Tiếng nổ rất lớn ở trên lôi đài khiến không ít người chú ý, đương nhiên cũng bao gồm cả mấy người ở trên trung tâm đài vẫn chú ý đến tình hình chiến đấu ở bên này, khuôn mặt Tô Kinh vốn đang mỉm cười chờ Tô Lăng giết chết Chu Chu ngay tại chỗ, nhưng không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt tình huống đã xảy ra đảo ngược nghiêng trời lệch đất, đứa chắt gái của mình lại bị nổ thành một người đầy máu rơi xuống đài!
Ông chẳng quan tâm đến những chuyện khác, vận chuyển toàn lực linh khí trong cơ thể bay vút lên trời mấy bước đã bay đến bên cạnh Tô Lăng.
Cánh tay phải của Tô Lăng bị nổ đứt, đầu tóc quần áo thậm chí ngay cả da thịt cũng là một mảnh cháy đen, vết thương huyết nhục mơ hồ, thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Nàng ta chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng sáu, cường độ thân thể cùng với năng lực khôi phục mặc dù hơn được người bình thường, nhưng mà chưa chắc đã chịu đựng được thương tổn nặng như vậy, cho dù chữa trị tốt thương thế, một lần nữa nối lại cánh tay phải, thì cũng chỉ sợ sẽ trở thành một phế nhân, cũng không còn cách nào tu luyện được nữa.
Nhưng mà cái kết quả đáng sợ kia cũng không phải là chuyện nàng có thể tưởng tượng, nàng chỉ cho rằng nhiều lắm thì Tô Lăng bị pháp trận bắn ra khỏi lôi đài thua trận ván này mà thôi. Nếu như mình không có chút chuẩn bị nào mà lên đài, thì người hiện tại bị khiêng xuống sống chết không rõ đúng là nàng đi. . . .
Doãn Tử Chương nắm lấy cánh tay của nàng nói: “Trước đó do trong lòng bọn họ có rắp tâm muốn giết ngươi, Tô Lăng bị thương thành như vậy đúng là tự tìm lấy diệt vong, ngươi không cần áy náy.”
Chu Chu lắc đầu nói: “Ta không cảm thấy áy náy, chẳng qua là ta sợ.” Tâm địa nàng có tốt hơn nữa thì nàng cũng không có tốt đến mức đi đồng tình với một người có mưu tính muốn giết chết nàng. Nhưng mà nàng chỉ là một thôn cô nhỏ bình thường, máu tanh trên tay giỏi lắm thì là giết gà cùng với Tiểu Linh thú thôi, muốn nàng lập tức thích ứng với việc mình ngoài ý muốn đem một tiểu cô nương vui vẻ nổ thành trọng thương tàn phế, thì có rất nhiều khó khăn.
Đề Thiền Thượng trợn mắt lên nói: “Có cái gì phải sợ, nếu không ban nãy không phải nàng ta chết thì chính là muội chết, có lẽ muội nên vui vẻ, may mắn muội đã đắc thủ trước, nếu không thì hiện tại người chết chính là muội.”
Chu Chu biết là hắn đang muốn an ủi mình, miễn cưỡng cười cười nói: “Ta nghĩ mà sợ cũng không được sao”
Thật ra thì nàng vẫn không hiểu, tu tiên không phải là vì để theo đuổi trường sinh sao? Nhưng khi nhìn thấy Tô Lăng, nếu như không phải là bởi vì trở thành tu sĩ, có thắng được pháp lực của người thường, rất thích tranh đấu tàn nhẫn lập nhiều ý xấu, về phần sao tuổi còn trẻ đã bị tàn phế, tính mạng có thể giữ được hay không cũng là vẫn đề, đã sớm biết như thế, còn không bằng đàng hoàng làm một người bình thường, ít nhất ở nhà cũng có người có thể che chở bình an đến già.
Chẳng qua là hiện tại đã là tên đã lắp vào cung, thì chỉ có thể quyết chí tiến lên. Nàng không muốn cùng người khác tranh đấu, nhưng người khác cũng sẽ không nguyện ý bỏ qua cho nàng.