Ăn cơm xong trong không khí náo nhiệt, đám bạn vẫn chưa chịu về. Mọi người ngồi vây quanh phòng khách, đề nghị chơi bài.
Trần Trạch Dã nhíu mày, lạnh lùng nhìn họ, rõ ràng không kiên nhẫn: “Chưa xong à? Rảnh quá nhỉ.”
“Lâu lắm mới tụ họp một lần mà.” Lý Trí Thần cười toe toét tìm lý do, “Với lại hai người ngày nào cũng quấn lấy nhau, chẳng có gì thú vị cả.”
Trần Trạch Dã khẽ cười lạnh: “Vậy mà tôi thấy rất thú vị.”
Dừng một chút, anh như nghĩ ra điều gì, lại bổ sung thêm một câu: “À quên mất, mấy người đều không có vợ.”
“Phải rồi.”
Anh gật đầu đầy tiếc nuối, giọng như đang thương hại: “Người không có vợ thì không thể hiểu được cái thú vui này đâu.”
Lý Trí Thần: “…”
Câu nói ấy đâm trúng nỗi đau, anh tức tối mãi mới nghẹn ra được một câu: “Không có vợ thì sao! Kết hôn thì ghê gớm lắm à!”
Trần Trạch Dã như có hứng thú, nhướng mày nhìn anh rất nghiêm túc: “Đúng vậy. Kết hôn là rất ghê gớm.”
Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út được anh xoay đi xoay lại, mơ hồ như đang khoe: “Sau một ngày bận rộn về nhà, mở cửa ra là có vòng tay đợi sẵn, cảm giác đó ——”
Trần Trạch Dã nhướng nhẹ mày, vẻ mặt đầy khiêu khích, thái độ lười biếng: “Mấy người từng trải qua chưa?”
Lý Trí Thần nghiến răng, không phản bác nổi, lẩm bẩm chửi một câu: “Được, được, được. Cậu là số một, cậu giỏi nhất.”
Ván bài bắt đầu, Lý Trí Thần lơ Trần Trạch Dã luôn, quay sang gọi Kỳ An: “Chị dâu tới chơi với bọn tôi đi.”
Kỳ An gật đầu đồng ý, còn chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị Trần Trạch Dã nắm lại, tay kia vòng qua eo, kéo cô dán sát vào mình: “Tránh xa bọn họ một chút.”
Anh cau mày khó chịu, nhưng giọng nói dành cho cô lại vô cùng dịu dàng: “Chơi với bọn họ hư đấy.”
“Anh nói quá rồi.”
Kỳ An mỉm cười, cảm thấy anh như đang giận dỗi, cô nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay anh để dỗ dành: “Mấy ngày nay bận quá, vừa hay có dịp thư giãn một chút mà.”
Trần Trạch Dã nắm chặt tay cô: “Muốn thư giãn thì có anh là đủ rồi. Cần gì bọn họ.”
Anh mím môi, thấp giọng nhắc: “Em đã hứa với anh…”
Kỳ An nhớ đến lời hứa kia, mặt lập tức đỏ bừng, sợ anh nói thêm điều gì quá đáng nên vội đưa tay che miệng anh: “Em không quên đâu.”
“Nhưng mà…” Cô khẽ nuốt nước bọt, giọng bé như muỗi kêu, “Chẳng phải vẫn còn sớm sao…”
Kim đồng hồ trên tường vừa mới chỉ qua số sáu.
Trần Trạch Dã không đáp, chỉ cúi đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đường nét gương mặt anh trở nên rõ ràng, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, che đi nốt ruồi nơi đuôi mắt, hàng mi dài in xuống bóng mờ.
Đôi mắt anh đen thẳm, sâu như đáy vực, phản chiếu bóng dáng của cô.
Kỳ An bị anh nhìn đến mức lúng túng, mi run run, tay xoắn lấy vạt áo anh: “Sao thế?”
Trần Trạch Dã nghiêng người, rút ngắn khoảng cách, hơi thở của hai người quyện vào nhau, giọng anh trầm khàn đầy từ tính: “Bảo bối.”
“Chẳng lẽ em nghĩ anh không trụ nổi?”
Kỳ An ngơ ra mấy giây, suýt bị sặc hơi thở, không hiểu sao câu chuyện lại thành thế này, lắp bắp mãi mới nói được: “Không… không phải vậy.”
Trần Trạch Dã nhướng mày, cười xấu xa không che giấu: “Thế sao em lại bảo là còn sớm?”
Kỳ An cắn môi, không muốn nói nữa.
Nhưng Trần Trạch Dã càng lấn tới, tay nâng cằm cô lên, ngón tay chạm mép môi, vẫn không chịu buông tha: “Bảo bối.”
“Anh rất khỏe đấy.”
“Thời gian còn lâu.”
Anh nhấc tay cô đang thả bên người, mở từng ngón ra, dẫn đến nơi nào đó, giọng lười biếng mang theo tiếng cười khẽ: “Chẳng phải em đều cảm nhận được rồi à?”
Như chạm vào đồ nóng, lòng bàn tay cô lập tức ẩm ướt.
Kỳ An không chịu nổi nữa, vùng khỏi tay anh, quay đầu bỏ chạy về phía sofa, làm bộ như không thấy anh.
Trần Trạch Dã bị dáng vẻ dễ thương ấy làm cho vui vẻ, đi theo, vòng tay ôm eo cô, hỏi một cách đầy quan tâm: “Em giận rồi hả?”
