- Công tử ngàn vạn lần không cần khách khí như thế, thân phận của Mai chỉ là một thị nữ.
- Ha ha, thị nữ xuất sắc như thế, sợ là hoàng thất công chúa ở thế tục cũng không bằng được nhỉ? Lăng Tiêu hiếm khi đùa cợt thế này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mai đỏ ửng, mặc dù bình thường các nàng vẫn cho rằng mình còn cao quý hơn cả công chúa hoàng thất, nhưng trong lòng nàng thực sự hiểu rằng, nếu xét theo con mắt của thế nhân, địa vị của các nàng còn xa mới có thể so sánh được với những công chúa cao quý.
- Công tử nói quá lời, xin hỏi, công tử có gì phân phó?
Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đẹp của Mai dừng lại trên khuôn mặt Lăng Tiêu, muốn xem vị công tử trẻ tuổi được Tạ Hiểu Yên coi trọng rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ có điều khiến nàng thất vọng chính là, vẻ mặt của chàng thanh niên này không có chút dao động, trong mắt cũng không hề có nữa phần dục vọng. Mai thậm chí cố ý thể hiện vẻ quyến rũ, dịu dàng của bản thân, vậy mà không hề có chút hiệu quả nào. Nàng không kìm nổi hơi nhụt chí.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mai một hồi, cho đến khi hai gò má của cô gái trẻ này đỏ ứng, cúi gằm mặt xuống, bổng nhiên Lăng Tiêu phát ra khí thế, toàn thân trở nên cực kì nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Nói thật cho ta, các ngươi có muốn rời khỏi đây không?
Thân thể của Mai run lên rất nhẹ nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Lăng Tiêu. Sau đó nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu:
- Công tử sao lại nói ra những lời này? Gia chủ đã giao bốn tỉ muội Mai cho công tử, tự nhiên là công tử đi tới đâu, chúng tôi cũng đi theo tới đó. Hay là… công tử không muốn tỉ muội chúng tôi? Công tử yên tâm, chúng tôi tự biết thân phận thấp kém, chắc chắn sẽ an phận không có ham muốn gì hơn, hơn nữa… tỷ muội chúng tôi… đều là… thân thể băng thanh ngọc khiết…
Câu nói cuối cùng của Mai nhỏ như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đỏ bừng lên, tưởng như có thể xuất huyết bất cứ lúc nào.
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu nói:
- Ta muốn ngươi đi giúp ta làm một chuyện, ngươi có thể giúp không? Mai ngẩng đầu, trong mắt chớp động hào quang không ai có thể hiểu được, giọng nói cũng hơi run rẩy. Nàng không hỏi Lăng Tiêu muốn mình làm gì mà hỏi:
- Mai sẽ làm, công tử sẽ mang bốn tỷ muội Mai rời khỏi chứ? Lăng Tiêu gật đầu nói: - Đó là tự nhiên! Mai khẽ cắn môi thoáng do dự một chút, sau đó gật đầu nói:
- Mai đã là người của công tử, công tử phân phó, Mai tự nhiên sẽ đi làm theo, chỉ có điều hy vọng… nếu Mai có gặp điều gì bất ngờ, xin công tử… có thể đối đãi tử tế với ba tỷ muội kia, các nàng ấy đều là người số khổ.
Lăng Tiêu nở một nụ cười ấm áp: - Yên tâm đi, ngươi sẽ không có việc gì.
Nói xong, Lăng Tiêu lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ, đổ ra ba viên thuốc màu đen, nhẹ nhàng nói: - Tìm cơ hội, cho ba viên thuốc này vào trong miệng bao vị đại trưởng lão của gia tộc các ngươi! Mai giật mình kinh hãi, sau đó khom người nói:
- Nô tì cả gan hỏi công tử một câu, thuốc này… … - Không phải hại nhân độc dược!
Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột.
