Tôi mang theo một tâm trạng lo lắng mà bước vào trong phòng bệnh. Dì Lương đã tìm một cái cớ nào đó để đẩy Lương Hằng ra ngoài, tôi biết rõ là bà đang có điều gì đó muốn nói riêng với tôi.
"Niêm Hạ à, con ngồi xuống đây đi."
Bà trông vẫn còn rất yếu, sắc mặt thì lại vô cùng nhợt nhạt.
Tôi mím chặt môi lại, rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh giường của bà: "…Dì Lương ơi, cháu thật sự xin lỗi dì ạ."
Nếu như mà con sớm biết được rằng dì lại có căn bệnh này, thì trước đây con đã không bao giờ cố tình mà đối xử như thế với dì đâu.
Dì Lương dịu dàng mỉm cười đáp lại rằng:
"Đứa bé ngốc này, con không cần phải xin lỗi dì đâu. Dì biết rõ mà, con làm như vậy cũng chỉ là vì đang cảm thấy ấm ức thay cho mẹ của con mà thôi. Nhưng mà, con thật sự đã hiểu lầm ba của con rồi đó."
Tôi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn bà: "Dì nói cái gì cơ ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà như thể đang chìm đắm vào trong những dòng hồi ức xa xăm, phải suy nghĩ một lúc lâu sau đó thì mới chậm rãi mà lên tiếng rằng:
"Thật ra thì vào hồi đó khi mà dì và ba của con quen nhau, thì ông ấy cũng không hề biết được rằng dì lại có căn bệnh này đâu. Lần đầu tiên mà dì phát bệnh chính là vào mười năm trước đây đó."
Mười năm trước đây ư? Tôi bỗng dưng lại giật mình kinh hãi, rồi lại khó tin mà nhìn thẳng vào mắt bà.
Vào năm đó, chính là cái năm mà mẹ của tôi và bố tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt, rồi lại còn đòi ly hôn nữa chứ. Cũng chính là cái năm mà mẹ của tôi đã bị bác sĩ chẩn đoán là mắc phải căn bệnh ung thư quái ác, và rồi lại ra đi vào năm sau đó.
"Bố của Lương Hằng…" Dì Lương khẽ cười khổ một tiếng rồi lại nói tiếp:
"Ông ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình rất là nghiêm trọng. Vào năm đó, dì đã phải vất vả lắm thì mới có thể ly hôn được với ông ta đó, vậy mà ông ta vẫn cứ tìm đến tận nhà để mà gây sự nữa. Không chỉ đánh đập một mình dì thôi đâu, mà ngay cả đến Lương Hằng thì ông ta cũng không hề buông tha cho nó nữa. Cũng chính vào lần đó, thì dì mới phát hiện ra được rằng mình đã bị mắc phải căn bệnh tim này đó."
Tôi sững cả người lại ngay tại chỗ. Tính ra thì, vào năm đó Lương Hằng cũng chỉ mới có mười hai tuổi mà thôi.
"Ba của cháu khi nhìn thấy dì đáng thương quá, cho nên mới giúp đỡ dì tìm bác sĩ giỏi, rồi lại còn lo liệu cho mọi việc nữa. Nếu như mà không có ông ấy ở đó, thì có lẽ là dì cũng đã c.h.ế.t ngay trong chính lần đó rồi cũng nên."
Đôi mắt của dì Lương hơi có chút đỏ hoe cả lên rồi:
"Nhưng mà dì lại không thể nào ngờ được rằng, chính cái chuyện này thì lại khiến cho mẹ của cháu phải hiểu lầm suốt cả bao nhiêu năm trời như vậy. Cháu thì cũng biết rõ tính tình của ba cháu rồi đấy, ông ấy rất là bướng bỉnh và cố chấp mà."