Vụ câm nín, trở mình quay lưng về phía tên nam chính săn sóc quá mức luôn làm trái ý mình này. Quá đáng hơn nữa, nam chính còn rất đáng ghét mà bật cười sau lưng cậu.
***
Ngày hôm sau, Thẩm Vụ quay lại chung cư, rảnh rỗi ngồi lướt điện thoại. Cậu muốn đổi lại danh xưng của Mạnh Hoài Chi, đều tại thân phận quá đặc biệt nên khi vẫn còn là em trai của anh, cậu cũng cần che giấu rất cẩn thận. Hiện tại, vì đã tham gia chương trình truyền hình cùng nhau nên khán giả toàn quốc đều biết cả hai đã quen nhau từ trước, nhưng sức chiến đấu của fan couple Vụ Dạ Thư Hoài quá mạnh khiến cậu vẫn không dám thay đổi một danh xưng quá thân mật. Thẩm Vụ đang lướt danh bạ thì có cuộc gọi đến, người gọi hiển thị là “Anh”. Cậu nghe máy, đầu dây bên kia đi thẳng vào chủ đề, “Tiểu Vụ, ngày mai tại khách sạn Thành Tế có tiệc, ba muốn đưa em đi gặp gỡ mọi người.”
Thẩm Vụ hờ hững búng tay, “Vâng?”
Thẩm Bình dịu dàng khuyên bảo, “Em cũng lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải giao thiệp với những người đó. Nhân dịp này ba muốn đưa em đi gặp gỡ làm quen.”
Thẩm Vụ không đồng ý cũng không phản đối, “Anh gọi điện đến chỉ để truyền lời giúp ba thôi sao?”
Thẩm Bình bất đắc dĩ cười khẽ, dịu giọng bảo, “Không phải. Em cũng biết ba nói chuyện không dễ nghe rồi mà, anh gọi là để nói trước với em một tiếng, nếu ba lại mắng em thì cứ coi như không nghe thấy, đừng để ý.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Bình nói với Thẩm Vụ những điều này. Những lần trước khi cậu và ba cãi nhau, Thẩm Bình không bao giờ nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, mà chỉ khi Thẩm Vụ tức giận đến cực điểm, anh mới nói: Ba cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Hành động đó chỉ càng làm Thẩm Vụ ghét ba mình, sau đó Thẩm Bình sẽ bồi thêm một câu: Anh lúc nào cũng đứng về phía em. Nhờ đó, anh có thế dễ dàng chiếm được sự tin tưởng vô điều kiện của em trai suốt hơn hai mươi năm.
Thẩm Vụ thuận miệng đồng ý nhưng không quan tâm lắm. Ấn tượng về ba đã ăn sâu vào tâm trí cậu, không thể thay đổi chỉ bằng vài ba câu nói. Đối với sự thay đổi muộn màng của Thẩm Bình, cậu cũng không có ý kiến, nếu thực sự cảm thấy có lỗi thì anh nên hẹn gặp rồi giải thích hành động của mình một cách rõ ràng. Chỉ cần Thẩm Bình tình nguyện thành thật một lần thôi, Thẩm Vụ thậm chí không cần anh phải chuộc lỗi, không cần bất cứ tài sản gì của nhà họ Thẩm, anh vẫn sẽ là người anh trai mà cậu muốn tin tưởng.
Sau khi cúp máy, Thẩm Vụ nhìn tên ghi chú “Anh” mà mình đặt cho Thẩm Bình, im lặng suy nghĩ hồi lâu. Lát sau, cậu xóa bỏ danh xưng quá mức thân mật kia đi, sửa lại thành “Thẩm Bình”, sau đó lục lại danh bạ, xóa tên ghi chú “M”, sửa lại thành “Anh.”
***
Đầu năm mới là thời gian vàng của các buổi tiệc. Thẩm Thiên Hành gọi điện đến, giọng điệu bề trên không cho phép chống đối, “Đêm mai có tiệc, con đi cùng ba.”