Má vẫn còn đỏ bừng, Kỳ An không muốn để ý đến anh.
Anh vén tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng véo má: “Chẳng phải anh nói đúng sự thật sao?”
“Người nào lần nào cũng là người kêu mệt trước?”
Kỳ An phồng má, trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đừng nói chuyện với em nữa!”
Trần Trạch Dã gật đầu như đã hiểu, rồi nghiêm túc hỏi: “Thế anh hôn em một cái được không?”
Câu hỏi quá bất ngờ khiến Kỳ An ngớ người, mặt vừa mới dịu lại lại đỏ rực, ngón tay siết chặt, kiên quyết từ chối: “Không được!”
Trần Trạch Dã “ồ” một tiếng, mặt đầy tiếc nuối, như vừa bị tổn thương sâu sắc: “Nói cũng không cho, hôn cũng không cho.”
“Đúng là có được rồi thì chẳng biết trân trọng. Mới cưới mà đã lạnh nhạt với anh như vậy.”
Anh thở dài nặng nề: “Vậy sau này sống sao đây…”
Kỳ An: “…”
Đạt được mục đích chọc cô, Trần Trạch Dã không làm tới nữa, ôm cô chặt hơn, nghịch tóc dài của cô trong tay.
Anh kéo dài giọng, hơi thở nóng rát phả bên tai: “Vợ à.”
“Anh sai rồi.”
“Vợ à.”
“Em đừng giận anh nữa.”
“Vợ à.”
“Em không yêu anh nữa rồi sao?”
“Vợ à.”
“Một mình anh thật cô đơn đó.”
Kỳ An: “…”
Chu Duệ Kỳ ngồi đối diện nghe trọn đoạn này, biểu cảm cực kỳ phức tạp, trừng to mắt, suýt nữa làm rơi đồ trên tay.
Anh lén lén lút lút dịch sang ngồi cạnh Quan Hạo, hạ thấp giọng hỏi: “Anh Dã… anh ấy…”
Quan Hạo xem như đã quen với đủ kiểu sóng gió, bình thản đáp, chẳng hề ngạc nhiên: “Cậu mới quen cậu ấy lần đầu à?”
Anh đặt bịch đồ ăn xuống, khoa trương hắng giọng, nhìn về phía Trần Trạch Dã: “Trần Trạch Dã – chúa mê vợ.”
“Đam mê số một là chọc vợ vui, đam mê số hai là khoe có vợ.”
“Bất kể ở đâu, nói chuyện cũng không rời khỏi chữ vợ. Vợ nói đông, cậu ấy tuyệt đối không đi tây. Vợ nói trái, cậu ấy không bao giờ rẽ phải. Miễn là có vợ ở đó, mắt cậu ấy không rời khỏi dù chỉ nửa giây.”
“Tóm lại, trước mặt vợ thì không có tự trọng hay giới hạn gì hết.”
Chu Duệ Kỳ: “…”
Kỳ An vốn là người mềm lòng, bị dỗ mấy câu liền hết giận, Trần Trạch Dã ngồi cạnh cô chơi bài cùng mọi người.
Nhưng vận may của cô hôm nay không tốt, thua liền mấy ván, theo luật phải uống rượu.
Vì Trần Trạch Dã đang ở đó, mọi người cũng không dám ép quá, Lý Trí Thần cười nói: “Chị dâu uống nước trái cây là được rồi.”
“Không cần đâu.” Tâm trạng Kỳ An hôm nay rất tốt, không muốn làm cụt hứng, “Tớ uống được mà.”
Cô định với tay lấy ly, nhưng chưa chạm tới thì đã bị ai đó cướp mất. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc áp sát, Trần Trạch Dã véo tai cô: “Muốn anh uống thay không?”
Kỳ An lắc đầu, ngoan cố: “Em tự uống được.”
Trần Trạch Dã vẫn không yên tâm, lắc lắc ly rượu trước mặt cô: “Chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn.” Kỳ An gật mạnh, tóc dài trượt khỏi vai, toát ra mùi hoa trà dịu nhẹ, “Dù có say ——”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách sáng rực, môi cong lên cười: “Còn có anh ở đây mà.”
“Anh sẽ chăm em mà.”
Một cảm giác mềm mại lan khắp ngực, không thể diễn tả bằng lời. Trần Trạch Dã rất thích sự tin tưởng này, anh dùng ngón tay vuốt má cô: “Nhưng cũng đừng uống nhiều quá.”
“Say rồi khó chịu, anh đau lòng lắm, mà không thay em chịu được.”
Kỳ An cười càng rạng rỡ: “Dạ.”
Nhưng rượu mạnh hơn tưởng tượng. Lúc uống còn không thấy gì, nửa tiếng sau, Kỳ An đã không mở nổi mắt, đầu óc quay cuồng vì men rượu, lơ mơ dựa vào người Trần Trạch Dã.
Trần Trạch Dã xoa đầu cô, cúi đầu gọi khẽ bên tai: “An An?”
Kỳ An cố sức ngẩng mắt lên, hình như không nghe rõ anh nói gì, ánh mắt mơ màng ngập nước, nhìn anh không chớp. Trần Trạch Dã thở dài, lấy bộ bài trên tay cô, rồi cúi người bế cô dậy, từng bước chắc chắn đưa cô về phòng ngủ.
Một góc chăn được lật lên, Kỳ An co mình lại trong chăn, mặt đỏ bừng đến bất thường. Trần Trạch Dã cúi xuống hôn lên trán cô: “Bảo bối, em nghỉ một lát trước đã.”
