Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 42



Thẩm Vụ viết một chữ “M” trong tay Mạnh Hoài Chi rồi rút về. Mạnh Hoài Chi nắm hờ tay như muốn níu giữ hơi ấm còn sót lại. Nhiệt độ từ đầu ngón tay dần lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, cõi lòng xao động mãi vẫn chưa thể bình tĩnh, lại thêm Thẩm Vụ lại thì thầm bên tai, “Anh ơi… Em chóng mặt quá.”

Mạnh Hoài Chi cụp mắt, ánh sáng vàng ấm áp trong phòng làm dịu đi những đường nét lạnh lùng, sắc sảo trên gương mặt anh. “Vì em say rồi đấy, ngủ một giấc là ổn thôi. Em có thể dựa vào anh.”

Thẩm Vụ say rượu quá ngoan. Nghe vậy, cậu cố gắng mở cặp mắt mơ màng, ngơ ngác không biết đang nghĩ gì. Mạnh Hoài Chi còn tưởng cậu đang do dự, nhưng lại thấy cậu chớp chớp mắt rồi giơ tay chạm chạm bả vai anh như để xác nhận rồi chậm rãi ngả đầu lên. Chỉ là tựa vai mà cứ như đang giải quyết vấn đề gì lớn lao lắm vậy. Mạnh Hoài Chi không kìm được mà bật cười, chất giọng trong trẻo như cánh hoa xuân bay trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ mới tan băng. Một lúc lâu sau, anh khẽ gọi, “Thẩm Vụ à.”

Dường như Thẩm Vụ vẫn còn một chút tỉnh táo, hoặc cũng có thể cậu chỉ đáp lời theo phản xạ, “…Dạ.”

“Tiểu Vụ à.”

“Dạ.”

“Vụ Vụ?”

“Dạ.”

Có lẽ đều có người gọi những danh xưng này rồi nên lần nào gọi Thẩm Vụ cũng thưa.

“Thẩm Vụ.”

“…”

“Thẩm Vụ?”

“…Dạ.”

Có lẽ vì bị gọi quá nhiều lần nên phải mấy vài giây Thẩm Vụ mới chịu trả lời. Cái đầu tựa trên vai Mạnh Hoài Chi khẽ cựa quậy, mái tóc bông mềm cọ qua cổ anh, cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể. Một lát sau Thẩm Vụ dừng lại, ngoan ngoãn ngồi đó bất động, mặc cho Mạnh Hoài Chi bứt rứt không thôi. Anh hơi nghiêng mặt nhìn hàng mi đen nhánh rủ xuống, gò má ửng hồng và lồng ngực khẽ phập phồng của đối phương. Cảnh tượng yên bình mà đẹp đẽ khiến người ta chỉ muốn khoảnh khắc ấy sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng Mạnh Hoài Chi không nhịn được mà phá vỡ sự yên bình ấy, cẩn thận lựa lời hỏi, “Thẩm Vụ, bây giờ em… Còn thích anh không?”

Thẩm Vụ không đáp, đôi mi khẽ run lên. Nhưng ánh mắt chăm chú của đối phương như hóa thành thực thể, có thể vạch trần từng thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt, Thẩm Vụ đành lầm bầm đánh trống lảng, “Em muốn ngủ.”

Cậu lặng lẽ nâng đầu lên khỏi vai Mạnh Hoài Chi, nghiêng người nằm phịch xuống bên kia sô pha, nhắm mắt giả vờ ngủ, có thể cảm nhận được vị trí phía sau đã trống rỗng. Mạnh Hoài Chi đứng dậy, hơi thở lạnh lẽo nơi anh di chuyển dọc theo sô pha, chỉ quanh quẩn chứ không đi xa. Cuối cùng đối phương dừng bước, Thẩm Vụ không nén nổi tò mò, len lén hé mắt ra, rồi bất ngờ chạm mắt với Mạnh Hoài Chi đang ngồi trên tay vịn. Khoảng cách quá gần, có thể thấy rõ hình ảnh bản thân phản chiếu trong mắt đối phương. Thẩm Vụ giật mình tròn mắt, kế hoạch giả vờ ngủ tan thành mây khói. 

Mạnh Hoài Chi cụp mắt nhìn vào mắt cậu, rồi đến mũi, đến môi, sau đó nghiêng người, bóng tối mang theo cảm giác muốn chiếm đoạt dần dần bao phủ. Thẩm Vụ không nhắm mắt cũng không né tránh. Đến khi khoảng cách bị thu hẹp đến cực điểm, hơi thở nóng bỏng quấn quít, cậu mới bất giác nhắm mắt lại, đôi mi run lên bấn loạn. Một lúc lâu sau, Thẩm Vụ mới cảm thấy có gì đó mềm mại áp lên chóp mũi, Mạnh Hoài Chi trân trọng hôn lên nốt ruồi của cậu, chỉ khẽ chạm rồi lập tức rời đi.

Thẩm Vụ mở bừng mắt, trong mắt là một sắc thái ngạc nhiên khác hẳn lần trước. Mạnh Hoài Chi đứng dậy, ngồi về vị trí cũ bên cạnh cậu, dịu dàng cười nói, “Đợi em tỉnh rượu rồi nói anh biết cũng được.”

Thẩm Vụ chậm rãi bám lên thành sô pha, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể quá nặng nề, không chịu nghe theo ý muốn. Cậu muốn tựa đầu lên vai Mạnh Hoài Chi, nhưng lần này điểm tựa không đúng, rơi xuống đùi. Mạnh Hoài Chi chỉ cảm thấy đùi mình nặng trĩu, lập tức cứng đờ cả người. Thẩm Vụ gối lên đùi anh, lại mơ màng gọi, “Anh ơi.”