Dù Thẩm Bình đã cảnh báo trước nhưng Thẩm Vụ không nghe, “Ba đưa giám đốc tương lai đi đi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, lần này Thẩm Thiên Hành lại nhẫn nhịn không nổi giận, “Anh con có việc khác rồi.” Ngừng một chút, ông bình tĩnh lại rồi nói tiếp, “Thẩm Vụ, con cũng sắp 24 tuổi rồi, lúc anh con bằng tuổi con đã đi từ con số 0 lên chức tổng giám đốc. Còn con? Nếu nói với người ta con cũng là con trai ba, là em trai Thẩm Bình, con có thấy xấu hổ không?”
Thẩm Vụ cũng hiếm khi không đáp trả những lời công kích của ông, cậu nhận ra lý do chính giúp mình ổn định được cảm xúc chính là không quan tâm. “Ba muốn đưa con đi gặp đối tác kinh doanh của ba sao? Ngoài việc làm ba mất mặt thì đâu có ý nghĩa gì chứ? Con không cần công ty, ba cũng biết con làm không tốt rồi, để lại hết cho anh hai là được.” Thẩm Thiên Hành đang chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì Thẩm Vụ lại thản nhiên nói thêm một câu, “Dù sao công ty cũng là do ba và dì ấy cùng sáng lập mà.”
“Dì ấy” ở đây tất nhiên là chỉ mẹ ruột của Thẩm Bình. Thẩm Thiên Hành lập tức im lặng, một lúc sau mới nghiêm nghị gằn từng chữ, “Thẩm Vụ. 7 giờ tối mai, phòng tiệc tầng thượng khách sạn Thành Tế.” Sau đó ông vội vã cúp máy trước, như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Thẩm Vụ thờ ơ cất điện thoại đi. Có vẻ Thẩm Thiên Hành rất coi trọng buổi tiệc lần này, thậm chí còn đặc biệt cử thư ký đến đưa thiệp mời. Thẩm Vụ cầm thiệp mời đến chỗ Hướng Tử Húc, hỏi, “Tiểu Hướng này… Cậu có muốn đến khách sạn Thành Tế ăn buffet không?”
Hai mắt Hướng Tử Húc sáng rực, “Thật ạ?”
Tâm trạng Thẩm Vụ cũng vui lây, đưa ra tấm thiệp đen vàng tinh xảo. Hướng Tử Húc hưng phấn không thôi, “Anh! Anh vĩnh viễn là anh của em!”
Đúng 7 giờ tối hôm sau, Thẩm Vụ đến nơi. Thẩm Thiên Hành đinh ninh cậu sẽ đến muộn nên mới nói là 7 giờ, còn thực tế buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi. Đến sớm vẫn có thể vào, các món ăn và món tráng miệng đều đã được bày biện xong xuôi. Thời điểm này khách khứa chưa đông, may thay vẫn còn khá yên tĩnh, nhất là khi Thẩm Thiên Hành vẫn chưa tới. Thẩm Vụ còn nhận ra một vài gương mặt quen thuộc, đều là những nhân vật nổi danh trong giới giải trí, ngay cả người không quá quan tâm cũng có thể dễ dàng điểm mặt chỉ tên từng người.
Có lẽ Thẩm Thiên Hành gọi cậu đến vì buổi tiệc này quy tụ không ít nhân vật tầm cỡ trong giới giải trí, ông muốn giới thiệu cậu cho họ. Thế nhưng trước khi Thẩm Thiên Hành xuất hiện, không một ai nhận ra đây là cậu hai nhà họ Thẩm. Nhiều người còn cho rằng Thẩm Thiên Hành chỉ có một người con trai, vừa tán thưởng cách giáo dục con cái, vừa ngưỡng mộ việc ông có được một người thừa kế ưu tú như vậy. Tuy nhiên, gần đây Thẩm Vụ tham gia chương trình giải trí và thường xuyên leo lên hot search, cũng thu hút được rất nhiều sự chú ý, thế nên cũng có một vài người nhận ra tay đua nửa đường rẽ ngang này, nhưng chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi suông chứ không đến bắt chuyện.