Cô càng lúc càng say, cả người nhẹ bẫng, nhưng vẫn lo lắng cho người ngoài kia: “Còn bọn họ thì sao?”
“Anh sẽ đuổi hết họ đi.”
Câu này cuối cùng cô cũng nghe rõ, giọng nhỏ nhẹ: “Ừm.”
Cô móc ngón tay anh, dặn dò: “Anh phải nhanh lên nhé, nhanh về với em, không được để em đợi lâu.”
Trần Trạch Dã cười dịu dàng: “Biết rồi, bảo bối.”
Phòng khách được dọn sạch sẽ, chưa kịp lên tiếng đuổi, đám bạn đã tự giác đứng dậy: “Vậy tụi tôi không làm phiền nữa.”
Cơn bực trong lòng vẫn còn, Trần Trạch Dã lạnh lùng: “Đi nhanh.”
“Sau này cũng đừng tới nữa, nhà tôi không hoan nghênh người ngoài.”
Quan Hạo tặc lưỡi: “Có cần nghiêm trọng vậy không? Cậu dạo này nhỏ mọn ghê.”
“Nhỏ mọn đấy, thì sao.” Trần Trạch Dã cười khẩy. “Cậu có ý kiến à?”
Quan Hạo cố nhấn giọng: “Dám đâu.”
Trần Trạch Dã không khách khí đẩy anh ta ra ngoài: “Cút lẹ.”
Cả đám bị nhốt ngoài cửa, còn không quên chọc: “Chúc tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc nhé!”
Không khí náo loạn suốt cả đêm cuối cùng cũng yên tĩnh. Trần Trạch Dã quay lại phòng, thấy người lẽ ra phải nằm im lại đang ngồi dậy, hai hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt ấm ức tội nghiệp.
Tim anh như bị ai vặn mạnh, vội bước đến đỡ cô dựa vào người mình: “Sao thế bảo bối? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Kỳ An ngước mắt nhìn anh, ánh mắt ủy khuất: “Anh nói sẽ về ngay mà. Em đếm cả trăm lần trong đầu rồi, vậy mà anh vẫn chưa về ôm em.”
Trần Trạch Dã thở phào, dịu dàng nhận lỗi: “Lỗi anh, lỗi anh.”
Canh giải rượu đã nấu sẵn, anh thử nhiệt độ, rồi đưa thìa đến bên môi cô, dỗ ngọt: “Bảo bối uống một chút nhé, không mai dậy sẽ đau đầu đấy.”
Kỳ An ngoan ngoãn nghe lời, há miệng từng thìa.
Uống được nửa chén, cô lắc đầu không muốn nữa, Trần Trạch Dã cũng không ép, đặt chén xuống, lau khóe môi cô: “Có thấy khó chịu không?”
Kỳ An mặt mày nhăn nhó, giọng ấm ức: “Chóng mặt một chút.”
“Vậy ngủ nhé? Ngủ dậy sẽ dễ chịu hơn.”
Kỳ An lắc đầu, vẫn nhìn anh: “Không được.”
“Em chưa tắm.”
Trần Trạch Dã xót cô say rồi, không muốn cô mệt thêm: “Ngủ trước đi, mai dậy rồi tắm.”
“Không được.” Cô kiên quyết từ chối, đưa tay ngửi ngửi người mình: “Em uống rượu, người toàn mùi rượu.”
Cô chui vào gối, buồn buồn lầm bầm: “Không tắm, anh sẽ chê em.”
Trần Trạch Dã dở khóc dở cười, không hiểu sao cô lại nghĩ vậy, chỉ còn cách ôm cô vào lòng, xoa đầu dỗ dành: “Bảo bối, sao anh có thể chê em chứ?”
Anh hôn nhẹ lên vai cô: “Anh còn yêu em không hết nữa là.”
Nhưng Kỳ An chẳng nghe, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, càng nghĩ càng tủi thân: “Rồi anh sẽ không ngủ cùng em.”
Trần Trạch Dã rất kiên nhẫn: “Anh sẽ ở bên em, làm gì cũng cùng em, mãi mãi bên em.”
Anh véo nhẹ má cô, hôn liên tục lên môi: “Anh cũng uống rượu rồi, người anh cũng hôi rồi đấy. Em có chê anh không?”
Kỳ An lắc đầu mơ màng.
“Vậy thì anh cũng không chê em.”
Một lúc sau, mọi thứ như yên lặng. Trần Trạch Dã tưởng cô đã hiểu, nhưng cô lại đột nhiên nghiêng đầu, đôi môi lướt qua cằm anh, giọng mềm mại: “A Trạch.”
Trần Trạch Dã dụi mũi vào cô, dịu dàng đáp: “Anh đây, bảo bối.”
Đèn phòng ngủ sáng rực, ánh sáng lấp lánh trong mắt cô. Kỳ An chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “Anh giúp em tắm được không?”
Trần Trạch Dã: “…”
Thái dương giật mạnh, lửa trong người như con thú bị xổng cũi, chạy loạn không kiểm soát. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh, anh không thể nhân lúc này mà lợi dụng. Anh hít sâu, cổ họng giật nhẹ: “Không được.”
Lần đầu tiên anh từ chối cô. Trước đây, cô đòi gì anh cũng chiều. Dù là mặt trăng trên trời, anh cũng sẽ tìm cách hái xuống cho cô.
