Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, như thể bị phủ lên một lớp kính lọc hư ảo.
Khoảnh khắc Trần Trạch Dã xuất hiện trước mặt, Kỳ An thậm chí nghi ngờ liệu mình có phải đã chết rồi không, đã đến một thế giới khác, nên ảo giác mới chân thật đến vậy.
Mãi đến khi luồng hơi thở lạnh lẽo quen thuộc dần bao quanh cô, như thể một mũi thuốc an thần tiêm vào cơ thể, cô mới thực sự tin đây không phải là mơ.
Trần Trạch Dã thật sự đến cứu cô rồi.
Thì ra, phép màu cũng có thể xảy ra với cô.
Khi Trần Trạch Dã vội vã lao đến, cô gái đang nằm co ro trong góc đã sắp hấp hối, mặt mũi trắng bệch như giấy, tóc tai và quần áo dính chặt vì mồ hôi lạnh, máu đỏ sẫm đã đông lại trên nền xi măng xám xịt, vết thương ở bụng càng khiến người ta rùng mình khiếp đảm.
Anh không cách nào miêu tả nổi tâm trạng của mình lúc đó, chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim anh, nỗi đau ấy truyền đến từng dây thần kinh, ép anh đến mức không thể thở nổi.
Anh lao tới ôm chặt lấy cô, sợ chạm phải vết thương sẽ khiến cô đau hơn, nên vô thức khống chế lực tay đến cực hạn, cả người không ngừng run rẩy.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm lên gò má cô, đôi mắt Trần Trạch Dã sẫm đến mức như hóa thành mực, giọng khàn đặc, anh không ngừng lặp lại lời xin lỗi: “Xin lỗi, An An.”
“Anh đến muộn rồi…”
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Kỳ An đau đớn lắc đầu, bàn tay yếu ớt khẽ động đậy, Trần Trạch Dã thấy vậy lập tức nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, hai người mười ngón đan xen.
“Nói cho anh biết, em đau ở đâu?”
“Đừng sợ… An An…” Trần Trạch Dã hôn nhẹ lên trán cô, giọng khẽ run: “Xe cấp cứu sắp tới rồi… sắp tới rồi…”
Nước mắt Kỳ An vẫn không ngừng tuôn rơi, đó là phản ứng căng thẳng sau nỗi sợ hãi và đau đớn tột cùng, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Cô muốn mở miệng nói với anh, đừng tự trách, cũng đừng đau lòng, nhưng cô quá yếu, cổ họng như bị dao cắt qua, chỉ cần mở môi, cũng chỉ có thể phát ra vài âm thanh rời rạc.
Trần Trạch Dã luống cuống đến bất lực, siết tay cô chặt hơn: “An An…”
“Em có điều gì muốn nói phải không?”
Cơn đau bị trì hoãn giờ bùng nổ mãnh liệt, Kỳ An hít sâu một hơi, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài nơi thái dương,
xương hàm siết chặt thành đường cong cứng đờ, đôi mắt hổ phách đẫm nước, cô ngước nhìn anh, khó nhọc gật đầu.
Trần Trạch Dã cúi sát lại gần, tai gần kề môi cô, nghe thấy tiếng gọi run rẩy mà thân thuộc: “A Trạch…”
Kỳ An hít một hơi thật sâu, chất lỏng tanh nồng bên khóe môi không rõ là máu hay nước mắt. Cô bất chấp đau đớn, từng chữ bật ra đều cực kỳ khó khăn: “Em sợ… em không kịp nói cho anh biết…”
“Em… cũng rất yêu anh.”
Tiếng còi xe cứu thương xé tan bầu trời đêm của thị trấn nhỏ.
Ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy, lướt nhanh trong đêm tuyết hỗn loạn này.
Vì mất máu quá nhiều, vết thương lại quá nặng, Kỳ An đã hôn mê trước khi xe cứu thương kịp tới nơi, ngất đi trong lòng Trần Trạch Dã.
Hành lang bệnh viện lạnh lẽo và yên tĩnh.
Đèn “Đang phẫu thuật” ngoài phòng mổ sáng lên không dứt.
Ánh đèn trắng trên trần nhà chói lòa đến hoa mắt.
Trần Trạch Dã ôm gối, co người lại trong một góc, đầu cúi thấp, thái dương gân xanh nổi rõ, toàn thân như căng đến cực hạn, giống như đang mắc một căn bệnh đau đớn không thể chữa.
Khi Giang Trì Dật, Bồ Hưng và Gia Gia chạy đến, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, trên áo đầy máu của Kỳ An, trong lòng còn ôm chặt chiếc áo phao trắng đã bị xé rách của cô.
