Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 73



Khi đèn báo “Đang cấp cứu” vụt tắt, trời đã hoàn toàn sập tối. Thẩm Vụ vừa hoàn thành kiểm tra toàn thân, khoa khám bệnh cũng đã đóng cửa từ lâu, nhưng cậu, người thân và người thương vẫn tiếp tục chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Cuối cùng, dưới ánh mắt mỏi mòn của họ, cánh cửa phòng mổ cũng mở ra. Thẩm Bình được đẩy ra trên giường bệnh, gương mặt vẫn nhợt nhạt không chút sức sống. Bác sĩ nói, “Ca phẫu thuật thành công, hiện tại đã ổn rồi.”

Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Vụ rốt cuộc cũng rơi xuống. Từ trưa cho đến khi trời tối mịt, Thẩm Bình rốt cuộc cũng vượt qua lằn ranh sinh tử, mãi đến ngày hôm sau mới tỉnh lại. Toàn thân anh chằng chịt vết thương, xương sườn gãy nhiều chỗ, phổi cũng bị tổn thương. Trong mấy ngày đầu, thậm chí việc nói chuyện cũng là điều quá sức.

Còn Thẩm Vụ thì chi chít vết bầm do va đập, cần bôi thuốc và xoa bóp thường xuyên. Sau hai ngày nằm viện, cậu được phép về nhà. Trong căn phòng ấm áp, Thẩm Vụ cởi áo ra, để Mạnh Hoài Chi giúp mình bôi thuốc. Mạnh Hoài Chi bưng một bát thuốc cao trị bầm tím, cẩn thận thoa từng chút một lên lưng cậu. Thẩm Vụ bỗng rùng mình một cái, Mạnh Hoài Chi cũng khựng tay lại. Thẩm Vụ suýt chút nữa đã cào rách bề mặt ghế sô pha, chóp tai đỏ bừng, giải thích, “Em nhột…”

“Sắp xong rồi, cố thêm chút nữa.”

Mạnh Hoài Chi nhanh chóng xử lý phần lưng, rồi chuyển sang cánh tay. Vết thương ở tay nặng hơn, đặc biệt là phần khuỷu tay. Anh cố gắng làm nhẹ tay nhất có thể, vừa xoa thuốc vừa lo lắng hỏi, “Bé ngoan có đau không?”

Ban đầu Thẩm Vụ lắc đầu, nhưng khi nghe cách gọi thân mật ấy, cứ ngỡ Mạnh Hoài Chi đang trêu mình nên bèn nghịch ngợm gật đầu lại. Mạnh Hoài Chi bật cười, “Vậy để anh nhẹ hơn nhé. Thế này thì sao? Có đau không”

“Ừm ừm.” Thẩm Vụ làm bộ gật gù như thật.

“Vẫn đau sao?”

Thẩm Vụ nhíu mày, cảm thấy hơi chột dạ, đành thành thật thú nhận, “Thật ra không đau chút nào, em gạt anh đấy. Thuốc còn mát mát nữa, dễ chịu lắm.”

Mạnh Hoài Chi cười càng tươi, “Vậy để anh mạnh một chút.”

Thẩm Vụ không còn gì để nói. Đóa hoa thanh cao này đang đùa phải không? Đúng là quá đáng…

***

Vài ngày sau, những vết thương ngoài da của Thẩm Vụ gần như đã lành hẳn. Dù vậy, Mạnh Hoài Chi vẫn không yên tâm, anh gác lại toàn bộ công việc, ngày nào cũng ở bên cậu không rời nửa bước. Sáng hôm ấy, Thẩm Vụ đang đứng trước gương chỉnh lại trang phục thì Mạnh Hoài Chi bước vào, tay cầm một chiếc áo phao dày cộp, “Trời lạnh đấy, em mặc thêm vào.”

Thẩm Vụ đưa tay định nhận lấy, nào ngờ Mạnh Hoài Chi thừa cơ kéo tay cậu mặc luôn vào, kéo tới kéo lui mãi mới mặc được một nửa. Thẩm Vụ đành phối hợp chìa tay còn lại ra, bất lực nói, “Người ngoài nhìn thấy còn tưởng em mới là người bị thương nặng đấy.”

Mạnh Hoài Chi chỉnh lại cổ áo phía sau rồi đột nhiên rúc cằm vào hõm cổ cậu, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, rồi chứng nào tật nấy hít sâu một hơi trong hõm cổ người ta. Thẩm Vụ lập tức đỏ bừng từ đỉnh đầu đến tận cổ, gân xanh bên thái dương cũng khẽ giật. Mạnh Hoài Chi hít thêm vài hơi nữa mới chịu thôi, nhìn Thẩm Vụ qua gương, vừa chê vừa hít, “Người em toàn mùi thuốc…”

Hai người đến bệnh viện đúng giờ, mang theo một giỏ quà. Thẩm Vụ lấy ra một quả táo được mình đích thân lựa chọn, bước đến bên giường bệnh của Thẩm Bình, “Anh hai, anh muốn ăn táo không?”

Thẩm Bình khẽ mỉm cười nhìn cậu, động tác gật đầu cũng mang theo vài phần trân trọng. Thẩm Vụ đi rửa táo rồi tỉ mỉ gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, cắm tăm vào từng miếng, đưa đến trước mặt Thẩm Bình. Thực ra cậu đã nguôi giận từ lâu, trái lại, còn cảm thấy áy náy vì những vết thương nghiêm trọng anh phải gánh chịu. Thế nhưng Thẩm Bình lại đẩy ngược tô hoa quả về phía cậu, nhường nhịn hết mức, “Em ăn trước đi.”

Thẩm Vụ cau mày, “Em bổ cho anh mà.”

Thẩm Bình hôm nay không đeo kính nên nhìn không rõ lắm, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Thẩm Vụ liên tục suốt mấy chục giây, như thể không dứt ra được. Thẩm Vụ bị nhìn đến mất tự nhiên, vội quay mặt đi, “Anh hai ăn đi.”

Thẩm Bình không ép nữa, “Ừm.” Anh vừa ăn một miếng, nhai chưa được bao lâu đã khen, “Ngọt lắm.”

Thẩm Vụ cười, “Vậy là tốt rồi.”

Thẩm Bình chọn một miếng đẹp nhất, đưa cho em trai, “Tiểu Vụ, em cũng thử một miếng đi.”

Thẩm Vụ theo phản xạ bước lại gần, nhưng ánh mắt chăm chú của Thẩm Bình khiến cậu bất giác có chút rờn rợn. Nhìn miếng táo được đưa ra, cậu đột nhiên có cảm giác như thể Thẩm Bình đang muốn đút cho mình ăn vậy. Thẩm Vụ khựng lại, vội vàng từ chối, “…Anh hai ăn đi, khỏi lo cho em. Nếu muốn ăn em sẽ tự gọt.”

Đợi một lúc, thấy Thẩm Vụ mãi không chịu bước lại gần, miếng táo ngọt lịm trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo như sáp. Anh đặt miếng táo xuống, ôm lấy cái tô ngồi ngẩn người. Chỉ là một miếng táo nhỏ vậy mà lại khiến cả hai anh em đều cảm thấy không dễ chịu trong lòng. Thẩm Vụ đứng ngồi không yên, lý trí mách bảo cậu nên ở lại bầu bạn cùng Thẩm Bình, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn trốn chạy một cách khó hiểu, dường như là bản năng kháng cự. Đúng lúc ấy, bàn tay ấm áp của Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu, vỗ nhẹ, “Anh đang thèm cà phê. Em muốn uống không?”

Thẩm Vụ gật đầu. Mạnh Hoài Chi mở bản đồ trong điện thoại chỉ cho cậu, “Đối diện bệnh viện có một tiệm cà phê… Uống ở đây nhé.”

“Ừm, vậy để em đi mua.” Thẩm Vụ chớp lấy cơ hội, đứng dậy ngay, “Anh muốn uống gì?”

“Americano là được.”

“Ok em biết rồi.”

Dứt lời, Thẩm Vụ đi ngay. 

Cánh cửa khép lại, không khí trong phòng bệnh cũng không dễ thở hơn là bao. Thẩm Bình ngồi đó, nhìn tô táo dần ngả màu vàng sẫm, cuối cùng cũng bắt đầu ăn, chẳng mấy chốc đã hết sạch. Nghĩ đến chuyện Thẩm Bình đã liều mình bảo vệ Thẩm Vụ trong vụ tai nạn, thái độ của Mạnh Hoài Chi với anh cũng dịu đi không ít, tuy vẫn giữ khoảng cách, nhưng đã có thêm một chút thay đổi nhỏ, ít ra không còn quá lạnh nhạt như trước. “Thẩm Vụ thật lòng mong anh có cuộc sống riêng. Nếu anh cần, tôi có thể giới thiệu giúp. Anh có thích đàn ông không?” Mạnh Hoài Chi nói bằng giọng điệu nghe có vẻ thiện chí, nhưng ánh mắt lại không mang chút ấm áp nào.