Kỳ An không hài lòng, vùng vằng: “Sao lại không được?”
“Chính là không được.”
Cô bắt đầu mè nheo, rút ra khỏi lòng anh, chui lại vào chăn, lẩm bẩm: “Đồ keo kiệt.”
Trần Trạch Dã bị chọc cười: “Bảo bối, em còn chút lương tâm nào không?”
“Không tắm là keo kiệt?”
“Chứ sao nữa?” Kỳ An quay lưng lại, vừa càu nhàu: “Chẳng phải bình thường anh vẫn giúp em tắm đấy thôi.”
Cô say rồi, bắt đầu lôi chuyện cũ ra kể: “Trước đây mỗi lần xong, em nói mệt, chẳng phải anh đều giúp em sao?”
“Sao lần này lại không?”
Cô nhích ra xa, như muốn vạch ranh giới, rồi lặp lại lời anh từng nói: “Vừa cưới xong đã vậy, sau này sống sao nổi.”
Trần Trạch Dã: “…”
Kỳ An không phải chưa từng say, nhưng lần này lại đặc biệt mè nheo. Thế mà Trần Trạch Dã lại mê mệt cái kiểu này của cô, thích cái tính nhỏ nhoi, thích cả sự ngang ngạnh, càng thích khi cô làm nũng.
Anh chẳng có chút sức đề kháng nào, chỉ cần một ánh mắt là đủ khiến anh cam tâm tình nguyện đầu hàng. Người được yêu chiều thì mới ỷ lại như thế, điều đó chứng minh anh đã nuôi cô quá tốt.
Anh chống tay lên giường, vòng tay ôm eo cô, lôi cô ra khỏi chăn, như đang bế trẻ con.
Kỳ An chưa kịp phản ứng, theo bản năng ôm lấy cổ anh, lông mi rung rung: “Anh định làm gì?”
“Còn làm gì nữa.”
Trần Trạch Dã nhếch môi, trêu cô: “Giúp con sâu rượu tắm.”
Kỳ An kéo dài tiếng “ồ”, tâm trạng vui vẻ trở lại, dụi đầu vào cổ anh: “Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.”
Trần Trạch Dã cố nhịn cười, nhéo gáy cô: “Không gọi anh là keo kiệt nữa à?”
“Em đâu có nói vậy.” Kỳ An lắc đầu phủ nhận: “Đừng vu oan em, chắc chắn anh nghe nhầm.”
Trần Trạch Dã chẳng biết làm sao, chỉ còn cách cưng chiều: “Được rồi, là anh nghe nhầm.”
Lúc vào phòng tắm, cô vẫn chưa chịu yên. Đôi tay trắng ngần quấn chặt cổ anh, môi cứ cọ vào cằm anh, nước không nóng lắm, nhưng da thịt cô thì hồng ửng đầy ám muội. Không gian nhỏ hẹp, hai người dính sát vào nhau, quần áo trên người anh dù chưa cởi nhưng đã bị ướt sũng, dán chặt vào da thịt, lộ rõ đường nét cơ bắp. Gân tay nổi rõ, anh đặt cả hai tay lên eo cô, trán kề trán, giọng khàn khàn như cát sỏi: “… Đừng nghịch nữa, bảo bối.”
Kỳ An mơ màng ừ một tiếng, thực ra chẳng nghe rõ gì. Cô thấy người nóng quá, gần như tan chảy, muốn trốn đi nhưng chỉ có thể dựa vào anh. Khoảng cách gần như vậy, làn da mềm mại trước ngực, hòa vào nhịp tim rối loạn. Da cô trắng, mịn màng, dưới mái tóc đen dài, giống như tuyết đầu đông.
Trần Trạch Dã cúi đầu, hơi thở nóng rực bên tai cô, bàn tay vuốt dọc lưng: “Bảo bối…”
“Em hư rồi.”
Kỳ An ngẩng đầu mơ hồ: “Em làm sao cơ?”
Trần Trạch Dã đặt ngón tay lên môi cô, xoay nhẹ hai vòng, môi cô lập tức đỏ hồng như hoa, khiến anh càng muốn hôn. Ánh mắt anh trầm xuống, giọng chậm rãi: “Em khiến anh chịu không nổi.”
Nhiệt độ trên màn hình vòi sen tăng thêm một độ, mà không khí trong phòng tắm dường như càng lúc càng nóng bỏng. Ngay cả sự lạnh lùng vốn có của anh, giờ đây cũng bị thiêu đốt thành ngọn lửa chiếm hữu.
Đầu óc Kỳ An vốn đã choáng váng, giờ lại bị hơi nóng xông lên khiến cô chẳng thể suy nghĩ nổi. Lông mi run rẩy nhanh hơn, ánh mắt vượt qua vạt áo thun, rơi xuống dây thắt lưng lỏng lẻo rồi tiếp tục nhìn xuống dưới ——
Nhìn thấy nơi đó phồng lên với đường nét rõ ràng.
Cô ngơ ngác mất năm giây mới vội vàng dời mắt đi.
Màn tắm gội dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc trong hỗn loạn, Trần Trạch Dã giúp cô thay đồ ngủ, lại bế cô về phòng ngủ.
Mái tóc vừa được sấy khô, toả ra mùi hương dịu nhẹ dễ chịu. Trần Trạch Dã ngồi bên giường, xoa xoa đuôi mắt cô: “Giờ có thể ngoan ngoãn ngủ chưa?”
Kỳ An nhìn anh chằm chằm, lông mày lại nhíu lại: “Sao anh không lên giường?”
