Ngàn Năm Chờ Đợi Tình Sầu Nở Hoa
Ta sửng sốt:
“Hận ngươi chuyện gì chứ?”
“Bấy nhiêu năm qua, ta chưa từng về thăm nàng một lần.”
“Ta từng nghĩ, ở phủ công chúa có thể lập nên danh tiếng, ai ngờ đến nay lại…”
Nói đến đây, nước mắt hắn đã lặng lẽ rơi xuống.
Ta đưa tay lau gò má hắn, dịu dàng bảo:
“Khóc gì chứ.”
“Ít ra… ngươi vẫn còn sống.”
Năm đó đại hạn hán hoành hành khắp thiên hạ, Tiêu Bạch Chi ngất xỉu trước cửa nhà ta.
Lúc ta cưu mang hắn, chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn thành thân, lại càng chẳng mơ mộng hắn sẽ trèo lên ngôi cao vọng trọng, rồi quay lại báo đáp ta.
Ta chỉ từng nghĩ…
Sống là tốt rồi.
Hốc mắt Tiêu Bạch Chi ửng đỏ, siết c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Vân Kiến, kiếp này ta không rời xa nàng nữa.”
“Chúng ta…”
Khặc…
Lời còn chưa dứt, xe ngựa đột ngột khựng lại.
Thân thể ta nghiêng ngả, đầu óc quay cuồng, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì rèm xe đã bị người vén lên.
Tầm mắt ta lập tức bị chiếm trọn bởi một hàng kỵ binh áo giáp đen dày đặc.
Người dẫn đầu đội, đầu đội tử kim quan, khoác hồ cừu đen, nửa gương mặt ẩn mình trong bóng tối, khiến người chẳng thể đoán ra diện mạo thật.
Ta bước xuống xe, hướng về phía hắn.
Trước khi ta kịp thấy rõ gương mặt ấy, trong không khí lạnh lẽo sát khí ấy, hắn đã mở lời trước:
“Đêm sâu sương nặng, ngươi dắt dã nam này đi đâu vậy?”
Hắn sải một bước dài, từ trên ngựa U Chu nhảy xuống.
[U Chu: tên con ngựa hoặc loài ngựa của nam chính]
Ánh trăng soi rọi dung mạo hắn, lộ ra một gương mặt khuynh quốc.
Hai mùa xuân thu đã qua, mà trên gương mặt kia không vương chút dấu vết tháng năm, vẫn đẹp đến kinh người.
Mộ Vô Trác chẳng thèm liếc mắt nhìn Tiêu Bạch Chi, cánh tay dài vươn ra, đem ta kéo hẳn vào trong áo choàng rộng lớn của hắn.
Giọng nói mềm nhẹ như nước, lại tựa như ẩn hàm độc dược, khẽ thì thầm bên tai ta:
“Thưa… chủ nhân của ta.”
Vì lần ngăn cản ấy, ta rốt cuộc không thể rời đi.
Tất nhiên, không hẳn chỉ vì Mộ Vô Trác cản trở.
Xưa nay họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
[Tai họa thường kéo đến liên tiếp, còn may mắn thì khó mà đến lần thứ hai.]
Khi ta đi đón Tiêu Bạch Chi, đã để A Thác đợi sẵn ngoài cổng thành.
Nghĩ rằng chỉ đợi trong chốc lát, nên cũng không dặn dò nhiều.
Nào ngờ, chỉ trong thời gian một nén nhang, thằng bé đã bị phỉ đồ cướp sạch lộ phí, trong lúc giằng co, còn bị đập đầu ngất xỉu.
Nếu không nhờ Mộ Vô Trác tình cờ đi ngang, có lẽ A Thác đã bỏ mạng trong tiết thu se lạnh ấy.
Giờ đây, thái y đang kê đơn bốc thuốc cho A Thác nằm bên cạnh.
