Cuộc phiêu lưu của Meo Vụ (3): “Thẩm Vụ đẹp trai thật đấy”
Sau khi tắm xong, Meo Vụ trở nên dính người hẳn, hễ Mạnh Hoài Chi đi đâu là lẽo đẽo theo đến đó. Trong đầu Thẩm Vụ lại bất giác nhớ tới những video thú cưng từng lướt phải trên mạng, nào là thử thách không nựng chó/mèo khi vừa về nhà… Mỗi lần bắt gặp những video thế này, cậu cũng như bao bình luận khác đều có chung một suy nghĩ rằng: Tụi nhỏ đáng yêu thế này, sao mà nhịn được chứ??
Vậy mà Mạnh Hoài Chi nhịn được thật. Anh vừa đi vừa nhắn tin cho Thẩm Vụ, toàn những chuyện vặt vãnh nhỏ xíu, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín, không một ngoại lệ. Xem ra Thẩm Vụ đã hạ quyết tâm nghiêm túc tận hưởng quãng thời gian riêng tư rồi. Mạnh Hoài Chi ngồi xuống sô pha, không tỏ rõ thái độ ra sao. Meo Vụ lập tức bám theo, bốn chiếc chân ngắn lấy đà phóng vèo lên ghế. Anh nghiêng đầu nhìn sang, thật khéo, Meo Vụ lại chọn đúng vị trí Thẩm Vụ thường ngồi nhất. Suy nghĩ một chút, anh quay đi, mở TV lên, hỏi mèo con, “Em muốn xem gì?”
Meo Vụ: “…” Cậu uể oải nằm ườn tại chỗ, chiếc đuôi nhàn nhã phe phẩy, quét qua tua rua của chiếc gối đặt trên sô pha.
“Phim hoạt hình nhé?”
“…”
“Hay là thể thao?”
“…”
Meo Vụ cố nhịn, diễn tròn vai mèo con ngoan ngoãn không một sơ hở. Nhưng nào ngờ, dù nghĩ bản thân đã ngụy trang rất kỹ, vậy mà đôi tai vẫn chẳng chịu nghe lời, chỉ cần Mạnh Hoài Chi cất tiếng là lập tức vẫy vẫy phản ứng theo. “Vậy xem cái này đi,” Mạnh Hoài Chi quyết định. “Bộ phim tài liệu Thẩm Vụ quay này…”
Nửa năm trước, đài truyền hình trung ương đã mời Thẩm Vụ quay một bộ phim tài liệu về đua xe. Vừa nghe đến tên mình, Meo Vụ lập tức nhỏng tai ra sau, chăm chú lắng nghe, giống như đang chờ Mạnh Hoài Chi nói thêm. Nhìn đôi tai nhỏ vẫy vẫy, Mạnh Hoài Chi bỗng thở dài cảm thán, “Quay đẹp thật đấy.”
Tai Meo Vụ khẽ động, chiếc đuôi quét nhẹ lên sô pha.
“Thẩm Vụ đẹp trai thật.”
Hai tai mèo lập tức cụp hẳn sang hai bên như hai chiếc cánh máy bay, đuôi cũng không kìm được mà đung đưa nhịp nhàng như con lắc. Mạnh Hoài Chi có thể tưởng tượng ra cảnh mèo con ôm miệng hi hi cười ngốc. Bất chợt, Mạnh Hoài Chi gọi, “Miu Miu.”
Meo Vụ nghe vậy thì lập tức đứng dậy quay đầu lại, chiếc đuôi nhỏ phấn khởi vẫy vẫy. Một bàn tay ấm áp bất ngờ đặt l*n đ*nh đầu, Mạnh Hoài Chi rốt cuộc cũng đưa tay xoa đầu cậu, cảm giác mềm mại vô cùng. Meo Vụ thoải mái híp mắt gừ gừ, nhưng chỉ được xoa vài cái thì chưa đã, còn chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay anh. “Em xem tiếp đi,” Mạnh Hoài Chi thu tay lại.
Meo Vụ lại ngoan ngoãn nằm xuống xem TV.
“Có hay không?”
“…”
“Đã đói chưa?”
“…”
Bất kể Mạnh Hoài Chi hỏi gì, chỉ cần không gọi tên thì Meo Vụ nhất quyết không phản ứng, vờ như không hiểu tiếng người. Nhưng mà… sao trước giờ cậu lại không phát hiện Mạnh Hoài Chi thích trò chuyện với thú cưng vậy chứ, đã mấy lần cậu suýt rơi vào bẫy rồi. Mạnh Hoài Chi vẫn không chịu buông tha, liên tục hỏi hết câu này đến câu khác. Meo Vụ chỉ lạnh lùng vẫy đuôi, thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn anh một cái.