“Anh còn chưa buồn ngủ.”
Anh đưa đầu ngón tay vào trong, muốn giúp cô vuốt phẳng nếp nhăn: “Ngồi đây nhìn em ngủ.”
“Em tắm xong rồi mà.” Kỳ An vẫn còn canh cánh chuyện cũ, “Sao anh vẫn chê em bẩn.”
Trần Trạch Dã bật cười bất đắc dĩ, biết không thể giải thích rõ ràng với cô, đành nhận thua: “Không chê, để anh thay đồ rồi lên với em.”
Nhưng ngay lúc anh xoay người, phía sau bỗng có lực kéo mạnh. Không biết từ lúc nào, Kỳ An đã ngồi dậy, lao đến trước mặt anh, ngẩng đầu định hôn.
Thế nhưng cô không căn đúng góc độ, chỉ khẽ va răng vào cằm anh.
Đường nét gương mặt Trần Trạch Dã cứng lại, yết hầu khẽ nghẹn. Anh không cản cô, cúi đầu để mặc cô lộn xộn làm bừa, còn không quên vòng tay giữ cô lại.
Kỳ An dụi mãi vẫn không chạm tới môi, bực bội cắn nhẹ một cái. Không mạnh, nhưng là kiểu ngứa ngáy tê tê khiến người ta khó chịu nhất.
Ánh mắt Trần Trạch Dã tối lại, lý trí sắp sụp đổ. Anh nắm lấy sau gáy cô, kéo người ra xa một chút: “An An.”
“Không phải em bảo là đi ngủ sao?”
Kỳ An ngẩn người trước câu hỏi, ngẩng đầu ngơ ngác: “Phải, đúng rồi mà.”
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm, ngập tràn khát vọng. Cô bỗng thấy hoang mang, như một đứa trẻ làm sai việc, vô thức thú nhận: “Là ngủ cùng anh mà.”
Giọt nước còn vương trên tóc nhỏ xuống xương quai xanh, để lại dấu vết như dấu ấn. Kỳ An rùng mình vì nóng, tay nắm chặt lấy áo anh: “Em đã đồng ý với anh rồi.”
Câu nói ấy như châm ngòi cho không khí mờ ám lan tràn trong căn phòng.
Trần Trạch Dã cuối cùng cũng hiểu ngủ mà cô nói là gì, hô hấp vô thức nặng thêm vài phần, nghiêng người định nói lý lẽ: “Chuyện đó không cần gấp.”
“Tối nay em say rồi, cần nghỉ ngơi.”
Kỳ An bướng bỉnh: “Nhưng em đã đồng ý rồi mà, sao anh lại thất hứa?”
Cô như nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng nghiêm túc, gọi cả họ tên anh: “Trần Trạch Dã.”
Đã lâu không nghe thấy cách gọi đó, Trần Trạch Dã có chút ngạc nhiên, nhướng mày chờ cô nói tiếp.
Kỳ An trừng mắt, nghiêm túc chất vấn: “Em thấy anh có gì đó không đúng.”
Trần Trạch Dã thuận theo, hứng thú hỏi: “Anh sao không đúng?”
“Lúc nãy tắm, anh không chủ động hôn em lần nào.”
Cô đếm từng tội trạng của anh: “Giờ lại không muốn ngủ với em.”
Im lặng vài giây, cô ngồi phịch xuống giường, kết luận một cách đáng sợ: “Anh không yêu em nữa rồi.”
Cô chưa chờ anh trả lời đã buồn bã, như thể chịu ấm ức rất lớn, rúc đầu vào chăn: “Anh không yêu em nữa.”
Cô bắt đầu thút thít: “Chồng em không yêu em nữa rồi.”
Nghe thấy hai từ nhạy cảm đó, Trần Trạch Dã hơi nghi hoặc. Anh cúi xuống nâng cằm cô lên, khàn giọng hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Kỳ An không do dự: “Chồng.”
Tác dụng của rượu chưa tan, mắt cô long lanh ánh nước, hoàn toàn không có ý rút lại lời, ngược lại còn nhẹ nhàng nhấn mạnh: “Chúng ta kết hôn rồi mà.”
Trần Trạch Dã giọng nhẹ nhàng khẳng định: “Phải, kết hôn rồi.”
Kỳ An đương nhiên đáp: “Vậy anh chính là chồng em.”
Trần Trạch Dã không nói gì, không khí lặng đi. Ánh mắt Kỳ An vẫn dính chặt vào anh, từng chút một lướt qua mắt, mũi, môi, cằm rồi dừng lại ở yết hầu.
Mạch máu rõ ràng, nhấp nhô theo nhịp đập, có vết ửng đỏ.
Là cô làm sao?
Chắc là vậy.
Không nhớ rõ chi tiết, nhưng cô nhớ đã chủ động hôn vào đó, còn như l**m nhẹ một cái.
Trần Trạch Dã chống khuỷu tay hai bên, ngực khẽ rung lên vì cười: “Hết thuốc chữa rồi.”
Anh như ám chỉ điều gì: “Say là bắt đầu chiếm tiện nghi của anh à, bảo bối.”
Chiếm tiện nghi gì chứ.
Kỳ An cảm thấy anh nói không đúng, nhưng không tìm được lời phản bác, đành im lặng không để ý tới anh nữa.
Trần Trạch Dã vén tóc rối của cô, giọng trầm dụ dỗ: “Gọi thêm lần nữa đi.”
