Nàng Dâu Tốt Của Tống Phủ

Chương 8



Kịch hay rất nhanh đã đến.

Hôn lễ của Tống Chiêu Nguyên, Tống mẫu vì tiết kiệm tiền mà cắt xén đủ đường, người hầu đành lén mua gà vịt không rõ nguồn gốc về làm món ăn.

Không ngờ những con gà vịt này đều c.h.ế.t vì dịch bệnh, người ăn tiệc hôm đó kẻ thì nôn mửa, kẻ thì tiêu chảy, thậm chí có một vị ngôn quan vì tiêu chảy không ngừng mà mất nước đến chết.

Tống gia trở thành trò cười cho cả kinh thành, Tống Chiêu Nguyên bị người ta đặt cho cái "mỹ danh" "Ôn kê tri châu".

Mỗi bước mỗi xa

Người nhà vị ngôn quan kia đã kiện Tống Chiêu Nguyên lên Ngự Sử Đài.

Sau khi vụ án được điều tra rõ ràng, Tống Chiêu Nguyên vì quản lý thuộc hạ không nghiêm dẫn đến c.h.ế.t người, phải bồi thường một khoản tiền lớn, còn bị cách chức, giáng làm dân thường.

Không được mấy tháng, mấy nhà môi giới ở kinh thành đã rỉ tai nhau, nhà lớn của Tống gia sắp phải bán đi.

Minh Nguyệt nháy mắt với ta: "Tiểu thư, chúng ta có nên mua lại cái nhà của Tống gia không?"

"Mua nó làm gì? Cũng chẳng hay ho gì." Ta cười lắc đầu, vén nhẹ tấm rèm gấm trên xe Ngọc bích hiên để thoáng khí.

Mùa đông đến rồi, bên ngoài mặc dù tuyết rơi đầy trời, gió lạnh thấu xương, nhưng bên trong xe được lót da chồn, trang trí lụa mềm, bốn góc còn đặt lò sưởi tay nóng hổi, ngồi trong đó, ta còn bắt đầu đổ mồ hôi.

Gió lạnh theo tấm rèm lùa vào, ta thoải mái thở dài một hơi.

"Tiểu thư ngài xem kìa! Đó chẳng phải là Tống mẫu sao?" Minh Nguyệt đột nhiên khẽ kêu lên, chỉ vào một bà lão bên đường gọi ta xem.

Ta vén rèm cao hơn một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên con phố lầy lội sau cơn tuyết tan, một bà lão tóc bạc phơ đang co ro trong gió lạnh bên một gánh bánh hấp nhỏ xíu, đôi mắt mỏi mòn nhìn những người qua đường.

Người đi đường vội vã bước đi, chẳng ai dừng chân trước gánh hàng bánh hấp.

Cũng phải thôi, bánh hấp kia làm chẳng ra gì, méo mó xẹp lép, vừng thì ít, nhìn là biết không đủ thơm giòn, hoàn toàn không sánh được với đồ ăn vặt ở những gánh hàng khác.

Ánh mắt ta vừa rời khỏi những chiếc bánh, liền chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Tống mẫu giữa không trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhận ra là ta, đôi mắt bà ta đột nhiên trợn trừng, môi cũng run rẩy.

Lúc này ta mới để ý, môi bà ta khô nứt nẻ, khóe miệng còn rỉ máu.

Trời lạnh như vậy, bà ta chỉ mặc một chiếc áo bông màu nâu sẫm, tay áo đã sờn rách, lộ ra lớp bông vàng úa bên trong.

Ta thở dài một tiếng, gọi Minh Nguyệt xuống xe mua mấy cái bánh.

Minh Nguyệt bĩu môi: "Chỉ có ngài là tốt bụng, ngài không nghĩ lại xem, lúc trước bà ta đối xử với ngài thế nào!"

"Thôi được rồi, đừng nói nữa, mau đi mua đi." Ta thúc giục Minh Nguyệt xuống xe.

Minh Nguyệt mặc chiếc áo khoác da cáo cũ mà ta thưởng cho nàng ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì nóng, xuống xe.

Nhìn Minh Nguyệt mua hết bánh hấp trên gánh hàng, ta không khỏi lắc đầu cười.

Nha đầu kia, miệng cứng mà lòng mềm.

Tống mẫu cúi gằm mặt không dám nhìn Minh Nguyệt, bà ta vụng trộm kéo tay áo, muốn che đi chỗ sờn rách.

Giờ phút này, trong lòng bà ta chắc chắn trăm mối ngổn ngang.

Nha hoàn ngày xưa mặc áo khoác da cáo, trên đầu cài trâm vàng nạm ngọc. Cổ tay đưa ra, hai chiếc vòng ngọc kêu leng keng.

Còn bà ta...

Ta đang định buông rèm xuống, đột nhiên một nam nhân xông vào tầm mắt.

Gió lạnh thổi mặt hắn ta đến đỏ bừng, râu ria xồm xoàm, trông chẳng danh giá hơn những kẻ lang thang ngoài đường bao nhiêu.

"Nghi Ninh, quả nhiên là nàng!" Hán tử kinh hỉ gọi tên ta.

Lúc này ta mới nhận ra, đây vậy mà lại là Tống Chiêu Nguyên!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com