Hôm nay dù dì cũng đông như vậy" Thấy Sở Vân Dung đang tìm kiếm xung quanh thì Thẩm Ý Thi khẽ nói.
Thẩm Lạc Ngưng từ đầu tới cuối im lặng.
Cô tự tách ra đi nhìn ngắm những bức tranh tự tay mình vẽ ra.
Trước giờ, sau khi vẽ xong cô liền bảo Alex đến mang đi.
Chưa từng nhìn ngắm thật kĩ bức tranh nào.
Hiện giờ chắc là cơ hội tốt để quan sát.
Thẩm Lạc Ngưng đi một vòng sau đó dừng chân tại một bức tranh vẽ cảnh một bầu trời tối đen mù mịt, nhưng tại bầu trời tối đen đó lại xuất hiện duy nhất một vì sao sáng chói.
Cô nhìn thật lâu như đang suy nghĩ gì đó.
Bỗng dưng có một ông cụ tóc bạc trắng đến, đứng cạnh cô.
Cũng đang chăm chú nhìn vào bức tranh đó.
"Cô gái.
Cô cũng thấy bức tranh này đặc biệt sao?" Cụ già tóc bạc khẽ hỏi.
"Vâng.
Rất đặc biệt" Thẩm Lạc Ngưng gật gật đầu trả lời.
"Mắt nhìn rất tốt.
Bạch Ưng cô ấy vẽ bằng tâm của mình.
Mỗi bức tranh cô ấy vẽ ra đều mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Cô biết bức tranh này đang ngụ ý thứ gì không?" Cụ già tóc bạc lại nói tiếp.
" Bức tranh này chắc chắn đang vẽ người mà cô ấy rất yêu thương, người giúp cô ấy vượt qua được cái bóng của quá khứ.
Vì sao sáng chói đó chính là người cứu rỗi cô ấy thoát khỏi bóng đem mù mịt.
Giúp cô ấy có được như hiện tại." Đúng vậy vì sao đó chính là Bà Nội của Thẩm Lạc Ngưng.
Ông cụ tóc bạc nghe Thẩm Lạc Ngưng nói vậy thì có chút hoảng sợ.
Lúc nảy ông cũng có suy nghĩ giống như vậy.
Nhưng lại không thể suy nghĩ một cách sâu sắc như cô gái trước mặt này.
"Cô gái.
Chắc cô là fan cứng của Bạch Ưng nhỉ?" Ông cụ cười hiền hậu nói.
Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì quay sang nhìn ông cười một cái nhưng không nói gì.
Sau đó cô tạm biệt ông lão quay người đi về phía cả nhà họ Thẩm đang đứng..