Trái tim của tôi không thể nào kiểm soát được mà cứ thế đập loạn cả lên, một cảm giác mập mờ khó có thể nào mà diễn tả được bằng lời suýt chút nữa thì đã phá tan đi mọi ranh giới vốn có rồi.
Ngay vào giây tiếp theo sau đó, Lương Hằng quay lưng lại về phía của tôi, rồi lại ra hiệu cho tôi mau chóng leo lên trên lưng của anh.
"Đi thôi nào, anh sẽ đưa em trở về nhà."
Anh nói như vậy đó.
Tôi thực sự không tài nào hiểu nổi tại sao trên cõi đời này lại có thể tồn tại một người như vậy được nữa, một khắc trước thì còn đang dữ dội và cuồng bạo như một cơn gió bão tố, ấy vậy mà chỉ một khắc sau đó thì đã lại trở nên trầm lặng và tĩnh tại như một mặt nước yên ả rồi.
Nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa, thì đó vẫn cứ là anh ấy mà thôi.
Tôi không chịu nhúc nhích lấy một chút nào cả: "Không cần thiết đâu, tài xế riêng của tôi cũng sắp đến rồi."
Anh đứng thẳng người dậy, rồi lại quay đầu lại nhìn tôi. Không hiểu tại sao nữa, tôi lại không dám nhìn thẳng vào trong mắt của anh, chính là tôi đã là người đầu tiên phải rời mắt đi chỗ khác.
"Cô học muội đó của tôi cũng sắp sửa đi du học rồi, cho nên mới tìm đến tôi để mà hỏi han thêm vài vấn đề mà thôi. Trước đây chúng tôi cũng đã từng theo học cùng một thầy hướng dẫn nữa, cho nên cũng khó mà có thể từ chối được."
Tôi sững cả người lại ngay tại chỗ. Vậy cho nên… những lời này của anh là đang cố gắng giải thích với tôi hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi cũng đã nhận được một vài lời mời làm việc từ các công ty ở nước ngoài rồi, nhưng mà cuối cùng thì tôi vẫn cứ quyết định sẽ quay trở về đây."
Tôi biết rất rõ một điều rằng, với một người như Lương Hằng, thì cho dù anh ấy có đi đến bất cứ nơi đâu đi chăng nữa thì cũng đều sẽ có thể tỏa sáng rực rỡ được mà thôi.
Nếu như mà anh ấy thật sự muốn được phát triển sự nghiệp của mình ở nước ngoài, thì chắc chắn là tiền đồ của anh ấy sẽ vô cùng rộng mở và xán lạn.
Vậy cho nên câu nói này của anh… rốt cuộc là đang có ý gì vậy nhỉ?
Tôi khẽ nghiêng đầu qua một bên rồi hỏi: "Ừm, anh thì lúc nào cũng rất là giỏi giang rồi. Nếu như mà có được một cơ hội tốt đến như vậy, thì tại sao anh lại không chịu ở lại đó cơ chứ?"
Tôi biết rõ là mình hỏi câu này thì có vẻ hơi thẳng thắn quá rồi, nhưng mà tôi thật sự không thể nào mà kìm lòng lại được. Tôi dường như là đang rất mong đợi để có thể nhận được một câu trả lời nào đó từ anh, nhưng mà tôi lại cảm thấy rằng đó cũng chỉ là một giấc mộng tưởng viển vông mà thôi.
Qua một lúc rất lâu sau đó, Lương Hằng vẫn cứ chưa hề nói thêm một lời nào cả.
Tôi bắt đầu cảm thấy có chút gì đó thật là chột dạ rồi, chẳng lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay sao? Có khi nào quyết định này của anh vốn dĩ cũng chỉ là như vậy mà thôi.
"Là bởi vì tôi rất nhớ một người nào đó." Lương Hằng cuối cùng cũng đã chịu lên tiếng rồi: "Cho nên tôi vẫn cứ quyết định sẽ quay trở về đây."
Lòng bàn tay của tôi như thể đang đổ đầy mồ hôi vậy, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy căng thẳng đến như thế này cả.
"Là ai vậy?" Tôi nghe thấy được chính giọng nói của mình đang run rẩy.
Lương Hằng nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi lại hỏi một câu nữa: