Nếu Tình Yêu Quên Lãng
Tôi vừa quay người định trở lại phòng bệnh thì suýt nữa đụng vào Lục Viễn Châu.
Định mở miệng hỏi anh sao lại nghe trộm điện thoại người khác thì anh đã giơ cả hai tay lên, mặt đầy vô tội.
“Tôi không nghe lén đâu, mấy chuyện bất lịch sự như vậy tôi không làm.”
“Chỉ là tôi định rời đi, mà phòng bệnh này thì chỉ có một cửa ra vào… em lại đúng lúc đứng đó nghe điện thoại.”
Anh còn rất lịch thiệp hỏi tôi: “Em định đi à? Tiện đường tôi có thể đưa em một đoạn.”
“Tôi nghĩ không tiện lắm đâu, sếp Lục.”
Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách.
“Hôm nay anh đến thăm mẹ tôi, tôi đã rất cảm kích rồi.”
“Là em dâu, tôi không thể làm phiền anh thêm nữa.”
Lục Viễn Châu gật đầu, giống hệt như một ông sếp vừa đồng ý báo cáo công việc của nhân viên.
Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi.
Nhưng hơi thở nhẹ nhõm kia còn chưa kịp trút hết, tôi đã nghe thấy Lục Viễn Châu đang nói chuyện với mẹ tôi.
“Dì ơi, Giai Giai có chút việc cần xử lý, cháu sẽ đưa cô ấy đi. Hôm khác cháu lại tới thăm dì ạ.”
Tôi vừa định lên tiếng phản đối thì đã nhìn thấy nét yên tâm hiếm hoi hiện lên gương mặt mẹ.
Trước đây, mỗi lần tôi rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt bà luôn chất đầy lo lắng.
Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi không thể nào mở miệng nói ra sự thật.
“Vâng, anh ấy đưa con đi nên mẹ đừng lo, mẹ nghỉ ngơi đi đã nhé.”
Tôi và Lục Viễn Châu sóng bước rời khỏi bệnh viện.
Luồng không khí trong lành lập tức tràn vào lồ ng ngực.
Tôi như một con cá sắp chết khô được thả về lại dòng sông.
“Lên xe đi, tôi tiện đường đưa em đi luôn.”
“Không cần đâu, chỗ tôi đến gần đây, đi bộ cũng được.”
“Tôi không cố tình đưa em đâu, chỉ là tiện đường thôi.”
“Anh còn chẳng biết tôi định đi đâu, sao mà tiện đường được?”
Lục Viễn Châu nhẹ nhàng kéo nhẹ tay áo tôi: “Chỉ cần được đưa em đi, dù em có đến chân trời góc bể… cũng là tiện đường.”
Tôi giật tay lại, cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào: “Lục Viễn Châu… anh đừng như vậy…”
Cái cách anh nắm lấy tay áo tôi, giống hệt như ngày xưa.
Tôi biết mình sẽ không thể từ chối được.
Lục Viễn Châu lại nở một nụ cười, má phải hiện lên lúm đồng tiền quen thuộc.
“Hay quá, cuối cùng em cũng không gọi tôi là ‘sếp Lục’ nữa rồi.”
Và rồi… tôi vẫn bước lên xe của Lục Viễn Châu.
Vì anh quá ranh mãnh!
Tôi không chịu lên, anh lập tức đỗ xe ngang giữa đường khiến các xe phía sau không thể nhúc nhích.
Anh dựa vào việc xe mình quá đắt, chẳng ai dám đâm vào.
Trước mặt tôi, anh thoải mái làm càn.
Chẳng ra dáng một tổng tài chút nào, chỉ giống một cậu trai vừa mới ra trường.
Tôi hậm hực ngồi vào ghế phụ, quay đầu sang bên không thèm nhìn gương mặt đắc thắng của anh.
“Tống Quan Tinh đúng là ghê thật, chỉ cần gọi tài xế đến đón là xong. Nếu là tôi, không đời nào để bạn gái phải chạy đi đón thế này đâu.”
Tôi nghĩ lại, đúng thật là Lục Viễn Châu không nói dối.
Lúc còn yêu nhau, ngay cả đôi tất anh cũng không để tôi giặt cho.
Trái lại, mọi đồ dùng cá nhân, đều là anh giặt cho tôi.
Thấy tôi không nói gì, anh mở một bản nhạc nhẹ du dương.
“Quãng đường không xa nhưng nếu tính cả đèn đỏ thì cũng đủ để em nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đấy.”
“Cảm ơn,” tôi nhắm mắt lại, giọng khẽ khàng: "Nhưng thật ra… anh không cần phải làm vậy…”
“Anh muốn làm vậy.” Lục Viễn Châu ngắt lời tôi.
“Đây đều là anh tự nguyện, đừng từ chối anh nữa.”
Giọng anh trầm thấp như cơn bão lướt qua, cuốn trôi tất cả hoa xuân còn sót lại.
Tôi rối loạn cả tâm trí, đành nhắm mắt để che giấu nỗi bối rối trong lòng.
Lục Viễn Châu, em xin anh, đừng đối xử với em như thế nữa…
Tình cảm em dành cho anh như cơn sóng dữ sắp nhấn chìm chính mình.
Em phải làm sao đây…
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com