Trong cái giới này, những kẻ có căn cơ yếu, nổi tiếng chóng vánh như đóa phù dung sớm nở tối tàn như Thẩm Vụ nhiều không kể xiết, mà trong buổi tiệc này lại có một nhân vật trọng yếu: tam kim ảnh đế Kỳ Tụng. Dù đã gần năm mươi tuổi nhưng ông vẫn toát lên vẻ phong lưu lịch lãm, là tâm điểm sáng chói nhất giữa đám đông. Thẩm Vụ cũng biết người này, nhưng không chỉ vì lúc nhỏ từng xem phim ông đóng mà còn bởi vì trong tiểu thuyết, ông cũng là một nhân vật quan trọng. Ông là thần tượng của thụ chính, nhưng cuộc đời lại lắm gian truân, đối lập hoàn toàn với Thẩm Thiên Hành.
Dù Thẩm Thiên Hành có xuất thân bình thường nhưng từ đời cha ông lại có quen biết với nhà họ Mạnh, nhờ đó mà may mắn được làm bạn đồng môn với cha mẹ Mạnh Hoài Chi. Có sự nâng đỡ của nhà họ Mạnh, sự nghiệp của ông dần phát triển. Sau khi người vợ tần tảo bên mình từ lúc khó khăn qua đời, ông cưới một vị tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá, từ đó phất lên như diều gặp gió. Còn Kỳ Tụng thì ngược lại, gia đình ông vốn khá giả nhưng đã phá sản thời ông còn niên thiếu. Cậu quý tử sống trong nhung lụa từ đó phải lăn lộn như người bình thường, ngậm đắng nuốt cay, từng bước, từng bước, bằng chính nỗ lực của mình, ông bước lên ngôi vị ảnh đế. Nhưng sự nghiệp vừa ổn định thì sức khỏe của ông lại xuống dốc nặng nề vì tuổi trẻ lao lực, vậy nên hiện giờ, tuy còn chưa đến năm mươi tuổi mà ông đã rất ít xuất hiện trên màn ảnh.
Dường như phát hiện ra gì đó, Kỳ Tụng đột nhiên cúi đầu ra hiệu phải đi với nhóm người đang vây quanh mình rồi tiến về phía Thẩm Vụ. Thẩm Vụ không nghĩ một ảnh đế như ông lại đến chào hỏi mình, nên khi đối phương đã đứng trước mặt, cậu hãy còn đang ung dung thưởng thức ly cocktail trong tay, chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi sự náo động xung quanh.
“Tiểu Vụ.” Giọng nói xa lạ và cách gọi quen thuộc làm Thẩm Vụ ngơ ngác ngẩng đầu lên. Kỳ Tụng vừa mở lời đã nhận ra mình lỡ miệng, mỉm cười áy náy, “Ngại quá, chào con, chú là Kỳ Tụng. Chú gọi con là Tiểu Vụ được chứ? Con giống mẹ con lắm.”
Thẩm Vụ càng kinh ngạc, không ngờ ảnh đế lại nhận ra mình, thậm chí còn không phải vì hot search hay chương trình giải trí, mà là vì Từ Quỳnh Á. “…Con biết, được ạ.”
Kỳ Tụng mỉm cười ôn hòa, thấy ly rượu trong tay Thẩm Vụ thì dịu giọng nhắc nhở, “Rượu này số độ rất cao đấy, cẩn thận đừng uống say.”
Lúc này Thẩm Vụ cũng chẳng còn tâm trí uống tiếp nữa, không khỏi hỏi, “Chú quen mẹ con sao?”
“Ừ. Hồi nhỏ chú học thư pháp ở chỗ thầy Từ, ông ngoại con đấy,” Kỳ Tụng đáp.
“Vậy hai người thân nhau từ nhỏ ạ?”
