Nếu Tình Yêu Quên Lãng
"Giai Giai!"
Tiếng gọi lo lắng của Tống Quan Tinh vang lên, như tiếng chuông cảnh tỉnh kéo tôi trở về thực tại.
Giờ tôi đã là bạn gái của Tống Quan Tinh.
Cho dù Lục Viễn Châu có đang cố tình trêu chọc tôi, hay anh thật sự đã trở thành nam chính kiểu "máu chó" điển hình với kịch bản mất trí nhớ…
Thì lúc này tôi cũng chỉ có thể đứng bên cạnh Tống Quan Tinh thôi.
Tống Quan Tinh chạy tới bên tôi, nhìn tôi từ đầu xuống chân, từ trước ra sau, như sợ bỏ sót chỗ nào.
"Em có bị thương không?"
"Mảnh thủy tinh có đâm trúng vào em không thế?"
"Phục vụ gì mà vụng về quá thể, nhất định phải gọi người đó quay lại xin lỗi em mới được!"
Tống Quan Tinh giận đến mức như muốn bốc khói đỉnh đầu.
Tôi vội vàng ôm lấy cánh tay anh ấy, vỗ về xoa dịu.
"Em không sao thật mà, chẳng phải đang lành lặn đứng trước mặt anh đây à?"
"Yên tâm đi."
Lục Viễn Châu từ xa nâng ly rượu về phía Tống Quan Tinh, giọng bình thản:
"Anh họ cậu không để em dâu bị thương đâu."
Bốn chữ “anh họ – em dâu” được anh cố ý nhấn mạnh, đến mức lộ ra ý gì đó mờ ám khiến người ta phải đỏ mặt.
Một kiểu mập mờ không cần lý do cũng đủ khiến tôi muốn nhảy xuống nhánh sông nào đó của Hoàng Hà để tẩy sạch.
Mà có nhảy cũng không tẩy sạch nổi.
Tống Quan Tinh hơi sững người, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ quen thuộc.
Anh ấy cụng ly lại với Lục Viễn Châu:
"Cảm ơn anh họ, may mà có anh!"
"Anh yên tâm, sau này em nhất định cũng sẽ bảo vệ chị dâu của anh thật tốt!"
Tôi suýt nữa phun cả ngụm sâm panh ra ngoài.
Có khi nào không cần đợi đến sau này, mà ngay bây giờ Tống Quan Tinh đã và đang bảo vệ chị dâu cũ rồi không?
Tôi vội lắc đầu, ép mình phải vứt bỏ đống suy nghĩ kỳ quặc ấy đi.
Lục Viễn Châu bình tĩnh cụng ly với Tống Quan Tinh, ung dung mở miệng:
"Chuyện cậu có chị dâu còn xa lắm, trước mắt có chuyện khác quan trọng hơn."
Ánh mắt anh chuyển hướng sang tôi, cuối cùng dừng lại nơi đôi giày của tôi.
"Giày cao gót đi không thoải mái thì đổi đôi khác đi."
"Người cũng giống giày vậy, không nên cố gượng ép."
Tống Quan Tinh luôn ở bên cạnh tôi không hề phát hiện ra… Vậy mà Lục Viễn Châu lại nhìn thấu chỉ trong chớp mắt.
Thật ra lý lẽ đó tôi hiểu mà.
Giày có thể thay, còn bạn trai thì…
Tống Quan Tinh đang ngồi xổm trước mặt tôi, cẩn thận dán băng cá nhân vào gót chân tôi.
Động tác của anh ấy vụng về, dáng vẻ thiếu gia được nuông chiều đang dùng vốn kinh nghiệm ít ỏi của mình để cố gắng chăm sóc tôi.
Tôi biết rõ… Tống Quan Tinh không phải là người phù hợp với tôi.
Nhưng hiện tại, tôi không thể thay đổi được anh ấy.
Vì quyền quyết định của mối quan hệ này không nằm trong tay tôi.