Thẩm Bình không trả lời, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Mạnh Hoài Chi thản nhiên lấy một quả quýt từ giỏ trái cây, không buồn bóc vỏ mà đặt thẳng vào tay anh, tiếp lời, “Thẩm Vụ không giận anh đâu, nhưng nếu anh cứ như vậy em ấy sẽ thấy áp lực. Dù sao… bọn tôi cũng đã kết hôn rồi.”

Tuy những lời này đều nhằm mục đích thật lòng khuyên bảo nhưng lại vô tình khơi lên một ngọn lửa âm ỉ trong lòng Thẩm Bình. Thấy đối phương có phản ứng, Mạnh Hoài Chi nhoẻn cười, tiếp tục, “Khi anh có cuộc sống riêng, có gia đình riêng thì Thẩm Vụ mới có thể thoải mái mà tiếp tục mối quan hệ với anh.”

“Ý cậu là gì…” Thẩm Bình nhíu mày, giọng khản đặc, “Thằng bé là em ruột tôi.”

Bị nghi ngờ một cách trắng trợn như vậy, Thẩm Bình cảm thấy như có luồng khí nghẹn ngang lồng ngực, muốn phản bác nhưng không thốt nên lời. Thứ h*m m**n chiếm hữu đen tối và cố chấp kia tuy thường thấy trong tình yêu, nhưng đôi khi cũng tồn tại trong tình thân hay tình bạn. Dẫu vậy, thứ h*m m**n đó không thể gọi là tình cảm mà là một dạng bản năng ích kỷ. Thẩm Bình cảm thấy móng tay mình đã sắp bấu xuyên qua vỏ quýt, chất lỏng màu cam tràn ra thấm ướt đầu ngón tay. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng, lịch sự nhưng xa lạ.

Mạnh Hoài Chi đứng dậy ra mở cửa. Người bước vào không phải Thẩm Vụ, mà là một gương mặt xinh đẹp, mang theo nụ cười rạng rỡ quen thuộc, Nam Đăng Vi. Cậu lịch sự chào hỏi, “Chào tiền bối Mạnh, anh cũng ở đây à?”

“Ừ,” Mạnh Hoài Chi đáp gọn lỏn.

“Em đến thăm anh Thẩm Bình. Lần trước ở nước Y, anh ấy đã trả tiền khách sạn cho em,” Nam Đăng Vi giải thích. Cậu từng chính miệng bảo đảm sẽ không chen chân vào thế giới hai người của Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi nữa, thoạt nhìn bề ngoài cũng không có ý vượt quá mức bạn bè, nhưng tần suất lui tới dưới danh nghĩa bạn bè thì lại ngày càng nhiều. Giờ đây Nam Đăng Vi đã có thu nhập ổn định nên hào phóng mua luôn giỏ trái cây đắt nhất, đặt lên bàn, quan tâm hỏi, “Anh Thẩm Bình, anh thấy đỡ hơn chưa?”

Thẩm Bình sợ giọng nói khàn đặc của mình sẽ khiến người khác lo lắng thêm nên chỉ mỉm cười gật đầu. Thế nhưng Nam Đăng Vi lại quá mức nhiệt tình, thấy anh có vẻ ổn nên hỏi tiếp, “Em nghe nói anh được cấp cứu suốt sáu tiếng… Bao lâu thì được xuất viện ạ? Có để lại di chứng gì không?”

Thẩm Bình đành phải lên tiếng, “Cũng ổn. Chắc đến Tết là được về nhà.”

Khi nghe đến chữ “Tết”, nụ cười trên môi Nam Đăng Vi hơi cứng lại, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia u sầu khó phát hiện. Có lẽ vì nhạy cảm nên Thẩm Bình dễ dàng nhìn ra, là ánh mắt của người khao khát một mái nhà vào những ngày gia đình đoàn viên. Mỗi khi Thẩm Vụ kết bạn với ai, anh và ba đều điều tra lý lịch người đó rất kỹ. Nam Đăng Vi có lý lịch trong sạch đến đáng ngờ, thậm chí còn… không có cả cha mẹ. Cậu là trẻ mồ côi. Thẩm Bình trầm ngâm một lát, cố làm giọng mình nghe thật tự nhiên, “Tết năm ngoái cậu có đến nhà chúng tôi chúc Tết đúng không? Lúc đó tôi đang đi rửa xe, không gặp được cậu.”