Kỳ An ngoan ngoãn một cách thái quá, nghe lời gọi ngay: “Chồng.”
Rồi như nghiện, cô lẩm bẩm nhắc lại: “Chồng, chồng, chồng…”
Ngay khoảnh khắc cuối cùng từ đó rơi xuống, Trần Trạch Dã không thể chịu đựng nổi nữa, tay siết sau đầu cô, cúi xuống hôn.
Nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt, tràn ra từ khoé môi, ánh mắt nhuộm đỏ bởi d.ục vọ.ng. Cả hai th* d*c nặng nề, rối loạn.
Thời gian như ngưng đọng trong giây phút dịu dàng ấy. Hơi nóng thiêu đốt mọi giác quan, Kỳ An chỉ biết mình đang bị hôn, lưng ép vào ga giường mềm mại, eo bị anh giữ chặt nhấc lên đầy mạnh mẽ.
Cổ ngửa ra đến đau, tay cô lần tới mái tóc cứng ngắn của anh. Phòng ngủ đẫm hơi nước như cơn mưa rào cuồng nhiệt, mang theo hết thảy tình yêu và khao khát của anh.
Bộ đồ ngủ anh vừa mặc vào giúp cô, giờ lại bị chính tay anh cởi ra. Tim cô đập thình thịch bên tai, thứ ha.m mu.ốn nào đó gào thét trong đầu.
Ngay lúc đầu óc mơ hồ nhất, Trần Trạch Dã hôn lên trán cô, giọng nhẹ nhàng khiến người run rẩy: “Bảo bối.”
“Sáng mai tỉnh có hối hận không?”
Chưa đầy nửa giây, anh tự cười, giọng chiều chuộng cực độ: “Hối hận cũng được.”
Dù sao cũng là người của anh rồi. Đó là sự thật không thể thay đổi cả đời, cô không thể thoát.
Thế nhưng người trong lòng lại mở miệng, giọng Kỳ An khàn khàn: “Không hối hận.”
Câu trả lời ấy như lời chấp thuận, nụ hôn càng sâu, Kỳ An không thích bật đèn trong lúc này. Trần Trạch Dã nghiêng người tắt đèn, với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Hộp vuông rơi vào tay, nhẹ đến kỳ lạ.
…
Ý nghĩ nào đó lướt qua, mí mắt anh giật giật, liếc nhìn bên trong, bật ra một câu chửi.
“Đệt.”
Không thể nào.
Sao lại trùng hợp thế này.
Trong khoảnh khắc, anh còn nghi ngờ đây là kiếp nạn, đến để hành hạ anh.
Mà phần hành hạ nhất, lại chui rúc vào lòng, gối cằm lên cổ anh, cầm lấy chiếc hộp như tìm được thứ thú vị, lật tới lật lui: “Ể?”
“Sao lại trống không vậy?”
Cô vẫn tiếp tục nói không kiêng dè, túm má anh trách móc: “Anh cố tình giấu đúng không?”
Trần Trạch Dã: “…”
Anh sắp phát điên rồi.
Kéo chăn đắp kín người cô, anh hôn vài cái lên môi trấn an: “Không có giấu, là dùng hết rồi, anh đi mua.”
Nhưng Kỳ An kéo tay anh lại, mơ mơ màng màng không nói nên lời, ý là không muốn anh rời đi.
Đã nhịn cả đêm, trong người nóng rực, Trần Trạch Dã gom hết chút lý trí cuối cùng, dụi mặt vào cô hứa: “Đếm đến một trăm, anh nhất định về kịp.”
Kỳ An mới chịu buông tay, ngoan ngoãn gật đầu: “Không được trễ.”
“Trễ nữa là em giận anh thật đấy.”
Trần Trạch Dã hôn lên mắt cô: “Yên tâm.”
Dưới nhà có một cửa hàng tiện lợi 24h. Chuông gió khẽ rung theo chuyển động của cánh cửa, tiếng máy phát vọng lên một câu: “Chào mừng quý khách.”
Đúng lúc đổi ca, hai nhân viên trong cửa hàng đều là nữ, nhìn còn rất trẻ, đang ngồi kiểm kê hàng hoá.
Trần Trạch Dã không bước hẳn vào trong, chỉ dừng lại bên quầy thu ngân, ánh mắt nhìn thẳng về kệ hàng bên phải.
Chỗ đó vừa được bổ sung hàng, từ trên xuống dưới có đến bốn hàng, đủ loại mùi vị và mẫu mã được sắp xếp gọn gàng.
Anh chẳng buồn chọn lựa, vì thời gian đang đếm ngược – người kia đang đợi. Thế là anh cúi người, bàn tay lướt dọc theo từng dòng sản phẩm, gom sạch tất cả không sót lại hộp nào.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, anh không hài lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang nhân viên bên trái: “Còn hàng dự trữ không?”
Cô gái ngớ người ba giây, rồi vội đáp: “Dạ có, có ạ!”
Trần Trạch Dã gật đầu, nói ngắn gọn: “Tôi lấy hết.”
…
Thanh toán xong, anh rời khỏi cửa hàng. Suốt cả quá trình, sắc mặt anh bình tĩnh, không gợn sóng.
Mãi đến khi bóng lưng anh khuất hẳn, hai cô gái mới hoàn hồn, nhìn nhau đầy kinh ngạc như không thể tin nổi điều vừa xảy ra.