“Bé ngoan.”
Nghe tiếng gọi, Meo Vụ lập tức dụi đầu vào người anh, như thể đã chờ đợi từ lâu, còn phấn khích ré lên, “Miu~uu~~”
Mạnh Hoài Chi lại đưa tay nựng mèo. Nhưng chẳng bao lâu sau, động tác v**t v* ngừng lại. Meo Vụ khó chịu mở mắt, đang định dùng mũi dụi vào con người lạnh lùng kia đòi xoa tiếp thì đột nhiên bắt gặp một đôi mắt đen láy, sâu thẳm, như cười như không. Tim Thẩm Vụ hẫng một nhịp. Mạnh Hoài Chi nhìn thẳng vào mắt cậu, gọi, “Bé ngoan?”
Meo Vụ: “…”
Vài giây im lặng trôi qua, Meo Vụ đột nhiên lăn qua lộn lại trên sô pha, mềm giọng kêu miu miu làm nũng. Mạnh Hoài Chi im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng, có vẻ không chắc chắn lắm, “Bé ngoan… là em thật à?”
Meo Vụ chỉ có thể tiếp tục giả vờ làm mèo ngốc, lúc thì lăn tròn, lúc lại dụi chiếc mũi ướt vào tay anh, “Miu ~ miu ~.”
“Cũng phải,” Mạnh Hoài Chi không nhìn mèo con nữa, lầm bầm, “Dù có biến thành mèo… cũng không thể nào ngốc đến mức này được.”
Meo Vụ: “……”
***
Tới chiều tối, Mạnh Hoài Chi bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho Meo Vụ. Trước đó La Kim Nghi đã mang đến cả một thùng thức ăn cho mèo, có thức ăn đóng hộp, bánh ăn dặm cho mèo và đủ loại đồ ăn vặt, những món ngon tuyệt đỉnh mà không chú mèo con nào có thể cưỡng lại. Meo Vụ ngẩng đầu, mong chờ nhìn Mạnh Hoài Chi chuẩn bị bữa tối cho mình. Khi thấy Mạnh Hoài Chi bưng chiếc bát nhỏ xuống, mèo con lập tức chạy theo sát nút, háo hức giơ móng vuốt níu tay anh. Nhưng khi thấy rõ “chân dung” của bữa tối, Meo Vụ sững người: trong bát là những hạt thức ăn màu nâu nhạt, bên trên còn có một ít sốt thịt đáng ngờ… Cậu cúi đầu ngửi ngửi, mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Vừa bối rối vừa tủi thân, mèo con ngẩng đầu lên, ấm ức gọi, “…Miu~?”
Mạnh Hoài Chi đáp cụt lủn, “Ăn đi.”
Meo Vụ: “…”
Thấy Mạnh Hoài Chi quay người định bỏ đi, Meo Vụ vội vàng cắn lấy ống quần anh, mềm giọng “Mi~u…” một tiếng, nghe đáng thương vô cùng.
“Anh còn chưa ăn mà.” Mạnh Hoài Chi nói.
Meo Vụ đành phải nhả ra.
Mạnh Hoài Chi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho mình. Vì Thẩm Vụ không có ở nhà nên anh cũng không định nấu nướng cầu kỳ, chỉ luộc tạm vài chiếc sủi cảo. Thấy mèo con ngồi xổm trên sàn háo hức nhìn mình, Mạnh Hoài Chi nghĩ ngợi giây lát rồi quyết định không cho thêm gia vị gì cả. Chẳng bao lâu sau, một đĩa sủi cảo đầy ắp được đặt lên bàn. Meo Vụ không nhịn được nữa, nhảy phốc lên ghế rồi lấy đà phi thân lên mặt bàn, nhanh nhảu chộp lấy một chiếc, kết quả là bị phỏng miệng, kêu la oai oái. Mạnh Hoài Chi xoa đầu tên trộm tham ăn, dịu dàng dỗ dành, “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”
Meo Vụ ăn hết chiếc sủi cảo mới chợt nhớ ra hiện giờ mình đang là mèo, vậy mà dám ngang nhiên leo lên bàn ăn của con người, còn to gan ăn thức ăn trong đĩa của anh nữa! Vậy mà Mạnh Hoài Chi lại chẳng hề tỏ ra khó chịu, còn gắp một chiếc khác, thổi nguội rồi đưa đến miệng mèo con, “Bé ngoan, há miệng ra nào.”