Kỳ Tụng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, “Không hẳn, chỉ là lúc nhỏ có quen biết mà thôi.” Tuy đúng là bạn bè cùng lớn lên từ nhỏ nhưng trước mặt con trai của Thẩm Thiên Hành, ông không tiện nói ra.
Thẩm Vụ không hề nghi ngờ, “Thảo nào chưa thấy chú đến chơi bao giờ.”
Kỳ Tụng khéo léo chuyển đề tài, “Ừ, không tiện lắm. Không ngờ con lại vào giới giải trí đấy, lúc con còn bé tí chú đã muốn đưa con đi đóng phim rồi.”
Thẩm Vụ bắt đầu hứng thú, “Vậy sao ạ?”
“Là phim “Phong Hỏa Nguy Tình”, chắc con cũng biết phải không?”
Bộ phim này gần như người người nhà nhà đều biết, dù đã qua mười mấy năm nhưng Thẩm Vụ vẫn nhớ rất rõ, “Biết ạ, con nhớ chú đạt được giải ảnh đế lần đầu tiên cũng là nhờ bộ phim này.”
Kỳ Tụng cười đáp, “Đúng vậy. Trong phim chú có một cậu con trai, đứa trẻ ấy giờ cũng là nam diễn viên xuất sắc nhất rồi. Thực ra ban đầu chú định mời con đóng vai đó.”
Thẩm Vụ có thể lờ mờ đoán được đối phương sắp nói gì. Quả nhiên, Kỳ Tụng nói, ánh mắt thoáng một tia buồn bã, “Quỳnh Á rất ủng hộ, nhưng ba con không cho phép.” Kỳ Tụng suy tư một lát rồi đổi chủ đề, “Phải rồi, con đang đợi ba mẹ à?”
“Con đợi ba, mẹ con không đến.” Thẩm Vụ nhấp thêm một ngụm cocktail, ngừng một lát rồi nói, “Mẹ con đang chiến tranh lạnh đơn phương với ba.”
“Đơn phương?” Kỳ Tụng ngỡ ngàng, không ngờ Từ Quỳnh Á cũng sẽ giận Thẩm Thiên Hành, còn chiến tranh lạnh đơn phương nữa?
Thẩm Vụ đương nhiên sẽ không bênh vực Thẩm Thiên Hành, chỉ bình tĩnh thuật lại sự thật, “Vâng. Bởi ba con thực sự không cảm thấy giữa họ có vấn đề gì, ông ấy tự cho là mình rất tôn trọng mẹ, chẳng những không xin lỗi mà còn đang đợi bà chủ động đến làm lành.”
Kể từ sau cuộc trò chuyện trong đêm giao thừa, hễ có chuyện buồn lòng Từ Quỳnh Á sẽ chủ động tâm sự với Thẩm Vụ. Mới có mấy ngày thôi mà Thẩm Vụ đã nghe bà than thở ba lần. Kỳ Tụng trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi bất chợt mỉm cười, “Ừm, chú phải đi tiếp vài người bạn, lát nữa sẽ quay lại tìm con. Đồ ngọt nhiều lắm, cứ ăn tự nhiên nhé, đừng để bị đói.”
Thẩm Vụ từ biệt ông. Trong thời gian chờ đợi buổi tiệc bắt đầu, Thẩm Vụ và Hướng Tử Húc đã nếm thử hết mọi món ngon tại sảnh tiệc, mỗi lần tìm thấy món gì ngon Hướng Tử Húc sẽ lập tức dâng cho sếp như hiến vật quý. Thẩm Vụ lấy rượu ăn với cơm, Hướng Tử Húc không để ý, cũng chẳng ngờ rằng thứ cocktail màu sắc sặc sỡ giống nước ngọt kia lại dễ say đến thế.