Mà là nằm ở Tống Quan Tinh.
Gặp lại Lục Viễn Châu giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ… lúc đầu gợn sóng lăn tăn, rồi dần dần lặng yên trở lại.
Vài ngày sau, tôi giả vờ vô tình nhắc đến Lục Viễn Châu khi đang nói chuyện với Tống Quan Tinh.
Anh ấy cũng không giấu diếm điều gì, thậm chí còn thản nhiên kể:
"Anh họ của anh chắc là kiểu người tài hoa bạc mệnh ấy."
"Vừa đẹp trai, vừa nghiêm túc, lại còn là một kỳ tài thương trường… đúng chuẩn con nhà người ta."
"Chỉ có điều là đầu óc có hơi vấn đề."
Tôi ngẩn người.
Tống Quan Tinh thong thả kể tiếp:
"Hồi 4 năm trước anh ấy từng nằm ICU hơn một tháng."
"Sau khi tỉnh lại, ngày nào cũng nói trong mơ thấy một cô gái khóc với anh ấy."
"Anh họ nói không thấy rõ mặt cô gái đó, nhưng biết chắc là rất xinh… mà khóc thì đáng thương vô cùng."
"Anh ấy còn khăng khăng rằng đó là bạn gái của mình."
"Dì ba của anh là mẹ của anh họ có nói với bọn anh rằng, đúng là trước đây anh ấy từng có một cô bạn gái thật."
Tống Quan Tinh vừa nói vừa tháo hai cúc áo sơ mi, kéo lỏng cà vạt rồi nhàn nhã nhấp ngụm trà.
Anh ấy trông an nhiên, còn tôi thì nổi da gà khắp người.
Chẳng lẽ… anh ấy đã biết từ trước rồi?
Khi tôi còn đang cuống cuồng tìm cách giải thích, Tống Quan Tinh lại tiếp lời bằng giọng điệu hờ hững:
"Nhưng dì ba anh bảo họ chia tay lâu rồi, anh họ không nên đi quấy rầy người ta nữa."
"Nên sau này nếu anh họ hỏi, cứ nhất trí trả lời là… không biết gì hết."
"Dì ấy đúng là lo xa. Lúc đó anh vừa từ nước ngoài về, ngay cả anh mà anh họ còn không nhớ ra cơ mà."
Anh thoải mái vắt chân, vừa nghịch cà vạt vừa cười khẽ một tiếng.
"Nhưng điều đó cũng chứng minh một chuyện, dì ba anh thật sự sợ hai người họ ‘nối lại tình xưa’."
"Cho nên em nói xem…"
Ánh mắt anh đột nhiên khóa chặt lấy tôi, sắc bén như một con báo đang săn mồi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên nơi đáy mắt của Tống Quan Tinh.
Tôi sững người, mồ hôi lạnh túa ra khắp sống lưng.
Nhưng ngay sau đó, anh ấy lại nở một nụ cười nham nhở, giống hệt đám bạn học thích hóng drama thời đại học.
"Không biết cô gái đó là người thế nào nhỉ?"
Bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy, tôi thấy bối rối đến mức lòng bàn tay bị móng tay cào đỏ cả lên, vậy mà vẫn phải cố gắng không né tránh ánh mắt.
Đời người như một vở kịch, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.
Tôi lắc đầu, cố gắng giữ giọng thật chân thành:
"Em cũng không đoán ra nổi."
Tống Quan Tinh nhún vai ra vẻ không sao cả:
"Thôi được, bỏ qua vậy."
"Dù gì thì anh họ cũng quên người đó rồi mà."
Năm đó tôi đột ngột rời đi, từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh tái ngộ với Lục Viễn Châu.
Tôi nghĩ anh sẽ hận tôi, trách tôi, thậm chí sẽ không ngại khiến tôi xấu mặt trước đám đông để trả đũa.
Tôi chỉ không ngờ được… Rằng anh lại quên tôi.
Quên đến mức, như thể tôi chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com