Nàng Chẳng Hề Ngoan

Chương 5



 

Sau khi tắm nước nóng xong xuôi, tôi vừa mới nằm xuống giường đã thấy Hứa Dao gửi đến cả một loạt tin nhắn liên tục:

"Trời ơi là trời! Niêm Hạ ơi! Ông anh của cậu hình như không phải là dạng vừa đâu đấy nhé!!!"

Lương Hằng.

Xuất thân từ gia cảnh nghèo khó, nam thần của trường S, một thiên tài nổi danh của khoa Công nghệ Thông tin.

"Trên tường confession toàn là những lời tỏ tình thầm mến gửi đến anh ta đấy!" Hứa Dao không khỏi cảm thán.

"Nghe người ta đồn rằng người này cực kỳ khó để theo đuổi, bây giờ đã là sinh viên năm ba rồi, đừng nói đến chuyện có bạn gái, ngay cả đến một mẩu tin đồn tình ái cỏn con cũng chẳng hề có lấy một chút nào."

Với những điều kiện tốt đẹp như vậy, chỉ cần anh ta muốn, thì số lượng bạn gái có mà phải xếp thành một hàng dài từ đầu ngõ cho đến cuối phố cũng nên.

"Tao thấy mày chẳng có cửa nào đâu." Hứa Dao đưa ra lời tổng kết cuối cùng.

Tôi khẽ nhướng mày lên một cái:

"Biết đâu anh ta lại có hứng thú với kiểu người như tao thì sao chứ?"

"…Đồng chí Ôn Niêm Hạ ơi, làm ơn tỉnh táo lại dùm cái đi. Đừng có nói là khó theo đuổi, cho dù có dễ như ăn một cái bánh đi chăng nữa, thì mày nghĩ xem liệu anh ta có chịu qua lại với một… đứa em gái kế đang ở cùng nhà với mình hay không hả?"

"Cái combo này chính là độ khó ở mức địa ngục đấy, mày có biết không hả!?"

Tôi khẽ bĩu môi, rồi lại nhẹ nhàng tặc lưỡi một cái:

"Mày chẳng hiểu gì cả đâu."

Chính điều đó… mới chính là lợi thế lớn nhất của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Sáng ngày hôm sau, tôi cố tình ngủ nướng thêm một chút nữa, sau đó thì trang điểm một cách nhẹ nhàng, rồi lại thay một chiếc váy trắng trông có vẻ đơn giản và bắt một chiếc xe taxi đến thẳng trường S.

Đứng ở ngay trước cổng trường, tôi nhắn một tin nhắn cho Lương Hằng:

"Anh ơi, không biết là anh đang học ở giảng đường nào vậy nhỉ?"

Không hề có một lời hồi âm nào cả.

Điều đó cũng chẳng có gì là bất ngờ cả, tôi vốn dĩ cũng chẳng hề kỳ vọng gì nhiều, cho nên đã vòng thẳng một mạch đến ngay dưới ký túc xá của anh.

Muốn theo đuổi một người nổi tiếng thì điều cơ bản nhất chính là phải biết cách tra cứu thông tin. Sinh viên qua lại ở đó rất đông, không ít người đã nhìn tôi một cách chằm chằm.

"Ê, con bé kia là sinh viên của khoa nào vậy nhỉ? Trông lạ mặt quá đi mất."

"Tao cũng không biết nữa, xinh đẹp như vậy thì đáng lẽ ra cũng phải có chút tiếng tăm rồi chứ nhỉ… chắc là sinh viên của trường ngoài đến đây để tìm người đó?"

Tôi chẳng hề quan tâm đến những lời đó, cứ mặc kệ những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, tiếp tục đứng chờ ở dưới cái nắng gay gắt của mùa hè. Chờ đến mức hai chân cũng đã mỏi rã rời cả đi rồi, cuối cùng thì Lương Hằng cũng đã xuất hiện, anh đi cùng với vài nam sinh khác nữa.

Đôi mắt của tôi chợt sáng rỡ cả lên, tôi lập tức bước tới thêm một bước nữa. Nam sinh đang đứng ở bên phải khều nhẹ vào người cậu ta:

"Ê, A Hằng ơi, con bé kia hình như là đang đợi mày đó thì phải?"

Lương Hằng ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt của anh thoáng có chút tối lại. Nam sinh đang đứng ở bên trái thì lại khẽ rít lên một tiếng:

"Cô bé đó liệu đã đủ tuổi vị thành niên chưa đấy hả? Mày mà làm như vậy là đang phạm tội đó nha…"

Hai người bọn họ nhìn nhau một cái, rồi lại đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy:

"Thằng cha này đúng là một kẻ vô cảm đến mức không thể nào mà đỡ nổi nữa rồi… mẹ ơi là mẹ???"