Mai nghe xong ánh mắt lộ ra một chút thoải mái, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết. Nàng cũng đã nhận ra, công tử trẻ tuổi anh tuấn này có quan hệ chặt chẽ với thiếu công tử, như vậy tuyệt đối không thể tốt với gia chủ Liệt Dương và chủ mẫu tương lai Tạ Hiểu Yên! Xem ra hắn tới đây là muốn trợ giúp thiếu công tử. Bốn cô gái Mai, Lan, Cúc, Trúc từ nhỏ sinh ra ở Tinh Võ thế gia, sự trung thành đối với Liệt gia tự nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa, các nàng trung thành là với Liệt gia chứ không phải là với bất cứ ai!
Tạ Hiểu Yên nhìn mặt trời đã ngả về tây, giọng điệu bỗng trở nên thoải mái hẳn lên, tựa như không phải nói tới ba vị trưởng lão mà chỉ là ba tên nô bộc tầm thường nào đó.
Liệt Dương bị ngắt lời, nhưng nhìn thoáng về phía mặt trời, khuôn mặt y cũng nở một nụ cười quỷ dị, sau đó nói: - Vậy được rồi!
Nói xong, y đứng dậy, xoay người rời đi: - Ta tự mình đi mời!
Sau một lát, ba vị trưởng lão Liệt gia đi theo phía sau Liệt Dương, tiếp bước nhau đi vào. Liệt Dương ngồi xuống, sau đó làm bộ khách khí nói:
- Ai nha, ta quên mất, lẽ ra phải mời ba vị trưởng lão ngồi trước mới đúng. Nói xong, y vội vàng đứng lên, nói:
Liệt Khuyết thấy ba vị trưởng lão, cảm xúc rõ ràng có chút kích động, đôi mắt đỏ lên nhưng vẫn cố chịu đựng không nói gì. Liệt Dương vừa lòng nhìn thoáng qua đệ đệ mình, sau đó nói với Lăng Tiêu:
- Gần đây ba vị trưởng lão tu luyện một loại công pháp mới, loại công pháp này… Liệt Dương chưa nói xong, Tạ Hiểu Yên đã ngắt lời hắn, cười duyên nói:
- Lúc này còn cần phải lừa gạt hắn nữa sao? Ha ha, tội phạm tử hình còn cần một chén rượu cuối, lại có thêm một đồng bọn thanh mai trúc mã đi cùng. Vị hôn phu cũ của ta, cho dù chết, ta cũng phải cho hắn hiểu vì sao lại chết! Tạ Hiểu Yên nói xong, trên mặt toát lên vẻ độc ác, sau đó nghiến răng nghiến lợi, lạnh mắt nhìn Lăng Tiêu: - Lăng Tiêu, ngươi có biết là ngươi chết đến nơi rồi không?
Tạ Hiểu Yên chợt làm khó dễ, bốn thị nữ đang đánh đàn ở bên kia đều lộ vẻ kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ có Mai nhíu đôi mi thanh tú, ánh mắt lóe lên, nhìn Lăng Tiêu có vẻ hơi lo lắng. Nàng cũng không nói với ba cô gái kia việc Lăng Tiêu phân phó mình. Mặc dù bốn cô thân thiết nhau như ruột thịt nhưng loại chuyện này càng ít người biết càng tốt. Cho dù cuối cùng bị lộ, không cứu được ba vị trưởng lão thì cũng chỉ có một mình mình chết mà thôi. Không khí bình yên, vui vẻ trong đình đột nhiên trở nên khuẩn trương. Lăng Tiêu tắt nụ cười, ngưng thần nhìn Tạ Hiểu Yên: - Người nói lời này là có ý gì?
Tạ Hiểu Yên giọng căm hận nói:
- Lăng Tiêu, ngươi thật sự nghĩ rằng, giải cấm chế cho ta thì ta sẽ không còn hận ngươi nữa à? Ngươi thật sự nghĩ rằng, ân oán giữa ta và ngươi chỉ như gió thoảng, thổi qua là xong sao? Ta nói cho ngươi biết, điều đó là không có khả năng đâu!