Nam Đăng Vi thoáng bất ngờ, sau đó lập tức lấy mỉm cười gật đầu, “Đúng rồi, lúc đó em đến chúc Tết anh Vụ. Không ngờ anh ấy bị bệnh nên em về luôn.” Dù ngoài mặt là đến chúc Tết người mình thầm mến nhưng sự thật là ở một mình trong căn nhà vắng lặng vào ngày Tết thật sự quá khó chịu. Những ngày thường còn có thể cắn răng chịu đựng được, nhưng đến Tết thì không. 

Thẩm Bình cũng mỉm cười, tự nhiên đưa ra lời mời, “Vậy… năm nay cậu đến nhà tôi ăn Tết đi? Cùng với Tiểu Vụ.”

Nam Đăng Vi ngẩn ra, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Vào những dịp sum họp như thế, cậu luôn là kẻ đứng ngoài, không có chốn để quay về. Chỉ vài giây sau, cậu chớp chớp mắt, khóe môi cong lên rạng rỡ, “Thật ạ? Em đến không phiền mọi người chứ?”

Thẩm Bình lắc đầu, dịu giọng, “Không đâu.”

Thẩm Vụ vừa đẩy cửa bước vào đã thấy gương mặt rạng rỡ của Nam Đăng Vi, cũng bất giác nở nụ cười, “Tiểu Nam đấy à?”

“Anh Vụ! Em đến thăm anh Thẩm Bình. Kia là trái cây em mua, anh có muốn ăn thử không… Ồ, anh vừa đi mua cà phê ạ?”

Thẩm Vụ lại rơi vào tình huống khó xử. Khi nãy, cậu mượn cớ ra ngoài mua cà phê để tránh bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh, hoàn toàn không ngờ Nam Đăng Vi sẽ đến, vậy nên chỉ mua hai ly Americano mà thôi. Nghĩ ngợi giây lát, cậu đưa một ly cho Mạnh Hoài Chi trước, ly còn lại cho Nam Đăng Vi, “Đúng lúc anh vừa mua về, ly này cho cậu.”

Nam Đăng Vi vốn là người tinh ý, vừa nhìn đã nhận ra ly này vốn là của Thẩm Vụ. Tuy vậy cậu cũng không làm bộ không biết mà thẳng thắn hỏi luôn, “Nhưng ly này là của anh mà?”

“Ừ, nhưng sáng nay anh uống rồi, cậu uống đi.” Thẩm Vụ luôn lịch sự và chu đáo với những ai đối xử chân thành với mình. Giờ đây, Nam Đăng Vi không còn là bạn đời định mệnh của Mạnh Hoài Chi nữa. Nam Đăng Vi trẻ hơn cậu, gia cảnh cũng không khá giả, nên việc quan tâm chăm sóc đối phương nhiều hơn một chút cũng là điều nên làm.

Nam Đăng Vi cười tít mắt, gương mặt càng thêm rạng rỡ, giọng nói trong trẻo pha chút vui đùa, “Vậy em xin. Lần sau để em mời.” Kể từ khi tự nhủ sẽ chỉ coi Thẩm Vụ là bạn, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng chẳng cần quá bận tâm đến Mạnh Hoài Chi nữa… có lẽ vậy.

Mạnh Hoài Chi nhìn ly cà phê cô đơn trong tay mình, bất chợt quay sang hỏi người đang nằm trên giường bệnh, “Thẩm Bình, anh uống không?”

Nỗi thắc mắc của Thẩm Vụ dường như đã hóa hình thành một dấu hỏi vô hình trên đầu, “Anh trai em còn đang bị thương mà, không uống cà phê được đâu.”

Mạnh Hoài Chi chuyển sang hỏi cậu, “Thế vết thương của em ổn rồi chứ?”

Thẩm Vụ lầm bầm, “Chẳng phải anh vừa xem rồi sao…”

Mạnh Hoài Chi khẽ bật cười, “Vậy ly này cho em.”

Thẩm Vụ ngơ ngác nhận lấy ly cà phê, không ngờ sau một vòng luân chuyển lại trở về tay mình. Nam Đăng Vi ngậm ống hút, khẽ “chậc” một tiếng. Cậu đang uống ly cà phê mà Thẩm Vụ nhường cho, vậy mà Thẩm Vụ đã lập tức được Mạnh Hoài Chi bù cho một ly mới, đúng là ngoại lệ khác với ngoài lề. Nhưng giờ đây, với tư cách là một người bạn, cậu có thể vô tư uống ly cà phê này một cách đường hoàng. Thật tốt quá.