Phu quân về kinh để báo cáo công việc, mang theo một nữ tử Giang Nam.
Nữ tử ấy dịu dàng xinh đẹp, lại còn biết y thuật, khi dịch bệnh hoành hành đã cứu mạng hắn ta.
"Nàng yên tâm, Ngọc Khanh chỉ là bình thê, nàng ấy không thể vượt qua được nàng. Sau này việc nhà vẫn do nàng quán xuyến. Ngọc Khanh sẽ theo ta đến Giang Nam nhậm chức, nàng cứ ở lại kinh thành an ổn sống là được."
"Sau này con của Ngọc Khanh, cũng giao cho nàng nuôi nấng, gọi nàng là mẫu thân."
Ha, hắn ta nghĩ cũng thật hay!
Hắn ta mang theo vợ mới đến Giang Nam làm quan, phong lưu khoái hoạt, còn ta ở nhà một mình lo toan cho cả gia đình,
Vậy mà còn muốn ta trông nom con cái cho bọn họ!
Ta thật muốn xem thử, không có của hồi môn của ta bù vào, cái vỏ rỗng tuếch của Tống phủ của bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu.
Nữ tử Giang Nam dịu dàng xinh đẹp kia, liệu có còn ngọt ngào gọi hắn ta là phu quân nữa không.