Gia Gia nhìn thấy vết máu ấy, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, giọng bắt đầu nấc nghẹn vì khóc: “An An… em ấy sao rồi?”
Trần Trạch Dã không trả lời.
“Đều tại anh!” Nước mắt Gia Gia càng rơi càng nhiều, cô nắm chặt tay lại, đấm loạn lên vai Bồ Hưng: “Em đã bảo em phải ở lại ngủ cùng An An rồi mà, tại anh không cho!”
“Nếu có em ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện!”
“Đều do em! Em sai rồi!”
Bồ Hưng nắm lấy tay cô, ôm vào lòng an ủi, sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho Giang Trì Dật, nhắc anh qua xem tình hình của Trần Trạch Dã.
“A Dã…” Giang Trì Dật ngồi xổm xuống bên cạnh, hơi do dự hỏi: “Cậu ổn chứ?”
Nhưng Trần Trạch Dã lại không thể nói nổi một lời.
Kỳ An đã được đưa vào phòng phẫu thuật hơn nửa tiếng, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều dài đằng đẵng như cực hình, bản thân anh cũng không thể diễn tả được nỗi dày vò đó rõ ràng ra sao.
Bên tai cứ không ngừng vang vọng lại hai câu cuối cùng cô nói với anh, đó có lẽ là lần đầu tiên Kỳ An bộc lộ rõ ràng tình cảm của mình đến thế. Lẽ ra nên vui mừng mới phải nhưng lúc này anh chỉ còn lại nỗi sợ.
Như lưỡi dao xuyên tim, đau đến mức không còn chút sức lực để chống đỡ.
Anh sợ rằng đó sẽ là lời tỏ tình cuối cùng trước khi họ mãi mãi chia xa.
Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ khoác áo blouse trắng bước ra: “Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”
Trần Trạch Dã gần như phản xạ có điều kiện bật dậy, bước chân lảo đảo chạy tới: “Tôi đây, bác sĩ, là tôi!”
Bác sĩ quan sát anh từ đầu đến chân, thấy còn trẻ tuổi thì hỏi: “Cậu và bệnh nhân là quan hệ thế nào?”
Cổ họng nghẹn cứng, Trần Trạch Dã khó khăn nuốt nước bọt, rồi đáp: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”
Bác sĩ hơi nhíu mày: “Vậy ba mẹ hoặc người thân trực hệ khác đâu? Gọi họ đến ngay.”
Trần Trạch Dã gắng giữ chút lý trí cuối cùng: “Ba cô ấy mất rồi, mẹ đang ở xa không về kịp, cũng không còn người thân nào khác…”
“Bác sĩ.” Giọng anh bắt đầu run rẩy, “Bạn gái tôi… cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ nhìn anh thêm lần nữa rồi mới nói: “Vết đâm rất sâu, đã tổn thương đến lá lách. Hơn nữa bệnh nhân mất máu quá nhiều, hiện tại vẫn chưa thể vượt qua nguy hiểm, chúng tôi mong các cậu phải luôn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng với Trần Trạch Dã, lại như trời long đất lở, trái tim bị ai đó móc đi một mảnh lớn, trống rỗng đau đớn đến tê dại.
“Chuẩn bị sẵn sàng là có ý gì chứ?”
Bác sĩ chỉ khẽ lắc đầu, còn chưa kịp nói lời an ủi, thì đúng lúc ấy “Bộp” một tiếng.
Trần Trạch Dã quỳ sụp xuống đất.
Giang Trì Dật bên cạnh hoàn toàn choáng váng.
Không chỉ vì đôi mắt hoe đỏ của Trần Trạch Dã, mà là vì giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra nơi khóe mắt anh.
Trần Trạch Dã chưa từng khóc.
Ngay cả khi bị Trần Thiệu Thương nhốt dưới tầng hầm đánh đến nửa sống nửa chết, anh cũng không khóc. Thậm chí khi mẹ anh, Thẩm Sơ Nghi qua đời, đối diện với thi thể trương phồng đến biến dạng, anh cũng nghiến răng nhịn không để nửa giọt nước mắt rơi xuống.
Giang Trì Dật thoáng khựng lại trong vài giây, ánh nhìn lại rơi lên người anh.
Cậu thiếu niên ấy cứ thế quỳ dưới đất, hàng mi đen như lông quạ ướt sũng, lưng thì vẫn giữ thẳng tắp, nhưng trong mắt Giang Trì Dật lại thấy như đang gánh cả ngàn cân nỗi đau.