Thẩm Vụ nhắm mắt, đôi mi ngoan ngoãn rũ xuống, gò má ửng hồng, có vẻ thực sự đã say. Lúc trước Mạnh Hoài Chi còn tưởng Thẩm Vụ nhận nhầm người, nhưng đến giờ nghĩ lại, phải chăng vì quá say nên mới thoải mái gọi anh, hay đang áp kịch bản của “Chuyến thám hiểm kỳ thú” tập hai vào thực tế rồi. Còn việc cậu từ chối trả lời có lẽ là do chút tỉnh táo còn sót lại điều khiển, câu hỏi về việc có thích hay không đối với cậu là quá quan trọng, thế nên dù say nhưng bản năng cảnh giác vẫn còn đó, kín miệng không chịu nói. Mạnh Hoài Chi không nhịn được v**t v* đầu vai cậu, xuôi xuống lưng, động tác nhẹ nhàng và âu yếm, tuy thân mật nhưng lại đầy kiềm chế.

Thẩm Vụ vô thức thả lỏng người, mơ màng sắp ngủ, chỉ cảm thấy trạng thái mông lung hiện tại thật dễ chịu, tựa như một buổi sớm mùa đông, sương mù đọng lại bên thành cửa sổ, còn cậu đang vùi mình trong ổ chăn ấm áp thoải mái, gối đầu lên chiếc gối mềm tha hồ ngủ nướng. Cậu không khỏi buông lỏng cảnh giác, buột miệng thốt ra những thắc mắc canh cánh suốt mấy ngày qua, “Anh ơi. Có phải anh… Thích em không? Không phải… Thích theo kiểu em trai ấy.”

Mạnh Hoài Chi nuốt khan, hết sức bất đắc dĩ nói, “…Em còn gọi anh như thế thì anh biết phải trả lời em thế nào đây?”

Sâu rượu Thẩm Vụ dĩ nhiên không thể hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, ngẩn ngơ hỏi lại, “Không được… Gọi anh sao?” Sau đó lại gọi, “Anh ơi.”

Mạnh Hoài Chi cười khổ, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Thẩm Vụ, “Đợi em tỉnh rượu rồi anh nói cho.”

Thẩm Vụ câm nín. Cảm giác lười biếng lúc nãy dễ chịu bao nhiêu thì giờ lại khó chịu bấy nhiêu. Người này có ý gì đây? Dù say nhưng cậu vẫn giữ lại được một chút lý trí và khả năng suy nghĩ, tiếc là cũng chỉ có một chút. Lần này cậu cố gắng nói rõ ràng hơn, tự cho rằng rất có uy lực, “Anh.” 

Tuy nhiên Mạnh Hoài Chi hoàn toàn không bị dọa sợ, chẳng mảy may nhận ra mối nguy sắp sửa ập đến, “Ơi?”

Hướng Tử Húc nói Thẩm Vụ say rượu rất ngoan, cũng yên lặng hơn, say rồi sẽ tự đi ngủ. Tuy hôm nay cậu say hơn thường lệ nhưng nhưng ngoài việc thay đổi cách xưng hô thì không khác những gì Hướng Tử Húc nói cho lắm. Mạnh Hoài Chi cảm thấy dòng suy nghĩ của mình dường như đã bay đi xa xôi quá, nhưng cảm giác chưa từng có ấy lại nhẹ nhàng đến lạ. Anh giấu kín tình cảm của mình trước mặt em trai, đến nỗi suýt chút nữa đã lừa dối chính mình. Thẩm Vụ cũng vậy. Cả hai đã bỏ lỡ rất nhiều năm nhưng lại luôn ở bên nhau. Mà ngay lúc này, anh có thể trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ và trọng lượng của Thẩm Vụ. Mười năm bọn họ cùng nhau trải qua là những ký ức mà anh trân trọng nhất, nhưng khoảnh khắc này còn quý giá hơn tất thảy những năm tháng ấy.

Trong khoảnh khắc đẹp đẽ ấy, Thẩm Vụ vốn đang ngoan ngoãn gối đầu lên đùi anh lại bỗng nhiên cựa quậy, mái tóc bông mềm cọ qua quần tây. Thẩm Vụ chống một tay lên thành sô pha, gắng gượng ngẩng đầu lên. Mạnh Hoài Chi nín thở, gân xanh gồ lên trên mu bàn tay. Thẩm Vụ chật vật một hồi lâu, cơ thể vừa nặng nề vừa mệt, chỉ dùng một tay thì không thể chống đỡ nổi nên tay kia bèn túm lấy vạt áo vest của Mạnh Hoài Chi, nhích lên trên từng chút một. Mạnh Hoài Chi ngồi bất động, chiếc áo vest đắt tiền giờ đây đã trở thành điểm tựa hoàn hảo nhất. Đầu óc Thẩm Vụ đã rối như tơ vò, có vui vẻ thoáng qua, cũng có tức giận và ấm ức, cảm giác bứt rứt đang bức thiết cần giải tỏa. Trước mặt Mạnh Hoài Chi, cậu có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn.

Yết hầu trên cổ đối phương cứ chốc lát lại chuyển động. Như thể muốn thả xích hết tất cả cảm xúc đã dồn nén suốt bao nhiêu năm nay, Thẩm Vụ rướn người cắn yên yết hầu gồ ghề đó.