" Ai là Cháu Gái Cưng của Ông? Đừng có mà ăn nói hàm hồ" Thẩm Lão Gia nghe Vương Lão Gia như có ý định cướp Cháu Gái mình thì hung hăng trả lời " Sớm muộn gì cũng là Cháu Gái của tôi thôi" Vương Lão Gia lại không muốn thua thế liền đáp trả.
" Ông còn nói bậy tôi liền đem Tiểu Ngưng trở về" Thẩm Lão Gia đe doạ.
Dám cướp Cháu Gái của Ông đây à? " Được được.
Tôi không nói nữa là được chứ gì" Vương Lão Gia cuối cùng cũng chịu yếu thế mà hạ giọng.
Vương Lão Gia cùng Thẩm Lão Gia làm bạn cũng chục năm trời.
Họ quen biết nhau từ lúc còn trong Quân Khu nay cả hai đã về hưu nhưng vẫn còn rất thân thiết.
Tuy ngoài mặt họ thường đấu võ mồm với nhau nhưng thật ra họ coi nhau như anh em ruột.
" Ông Vương" Thẩm Lạc Ngưng lễ phép cúi đầu chào hỏi Vương Lão Gia.
" Tiểu Ngưng! Lớn lên thật xinh đẹp đó" Vương Lão Gia nhìn Thẩm Lạc Ngưng đánh giá cô.
Đứa trẻ này lớn lên xinh đẹp như hoa.
Mặt mày sáng sủa, không có bất kì thủ đoạn nào.
Tuy nhiên trên mặt cô luôn giữ nét lạnh băng, cảm xúc có nhưng lại không có.
Thẩm Lạc Ngưng nghe Vương Lão Gia khen mình thì khoé môi khẽ cong.
Cô gật đầu với Vương Lão Gia" Ông Vương vẫn khoẻ ạ? Thời gian này con bận học nên không có thời gian đến chào hỏi Ông" Thẩm Lạc Ngưng hỏi thăm.
" Ông vẫn khoẻ.
Chỉ là hơi thiếu thốn tình cảm từ gia đình a.
Thằng cháu của Ông ngày đêm ở Quân Khu, chẳng quan tâm gì tới Ông đây cả" Vương Lão Gia làm ra vẻ mặt đau khổ khi nhắc đến vấn đề này.
" Sau này cháu sẽ đến thăm Ông nhiều một chút" Thẩm Lạc Ngưng thấy Vương Lão Gia i như đứa trẻ đòi tình thương thì có chút cười khổ.
Cô nói " Để ta gọi thằng Đình Hi nó về cùng dùng cơm" Vương Lão Gia nhanh tay chạy vào trong lấy điện thoại gọi cho Vương Đình Hi.
Rất nhanh đầu dây bên kia liền nhấc máy" Alo? Ông Nội? Có chuyện gì sao?" Giọng nói trầm thấp của Vương Đình Hi bên kia vang lên..