Kỳ Tụng không rảnh bận tâm đến phía bên này, lại vô tình bắt gặp Thẩm Thiên Hành khoan thai đến muộn, bèn lịch sự rời mắt, không dám vượt qua giới hạn mà lo lắng cho con trai người khác nữa. Thế nhưng tâm trí ông vẫn rối bời, không ngừng nghĩ đến chuyện Thẩm Vụ kể rằng Từ Quỳnh Á đang chiến tranh lạnh với Thẩm Thiên Hành.
Thẩm Thiên Hành bước vào sảnh tiệc, nhìn quanh một lượt rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, dần dần nhíu mày, không biết Thẩm Vụ đã đến chưa. Đứa trẻ này lúc nào cũng khiến người khác phải bận lòng. Ông mang theo ý nghĩ ấy đi tìm kiếm khắp nơi, đến khi thấy được Thẩm Vụ, thái độ của ông cũng chẳng dễ chịu gì. Đúng lúc ấy Thẩm Vụ vừa uống xong một ly rượu. Thẩm Thiên Hành vẫn không nói được câu nào tử tế, “Con đến những chỗ thế này chỉ để ăn ăn uống uống thôi à?”
Thẩm Vụ khựng lại, chậm rãi đặt chiếc ly rỗng xuống. Thẩm Thiên Hành bước lên một bước, mày nhíu chặt, “Uống bao nhiêu rồi? Toàn là mùi rượu… Ai không biết còn tưởng tên nghiện rượu từ đâu đến.”
Hướng Tử Húc ở xa thấy Thẩm Vụ đang tựa lưng vào tường, dường như đang tranh cãi với người đàn ông trung niên đối diện. Trước đó Thẩm Vụ vừa bảo mình cảm thấy hơi say, hai người cũng đã ăn uống xong xuôi và chuẩn bị rời đi, chỉ đợi Hướng Tử Húc đi vệ sinh. Thấy vậy, Hướng Tử Húc vội vã chạy tới. Thẩm Vụ cau mày, khóe môi vốn cong lên cũng xụ xuống, mím chặt, khác hẳn dáng vẻ lười nhác thư thả thường ngày. Hướng Tử Húc vội hỏi, mục đích là để người đàn ông kia đừng chấp nhặt với người say, “Anh Vụ, anh say rồi phải không?”
“Thẩm Vụ, qua đây với ba.” Thẩm Thiên Hành trầm giọng, định vươn tay túm lấy cánh tay Thẩm Vụ.”
Thẩm Vụ lập tức hất tay tránh né, mượn rượu phát hỏa, “…Ai vậy, đừng chạm vào tôi.”
“Thẩm Vụ.” Thẩm Thiên Hành lại trầm giọng gọi, người nhà đều biết ngữ điệu này của ông chính là lời cảnh cáo cuối cùng.
Hướng Tử Húc chưa gặp Thẩm Thiên Hành bao giờ, còn tưởng lời vừa rồi của Thẩm Vụ là thật, bèn tiến lên chắn trước mặt cậu, “Còn chú là ai vậy thưa chú?”
Thẩm Thiên Hành như sắp nổ tung, “Cậu không biết tôi?”
Hướng Tử Húc phỏng đoán, “Chú là Mê Vụ ư?”
Fan hâm mộ của Thẩm Vụ sao? Hiển nhiên Thẩm Thiên Hành cũng biết “Mê Vụ” là gì, nên không phản bác cũng không thắc mắc, xem như ngầm thừa nhận. Nhưng Hướng Tử Húc lại càng thêm đề phòng, “Tuy chú là fan hâm mộ của anh Vụ, nhưng chú có biết theo dõi đời sống riêng tư của thần tượng là hành vi vô cùng đáng xấu hổ không?” Thẩm Thiên Hành ngây người, Hướng Tử Húc lại nói tiếp, “Nhìn chú áo mũ chỉnh tề như vậy, chắc ít nhất cũng là giám đốc… Sao có thể hành xử như vậy chứ?”