Còn ta, ngồi đối diện Mộ Vô Trác, đầu cúi thấp, chẳng biết nên mở lời thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lặng im một lúc lâu, bầu không khí ngượng ngùng đến cực điểm, ta đành liều mở miệng:
“Phu quân ta… rốt cuộc phạm phải tội gì?”
Sau khi vào phủ Nhiếp chính, chàng liền bị mấy người mặc triều phục đưa đi, nói là cần thẩm tra chuyện liên quan đến công chúa.
Hiện tại đã hai, ba canh giờ trôi qua, vẫn không có tin tức gì.
Mộ Vô Trác khẽ gõ chiếc ngọc hoàn trong tay, thong thả đáp:
[Ngọc hoàn: vòng ngọc]
“Thánh thượng nghi hắn thời còn ở phủ công chúa đã cấu kết phản đảng. Chuyện này hệ trọng, tất nhiên phải tra xét cẩn trọng.”
“Hửm? Đau lòng rồi sao?”
Ta nghẹn lời, không đáp thẳng, chỉ khẽ hỏi:
“Vậy… chàng có bị xử tử không?”
“Khó mà nói.”
Hắn chậm rãi bước đến gần, cúi sát bên tai ta, giọng nói khẽ như gió thoảng, mà lạnh lẽo đến buốt người:
“Nếu thực sự cấu kết với Nhị hoàng tử, chỉ e… là sẽ bị xử cực hình.”
“Đến khi ấy, ngươi tính sao? Còn đứa trẻ ngươi đang cưu mang này, nó sẽ ra sao?”
Ta hoảng hốt, nhìn hắn:
“Chẳng lẽ… còn phải tru di cả nhà sao?”
Nghe ta hỏi vậy, Mộ Vô Trác chỉ khẽ cười, nụ cười mập mờ không thể dò đoán.
Lòng ta lập tức trầm xuống…
Chợt nghĩ, dưới suối vàng biết phải giải thích sao với nương đây, rằng một nhà ba người chúng ta đều yểu mệnh mà c.h.ế.t à.
Nghĩ kỹ hơn nữa, đứa nhỏ kia còn chẳng phải ruột thịt của ta.
Lửa đèn trong phòng chợt nhảy lên một cái, lay động như gợn sóng.
Mộ Vô Trác như thể đoán được ta đang nghĩ gì, khẽ buông giọng hờ hững:
“Ngươi thật tình cam lòng… bị hắn liên lụy đến c.h.ế.t như thế sao?”
“Chuyện này…” – Ta vò đầu, lúng túng đáp – “Cũng đâu phải do ta định đoạt mà…”
Mộ Vô Trác khẽ cười thành tiếng, đưa tay day trán, như vừa bất lực lại như vừa thú vị.
“Lời này thật buồn cười.”
Hắn nheo mắt, đôi mắt đào hoa như phủ một lớp sương mê hoặc, khẽ nói:
“Ngươi nói không tính, nhưng ta nói thì tính là được.”
…
Tất nhiên ta biết, hiện tại Mộ Vô Trác chính là người quyền khuynh thiên hạ, trong thành Trường An này ai dám không nghe.
Ngay cả Thánh thượng cũng phải dựa vào hắn để xử lý triều chính, không dám đắc tội.
Bên ngoài đều đồn rằng…
Thiên hạ này, nửa phần mang họ Lý, nửa phần mang họ Mộ.
Chỉ là ta họ Vân, bên nào cũng chẳng thuộc về.
Ta cười gượng, dò xét hỏi:
“Vậy… người có thể cho ta toàn thây chăng?”
Mộ Vô Trác thở dài lần nữa, vừa hé môi định nói điều gì đó, thì bị một hạ nhân từ ngoài chạy vào ngắt lời:
“Điện hạ, công chúa lại đang đập phá đồ đạc, cứ một mực đòi gặp ngài.”
Nghe vậy, Mộ Vô Trác bật khẽ một tiếng “chậc”.
Tựa như chuyện này với hắn, đã thành thói quen chẳng mấy gì bất ngờ nữa rồi.
Mộ Vô Trác rời đi chưa bao lâu, A Thác đã tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com