Cậu chưa từng thấy Trần Trạch Dã sợ hãi đến thế này.
“Bác sĩ…” Trần Trạch Dã siết chặt góc áo blouse của bác sĩ, đốt ngón tay trắng bệch, giọng khàn khàn đến cực điểm, run lên vì hoảng hốt: “Làm ơn… xin các người…”
“Xin mọi người nhất định phải cứu bạn gái tôi…”
“Cô ấy… mới chỉ mười bảy tuổi thôi…”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống nền gạch trắng, lăn thành vệt loang ướt, như một mảnh gương nhỏ soi chiếu tất cả, soi rõ hình ảnh Trần Trạch Dã gục xuống cầu xin.
Suốt cả đời này, Trần Trạch Dã chưa từng cầu xin bất kỳ ai.
Anh luôn tự tôn, kiêu ngạo như cây tùng đứng sừng sững trên đỉnh núi, cô độc mà mạnh mẽ, không bao giờ cúi đầu.
Nhưng giờ phút này…
Chỉ cần đổi được lấy bình an cho cô gái kia, dù là tiền bạc, danh dự, hay cả tính mạng, anh cũng sẵn sàng đánh đổi.
Bác sĩ vốn đã quen nhìn sinh ly tử biệt, cũng không khỏi động lòng. Ông khẽ ngồi xuống, đỡ anh đứng dậy: “Đứng lên đi đã.”
“Trong số các cậu, ai nhóm máu B?”
“Bệnh nhân cần truyền máu khẩn cấp.”
Như người chết đuối bắt được chiếc phao cuối cùng, Trần Trạch Dã chộp lấy tay bác sĩ, ánh mắt đen kịt tràn đầy khẩn trương: “Tôi! Tôi là nhóm máu B!”
“Bác sĩ! Tôi có thể truyền máu cho cô ấy!”
Y tá lập tức dẫn Trần Trạch Dã tới phòng khám gần đó để truyền máu. Đầu kim sắc lạnh phản chiếu ánh sáng xuyên qua làn da, nhưng suốt cả quá trình, anh không cau mày lấy một cái. Trong miệng chỉ không ngừng thì thầm: “Xin các người… xin hãy cứu lấy Kỳ An…”
Một tiếng rưỡi đồng hồ dài dằng dặc sau, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Bác sĩ gọi Trần Trạch Dã đến. Mặc dù Kỳ An đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng tình trạng vẫn cực kỳ bất ổn, cần theo dõi thêm, còn khi nào tỉnh lại thì vẫn là một ẩn số.
Trần Trạch Dã nghe rất chăm chú, nhưng trái tim lại như bị ai đó bóp nghẹt, làm thế nào cũng không thể bình ổn lại được.
Bác sĩ nói hết những điều cần dặn, lại đột ngột lên tiếng gọi anh một lần nữa: “Nhìn là biết, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tình cảm giữa hai đứa thật sự rất sâu đậm.”
“Trong suốt lúc hôn mê khi phẫu thuật, bạn gái cậu vẫn luôn gọi tên cậu.”
Sau khi cúi đầu cảm ơn, Trần Trạch Dã quay về phòng bệnh,
ánh mắt dừng lại trên cô gái đang nằm bất động trên giường.
Anh đã nhiều lần ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, có lúc yên bình, dịu dàng, cũng có lúc bất an, lo lắng.
Nhưng chưa lần nào giống như bây giờ. Mỏng manh đến mức không còn lấy một chút huyết sắc, trên người cắm đầy những ống dẫn và thiết bị y tế lạnh lẽo, giống như một con búp bê bị hỏng, hoặc một cánh hoa đang sắp lìa cành.
Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Trần Trạch Dã ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nắm lấy bàn tay không cắm kim truyền của cô.
Kỳ An trời sinh thể hàn, mỗi khi đông đến thì tay chân lạnh buốt, Trần Trạch Dã vì thế đã quen với việc giúp cô sưởi ấm đôi bàn tay.
Bàn tay bé xinh của cô được bao trọn trong lòng bàn tay rộng lớn của anh, hơi ấm dần lan tỏa.
Kỳ An thường ngẩng đầu nhìn anh vào những lúc như vậy,
khóe môi hiện lên lúm đồng tiền nhè nhẹ, cười ngọt ngào mà nói: “Trần Trạch Dã, sao anh lại tốt với em thế này chứ…”
Nhưng giờ đây anh lại cảm thấy mình chẳng tốt chút nào cả.