Thẩm Thiên Hành sa sầm mặt. “Tôi phải đưa anh Vụ về rồi, tôi là trợ lý của anh ấy. Mong chú hãy chú ý giữ khoảng cách giữa thần tượng và fan, đừng theo dõi chúng tôi nữa.” Dứt lời, Hướng Tử Húc đỡ Thẩm Vụ đứng dậy, vừa đi vừa nói, “Anh Vụ, em gọi anh Thẩm Bình đến đón anh nhé?”
Thẩm Thiên Hành cố nén giận, định đi theo làm rõ thân phận, nhưng nghe thấy tên Thẩm Bình thì chợt dừng bước, dứt khoát quay người rời đi. Nếu như tên trợ lý thiếu nhạy bén này đã biết Thẩm Bình thì ông cũng không cần nhọc lòng nữa.
Hướng Tử Húc đỡ Thẩm Vụ ngồi xuống một góc, hỏi trước, “Anh, anh còn đi được không? Nếu được thì để em đưa anh về.”
Thẩm Vụ chăm chú nhìn cậu rồi nói, “Tôi làm gì có em, cậu đừng có nói nhăng nói cuội.”
Hướng Tử Húc cứng họng, rồi linh hoạt chuyển sang kế hoạch B, thuận theo Thẩm Vụ thay đổi cách xưng hô, “Vậy thì em trai Thẩm Vụ à, điện thoại anh hết pin rồi, cho anh mượn điện thoại nhé. Để anh gọi anh Thẩm Bình đến đón em.”
Vì thường xuyên đưa điện thoại cho Hướng Tử Húc cầm hộ nên thành ra hành động trước cả suy nghĩ, Thẩm Vụ đưa máy xong mới nói, “Ai là em cậu chứ… Không muốn Thẩm Bình.”
Hướng Tử Húc không rõ mâu thuẫn giữa hai anh em, thầm nghĩ: Chí ít Thẩm Vụ vẫn nhớ Thẩm Bình, thế là tốt rồi. Cậu chàng thở phào nhẹ nhõm, bấm gọi “Anh” trong danh bạ điện thoại, đối phương vừa bắt máy đã vội vàng lên tiếng, “Anh Thẩm Bình ơi, em Tiểu Hướng đây.”
Thấy đầu dây bên kia mãi không có phản hồi, cậu chàng nghi hoặc nhìn lại tên người gọi thì thấy đúng là “Anh” thật, không gọi nhầm, vậy nên đành hỏi lại lần nữa, “Anh Thẩm Bình, anh có đó không?”
Từ ống nghe truyền đến một tiếng “Ừ” vừa mơ hồ vừa do dự, sau đó là giọng nói trầm thấp, “Có chuyện gì?”
Âm thanh hơi biến đổi qua đường truyền nhưng chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng vẫn rất dễ nghe, cũng rất quen thuộc. Nhưng Hướng Tử Húc không nghĩ nhiều, “Anh Vụ uống say, nếu anh tiện đường thì đến đón anh ấy được không?”
Nói xong, Hướng Tử Húc lại thấy hơi lo lắng. Không phải cậu ta chưa từng thấy Thẩm Vụ say nhưng nhưng đây là lần đầu tiên người nọ say đến như vậy, cũng không nghĩ bản thân yếu đuối tới mức không thể trực tiếp cõng người rời đi, nếu nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ thì lại không yên tâm. Hơn nữa ở đây còn có fan cuồng, có vẻ địa vị xã hội không thấp, cộng thêm việc Thẩm Vụ hiện giờ là người của công chúng, nếu bị người khác quay được cảnh say xỉn thì không hay chút nào. Thẩm Bình lại là người anh trai đáng tin cậy và trách nhiệm, nên Hướng Tử Húc đã gọi ngay cho anh mà chẳng cần suy nghĩ nhiều.
Người ở đầu dây bên kia không hề trách móc mà lập tức đồng ý, “Được, ở đâu?”
Hướng Tử Húc báo địa chỉ, vui mừng ra mặt, “Tầng thượng khách sạn Thành Tế ạ, cảm ơn anh Thẩm Bình!”