27
"Chiếc máy tính này rất an toàn, sao lại có thể mất dữ liệu được?"
"Có khi nào vốn dĩ chưa nhập xong, sợ bị phát hiện nên dứt khoát nói dối mọi người là dữ liệu đã mất không?"
Lần này, tôi thực sự không nhịn nổi nữa.
"Tôi đã nhập xong toàn bộ dữ liệu, anh chị có bằng chứng gì để nói rằng tôi lừa mọi người?"
Một nữ sinh lập tức phản bác: "Vậy cậu có bằng chứng gì để chứng minh mình đã nhập xong chưa?"
Đúng là tôi không có.
Tối hôm đó, tôi là người cuối cùng rời khỏi văn phòng, và camera ở cửa cũng không ghi nhận ai khác ra vào suốt đêm.
"Thôi nào, đừng trách đàn em nữa." Một nam sinh tên Lâm Lập bước tới, cười hì hì nói.
"Có khi người ta chỉ đơn giản là không biết cách dùng máy tính thôi mà…"
"Lâm Lập…" Tô Ánh nhíu mày.
"Số dữ liệu này…"
"Tôi sẽ nhập lại toàn bộ." Tôi nói.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi. Một lúc sau, một nữ sinh nhún vai.
"Vậy thì tốt thôi, nhưng em biết đấy, ngày mai chúng ta phải làm mô hình rồi, em phải cố lên đó nha."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
28
Tối hôm đó, Tô Ánh chủ động ở lại giúp tôi.
"Đại học có đủ kiểu người.” Anh ấy vừa nhìn vào màn hình vừa nói.
"Bọn họ đã sử dụng một phần dữ liệu trước đó để suy luận ra một mô hình. Vốn nghĩ rằng chỉ cần thêm một tháng nữa là dự án có thể kết thúc, giờ đột nhiên nghe tin dữ liệu mất, đương nhiên sẽ lo lắng, sốt ruột."
"Không sao đâu, học trưởng. Anh luôn đứng về phía em, cũng tin tưởng em, em rất cảm kích."
"Em nói gì vậy? Đương nhiên anh tin em rồi."
Hai người chia nhau sắp xếp dữ liệu. Một lúc sau, Tô Ánh đột nhiên lên tiếng: "Đồng Diên…"
"Học trưởng." tôi cũng ngẩng đầu lên.
"Anh cũng nhận ra dữ liệu có vấn đề đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ấy hơi sửng sốt: "Dữ liệu? Có gì không ổn à?"
"Những dữ liệu này... không giống như được thu thập, mà giống như có người cố tình tạo ra hơn."
"Em đang nói gì vậy?" Tô Ánh nghi hoặc.
"Dữ liệu này không phải do mọi người đi phát phiếu khảo sát thu thập về sao? Đương nhiên là dữ liệu thật."
Tôi lắc đầu.
Nếu như lần đầu sắp xếp dữ liệu, tôi vì vội vàng và thiếu kinh nghiệm mà không phát hiện ra vấn đề, thì lần thứ hai này lại giúp tôi nhận ra điều bất thường.
"Dạo gần đây để nhanh chóng hòa nhập với nhóm, em đã xem rất nhiều mô hình nghiên cứu tương tự. Hôm nay, mô hình mà họ suy luận ra từ dữ liệu này, có cấu trúc rất giống một mô hình nghiên cứu thương mại của trường Z vào năm ngoái."
"Cái này thì…” Tô Ánh cười.
"Có một số thứ em chưa học, nhưng nếu nghiên cứu cùng một chủ đề, thì khả năng mô hình giống nhau là rất cao."
"Cả dữ liệu gốc cũng vậy sao?"
"Gì cơ?"
Tôi mở trang quản lý phiếu khảo sát trên máy tính.
"Những phiếu khảo sát điện tử này đều được hoàn thành trong một vài khung giờ nhất định, thời gian chênh lệch giữa các phiếu chưa đến một phút, hơn nữa, địa chỉ IP của những phiếu liền kề đều giống nhau."
"Còn các phiếu khảo sát giấy, dù đã bị xáo trộn thứ tự, nhưng nếu tìm kỹ, vẫn có thể nhận ra nhiều phiếu có nét chữ giống nhau."
Không còn nghi ngờ gì nữa, những phiếu khảo sát này đều được tạo ra một cách có chủ đích để khớp với kết quả mô hình đã biết trước.
Bầu không khí trở nên im lặng. Cả hai không ai nói gì.
"Nếu dữ liệu gốc đã là giả, thì dự án này tồn tại để làm gì?" Tôi khẽ hỏi.
Tô Ánh im lặng một lúc.
"Để lấy điểm cộng."
"Gì cơ?"
Anh ấy đi đến bên tôi, thở dài.
"Đồng Uyên, em có biết tại sao trường lại giao những dự án nhỏ thế này cho sinh viên năm nhất và năm hai làm không?"
Tôi lắc đầu.