“Không nhầm thì…” cô gái tóc ngắn nuốt nước bọt, lôi sổ kiểm kê dưới quầy ra, “Hôm qua còn lại ba hộp, sáng nay nhập thêm ba mươi hai hộp.”
“Tổng cộng ba mươi lăm hộp.”
“Bị anh ấy mua sạch rồi.”
“…”
Người bên cạnh chưa từng yêu đương, trong đầu lập tức tưởng tượng ra đủ tình huống nóng bỏng, cả người đỏ bừng, lắp bắp: “Chuyện này… dùng hết thật sao?”
“Bắt đầu thấy thương bạn gái của anh ấy rồi.”
Mà người các cô gọi là đáng thương, lúc này đang nằm trong chăn, ôm gối đếm từng giây. Trần Trạch Dã không nuốt lời, đúng ngay lúc Kỳ An đếm đến một trăm, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng động, cô còn chưa kịp ngồi dậy, đã vươn tay ra làm nũng: “Bế em dậy đi.”
Trần Trạch Dã cởi áo khoác, người nghiêng xuống, chẳng cho cô cơ hội phản kháng, hôn mạnh lên môi.
Kỳ An bị hôn đến nghẹt thở, dần chìm vào vòng tay anh. Nhưng sự khiêu khích của anh quá dữ dội, cô căn bản không chịu nổi, như một con thú nhỏ bị dọa sợ, co người lại, run không ngừng.
Chút lý trí còn sót lại từ lúc tắm đã bị đốt sạch. Trần Trạch Dã thu tay lại, chất dịch đặc quánh dính trên ngón, anh khẽ bật cười, giọng khàn khàn pha lẫn xấu xa: “Bảo bối, em run gì thế?”
“Sao lại siết chặt vậy?”
“Định tới luôn à?”
Kỳ An chỉ có thể r.ên rỉ khe khẽ, hơi thở nghẹn lại đến tận cổ họng, lời nói đứt quãng, chỉ lặp đi lặp lại câu không muốn nữa.
Trần Trạch Dã dịu giọng dỗ dành, nhưng hành động lại chẳng chút nhân nhượng: “Bảo bối.”
“Muộn rồi.”
“Giờ thì không còn đường lui đâu.”
Ngón tay anh vẫn đeo chiếc nhẫn bạc, chính là chiếc nhẫn cô tặng vào ngày cưới. Cảm giác nóng rực xen lẫn lạnh buốt từ mặt kim loại lướt qua bờ vai mảnh mai của cô, như khắc sâu từng vệt cảm xúc vào cơ thể.
Tất cả cảm xúc như bị đổ đầy. Kỳ An không biết phải làm gì, bối rối gọi tên anh, ôm chặt cánh tay anh.
Giữa tháng Bảy oi bức, điều hoà vẫn kêu ù ù, trong phòng đã sớm mù mịt hơi nước.
Chợt, như sực nhớ ra điều gì, Trần Trạch Dã dừng lại, ánh mắt vẫn cháy bỏng nhưng mang thêm chút kìm nén, mồ hôi ướt lấp lánh trên tóc: “Bảo bối.”
“Muốn chơi trò chơi không?”
Mặt Kỳ An đỏ bừng, môi khẽ hé như con cá bị vớt lên bờ, khàn khàn hỏi lại: “Trò gì vậy?”
Trần Trạch Dã kéo túi đồ mua về, rút ra một đống hộp, sột soạt đổ lên giường. Anh bỏ đi những hộp không vừa, trải phần còn lại thành một hàng ngay ngắn, rồi nắm lấy cổ tay cô, giọng trầm thấp đầy ý đồ: “Thử xem nào, bảo bối.”
“Hương vị và số lượng, tối nay đều nghe theo em.”
Kỳ An sững người, không dám tin vào tai mình. Cô còn chưa kịp nghĩ đến kết quả, bản năng đã khiến cô định trốn.
Nhưng Trần Trạch Dã làm sao để cô thoát.
Anh dễ dàng siết chặt cổ tay cô, kéo theo hướng bên phải, những chiếc hộp cạnh nhau va vào nhau kêu lách cách, cạnh sắc đập vào lòng bàn tay cô. Anh cười xấu xa: “Bảo bối giỏi thật.”
“Bắt được liền hai hộp.”
“Còn là vị đào em thích nhất nữa.”
Trần Trạch Dã xé bao bì, kéo dài giọng trêu chọc: “Có vẻ em cũng mong chờ lắm nhỉ?”
“Vậy thì dùng hết nhé?”
Dùng hết…
Kỳ An không dám tưởng tượng hậu quả, giọng nghẹn lại, môi run rẩy xin tha.
Nhưng mọi cảm giác đã bị nuốt chửng, Trần Trạch Dã hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, tham lam chiếm lấy từng ngọt ngào trên người cô.
Tim đập loạn như muốn nổ tung, vào giây phút không thể chịu nổi nhất, anh dịu dàng gọi tên cô, hỏi: “Em yêu anh không?”
Kỳ An th* d*c, móng tay cắm sâu vào cánh tay anh: “Yêu anh.”
Cô lại trả câu hỏi về: “Còn anh?”
“Anh có yêu em không?”
Anh đặt một nụ hôn nơi xương quai xanh, để lại dấu hôn đậm sâu, cô nghe thấy giọng khàn khàn đầy chân thành vang lên: “Dù có chết, Trần Trạch Dã vẫn sẽ yêu em.”