Meo Vụ l**m l**m môi, không nhịn nổi nữa, há miệng ngoạm một miếng lớn. Mạnh Hoài Chi khẽ bật cười thành tiếng.
***
Tối đó, Meo Vụ ngoan ngoãn nằm trong chiếc ổ được chuẩn bị sẵn, nhìn Mạnh Hoài Chi bước vào phòng ngủ của hai người. Khi trong phòng khách chỉ còn lại mỗi mình mèo, Meo Vụ mới lăn một vòng, trở về tư thế “con người” hơn, lười biếng nằm ngửa ra. Ngủ chập chờn một lát, cậu lại tỉnh, chợt nhận ra giờ đây mình đã không còn quen với việc ngủ một mình nữa. Hơn nữa, dưới góc nhìn của mèo con, đồ đạc trong bóng tối trở nên to lớn và áp lực đến kỳ lạ. Lăn qua lăn lại mãi, cuối cùng cậu thận trọng thò chân ra khỏi ổ. Cơ thể mèo con nhẹ bẫng, lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ rồi nhảy lên giường. Mạnh Hoài Chi đã ngủ say. Meo Vụ nhẹ nhàng nằm xuống chiếc gối còn lại. Ban ngày phải thấp thỏm che giấu thân phận, giờ đây cậu mới thật sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề quan trọng nhất: Làm sao để biến lại thành người? Chiếc đuôi phe phẩy trên gối, trôi theo dòng suy nghĩ.
Đúng lúc ấy, Mạnh Hoài Chi cựa mình. Meo Vụ giật bắn cả người, tim như ngừng đập. Không chỉ xoay người, Mạnh Hoài Chi còn bất ngờ chồm tới, kéo chăn lại, đôi môi khẽ lướt qua vầng trán lông xù! Meo Vụ hoảng hốt chui tọt vào trong chăn. Mạnh Hoài Chi dường như không phát hiện ra mèo con nửa đêm trộm leo lên giường, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ. Nhưng Meo Vụ thì không thể bình tĩnh được, cậu cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi. Toàn thân nóng ran và ngứa ngáy, xương cốt như bị đập vụn rồi ráp lại từ đầu.
“Bụp!”
…Hả? Thẩm Vụ chạm lên cánh tay và bụng mình, lại với ra sau gáy, nơi cậu không thể chạm đến khi còn là mèo, tất cả đều là làn da người mềm mại quen thuộc. Cậu biến lại thành người rồi! Phản xạ đầu tiên của cậu là muốn báo tin vui với Mạnh Hoài Chi, nhưng rồi lại chợt nhớ ra, theo lý thuyết thì hiện tại mình đang ở bên kia đại dương, không thể cứ thế xuất hiện trên giường lúc nửa đêm được… Chưa kể trên người cậu lúc này còn chẳng có lấy một mảnh vải. Thẩm Vụ quyết định lặng lẽ rời giường, mặc quần áo rồi sang chỗ Hướng Tử Húc lấy lại điện thoại và đồ đạc, sáng hôm sau mới giả vờ “về nhà” cho hợp lý. Cậu nhẹ nhàng vén một góc chăn, vừa định xuống giường thì Mạnh Hoài Chi lại cử động, bất ngờ vươn tay ra, “Bé ngoan, em về rồi à…”
Cả người Thẩm Vụ cứng đờ, nín thở. Mắt Mạnh Hoài Chi vẫn nhắm nghiền, giọng trầm thấp mơ hồ, có lẽ chỉ đang mơ. Nhưng cánh tay kia thì tuyệt đối không mơ mộng chút nào, linh hoạt v**t v* cơ thể cậu, từ ngực, xuống bụng, eo, cuối cùng dừng lại ngay nơi nhạy cảm nhất. Dường như anh rất hài lòng với cảm giác mềm mại hiện tại, ra sức x** n*n như đang vuốt mèo.
“MIU MIU MIU MIU MIU MIU!!!”
Thẩm Vụ gào thét điên cuồng trong đầu. Cậu vặn người, cố gắng thoát khỏi bàn tay hư hỏng kia. Đúng lúc đó, Mạnh Hoài Chi nhíu mày, mí mắt khẽ run, có vẻ như sắp tỉnh dậy.