Đến cả chuyện cơ bản nhất là bảo vệ cô, mà anh cũng không làm nổi.
Khuôn mặt góc cạnh vẫn còn vương lệ, mắt đỏ rực như máu,
vành mắt sâu hoắm, tóc mái rối bù trước trán, lưng khom xuống như gỗ mục, như thể linh hồn đã bị rút sạch.
Anh cứ thế ngồi lặng lẽ bên cô rất lâu, đến cả tiếng bước chân phía sau cũng không nghe thấy.
Giang Trì Dật sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện trở lại,
thấy anh cứ ngồi như vậy không nói một lời, không đành lòng gọi khẽ: “A Dã…”
“Bác sĩ nói rồi mà, em gái An đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, cậu đừng…”
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm ấy, Trần Trạch Dã mở miệng, giọng anh khàn khàn như bị lửa thiêu đốt: “Cậu có biết không?”
“Bác sĩ nói nếu trễ thêm mười phút nữa thì cô ấy đã không cứu được rồi.”
Giang Trì Dật liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh, nét mặt cũng trầm xuống: “A Dã, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Người còn sống là được rồi.”
Áp suất quanh người Trần Trạch Dã thấp đến mức khiến người khác nghẹt thở, Giang Trì Dật đang định nói gì đó để an ủi, thì lại nghe thấy anh nói: “Tôi chỉ thấy mình thật vô dụng.”
“Hồi bé, Trần Thiệu Thương hay đánh mẹ tôi. Khi đó tôi luôn nghĩ, chỉ cần mình lớn lên nhanh một chút, là có thể bảo vệ mẹ.”
“Nhưng… còn chưa kịp đợi đến ngày đó, mẹ tôi đã không còn nữa rồi.”
“Sau này tôi gặp được Kỳ An, tôi chưa từng thích ai đến vậy, thích đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống.”
“Tôi cứ nghĩ bản thân đã đủ mạnh mẽ, đủ để bảo vệ cô ấy,
đủ để làm chỗ dựa, làm nơi bình yên cho cô ấy…”
“Nhưng giờ tôi mới hiểu ——”
Anh lắc đầu, tự giễu và bất lực: “Tôi chẳng là gì cả.”
“A Dã…”
“Cậu đừng nghĩ như vậy…”
Giang Trì Dật không biết phải an ủi ra sao. Cảm thông chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, nhất là với tình cảm giữa Trần Trạch Dã và Kỳ An, quá sâu sắc, quá nặng nề, không phải người ngoài nào cũng có thể hiểu thấu.
Cuối cùng, cậu chỉ thở dài: “Tôi tin em gái An sẽ không trách cậu.”
“Nên cậu nhất định đừng làm chuyện dại dột, cũng đừng tự trách nữa.”
Những giờ sau đó, Kỳ An vẫn chưa tỉnh lại.
Y tá vào thay thuốc cho cô bốn lần, da cô mỏng, tay bầm tím cả một mảng. Trần Trạch Dã cầm miếng sưởi tay, từ từ giúp cô chườm nóng.
Thần kinh anh căng đến cực độ, chỉ cần người trong lòng hơi động đậy, tim anh đã lập tức nhảy thót lên.
Giang Trì Dật thấy anh cứ không ngủ không nghỉ, sợ anh kiệt sức, định thay phiên trông chừng để anh nghỉ ngơi một lát, nhưng Trần Trạch Dã nhất quyết không chịu, nói gì cũng đòi ở bên cạnh cô.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, Kỳ An chậm rãi mở mắt.
Lúc đó tuyết đã ngừng rơi, mặt trời núp sau rặng núi xa xa, ánh nắng nhạt mờ, hiền hòa như mộng.
Kỳ An nhìn thấy dáng vẻ Trần Trạch Dã, rất chậm rãi chớp mắt, rồi không kìm được, nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Trần Trạch Dã giật mình căng thẳng, sắc mặt lộ rõ lo lắng: “Bảo bối?”
“Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Vết thương còn đau sao?”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào trán cô, an ủi: “Đừng sợ, anh đi gọi bác sĩ ngay.”
Kỳ An lắc đầu, ngăn tay anh lại: “Em không khó chịu…”
Giọng cô rất nhỏ, như một chiếc lông vũ mong manh không thể nắm bắt, nước mắt theo cảm xúc mà càng lúc càng dữ dội.
“Em chỉ là… hơi sợ.”
“Cứ tưởng… sẽ không còn được gặp lại anh nữa…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tình yêu của cả hai đều sâu đậm đến mức khiến người ta nghẹt thở.