Hai giờ sáng, đêm đã rất sâu, cả thành phố gần như chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt Kỳ An sưng húp vì khóc, cả người chẳng còn chút sức lực nào, như một con búp bê hỏng, mặc cho Trần Trạch Dã tùy ý sắp đặt.
Cô đã hoàn toàn tỉnh rượu, ký ức về những trò nghịch ngợm trước đó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng điều đó không ngăn cô làm nũng. Cánh tay quơ quào đánh vào người anh, đôi mắt mở to, đầy oán trách: “Anh thật quá đáng, rõ ràng là nhân lúc người ta không tỉnh táo.”
Trần Trạch Dã cười nhàn nhạt, vừa lau khô những giọt nước còn đọng lại trên người cô vừa trêu: “Rốt cuộc là ai bắt đầu trước?”
Kỳ An nhắm mắt lại, làm bộ không nghe: “Thì em say mà…”
Anh gật đầu, thuận theo logic của cô: “Vậy là người say có thể muốn làm gì thì làm đúng không?”
Cô không phục, phản bác ngay: “Không được à?”
Trần Trạch Dã giúp cô mặc áo ngủ, khóe mắt rũ xuống, cười khẽ: “Được được được, vợ là lớn nhất, bảo bối nói gì cũng đúng.”
Náo loạn một hồi, cơn buồn ngủ lại bay biến. Kỳ An thấy trong phòng tắm ngột ngạt quá, bèn rủ anh ra phòng khách để sấy tóc.
Cô nằm gối đầu lên chân Trần Trạch Dã, ánh mắt lướt qua góc tường, nơi đó chất đống đủ loại quà tặng, cô hơi ngẩn ra: “Đây là quà của mọi người à?”
Anh đáp: “Ừ. Mọi người chúc mừng đám cưới của chúng ta.”
Kỳ An chớp mắt, khóe môi cong cong, nụ cười nhẹ mà dịu dàng. Nhận được lời chúc phúc của bạn bè, lòng cô rộn ràng hạnh phúc: “Vậy hôm khác mình mời mọi người ăn một bữa đàng hoàng nhé, hôm nay gấp quá, mình chẳng chuẩn bị được gì.”
Trần Trạch Dã không có ý kiến, luôn chiều theo cô: “Được.”
Máy sấy được mở ở mức thấp, âm thanh không lớn. Bỗng nhiên, anh nhớ tới lời Quan Hạo từng nói, liền nhẹ nhàng gọi cô: “Bảo bối.”
Kỳ An ngẩng lên nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh do dự vài giây, nghĩ cách mở lời. Rồi vòng tay qua vai cô, bế cô ngồi dậy, ôm chặt vào lòng, giọng cẩn trọng: “Chúng ta… hoãn tổ chức đám cưới một chút được không?”
Anh tắt máy sấy, hàng mi cụp xuống: “Cưới xin cả đời chỉ một lần, anh biết nó quan trọng, nhưng mà…”
“A Trạch.” Kỳ An cảm nhận được sự bối rối của anh, chủ động nắm lấy tay anh, “Em không vội.”
Giọng cô nghiêm túc, ánh mắt lấp lánh sự kiên định: “Em lấy anh không phải vì đám cưới.”
“Lễ cưới chỉ là hình thức, không phải bằng chứng duy nhất của tình yêu.”
“Có những người tổ chức cưới linh đình, nhưng sau đó lại cãi vã suốt ngày, chẳng bao lâu là ly tán; cũng có những người cưới đơn giản, nhưng cuộc sống hàng ngày luôn tràn đầy yêu thương, nắm tay nhau đi hết cả cuộc đời.”
“Yêu là chuyện của hai người, đâu cần phải chứng minh với cả thế giới.”
“Tương lai của chúng ta còn rất dài, chẳng cần vội vàng trong nhất thời.”
Trần Trạch Dã bỗng nghẹn lời, siết chặt vòng tay, chôn mặt vào hõm cổ cô: “Anh chỉ muốn đợi thêm một chút.”
Kỳ An cũng ôm lại anh, thì thầm: “Em hiểu mà, em hiểu hết.”
Hai người im lặng ôm nhau rất lâu. Đến khi Trần Trạch Dã lên tiếng lần nữa, giọng anh nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ đều chắc nịch: “Bảo bối.”
“Không quá ba năm, anh nhất định sẽ dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất.”
Kỳ An cay mắt, lòng xót xa, đưa tay v**t v* má anh: “A Trạch, anh chính là điều tuyệt vời nhất rồi.”
Đêm hôm ấy, trước khi ngủ, cô còn hỏi anh một câu nữa.
Ánh đèn ngủ nơi đầu giường tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp. Kỳ An nằm trong vòng tay anh, ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm: “A Trạch, tại sao anh lại muốn cưới em?”
Trần Trạch Dã siết chặt bàn tay cô, mười ngón đan vào nhau, lời nói ôn tồn, như chảy ra từ tận đáy lòng: “Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, lẽ ra anh phải có trách nhiệm với em từ lâu rồi.”
“Với lại anh cũng chẳng giỏi giang gì, luôn sợ tất cả chỉ là giấc mơ, sợ có ngày sẽ đánh mất em lần nữa. Có một tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, ít nhất anh thấy yên tâm hơn một chút, cảm giác thực tại cũng rõ ràng hơn.”
“Nhưng quan trọng hơn cả là, sau khi cưới —”
Anh nuốt nước bọt, cổ họng chuyển động mạnh, rồi không thể kiềm chế mà cúi xuống hôn cô. “Anh có thể đường hoàng mà yêu em trọn đời.”