Ngày Anh Không Trở Về

Chương 10



“Ba anh mất trong một vụ tai nạn xe hơi, lúc đó cô diễn viên ngồi ghế phụ còn đang mang thai. Định bụng dùng con để được danh phận, nhưng cuối cùng cả mẹ lẫn con đều mất. Sau này mẹ anh sinh thêm cho anh một em trai và một em gái, nhưng họ sống ở nước ngoài.”

Ừm, xem ra tin đồn giải trí ở Cảng Thành cũng khá chính xác, cơ bản là không lệch là bao.

Hiếm khi Trình Chính Đông có hứng thú kể nhiều với tôi như vậy.

Tôi vốn định hỏi về chuyện của Chương Thi Dĩnh, nhưng lại sợ phá hỏng bầu không khí, nên không mở miệng.

Kết quả, đúng lúc đó, Chương Thi Dĩnh cùng một nhóm người bước vào.

Nếu không phải vẻ ngạc nhiên trên mặt cô ấy quá thật, tôi đã nghĩ cô ấy cài định vị trên người Trình Chính Đông.

Cô ấy thực sự có nhiều bạn bè, đi đến đâu cũng là một đám đông ríu rít.

Sức sống của cô ấy cũng vô cùng dồi dào.

Mười ngày thì tám ngày tôi đều thấy cô ấy xuất hiện khắp nơi ở Cảng Thành qua vòng bạn bè.

Có lúc nghĩ đến, tôi còn không nhịn được mà hát thầm câu:

*”Cuộc đời anh và em dường như không giống nhau”* (dịch từ lời bài hát “Tuổi thơ của anh và em dường như đều giống nhau”).

Mắt cô ấy sáng rực khi nhìn thấy Trình Chính Đông, lấp lánh đáng yêu vô cùng.

“Chính Đông, sao anh ở đây? Không phải nói tuần sau mới về à?”

“Ừ, làm xong việc nên về sớm.”

Cô ấy phàn nàn:

“Vậy sao anh không nói với em? Em đã định qua tìm anh rồi, nhưng là anh Nhất bảo anh bận nên em mới không qua.”

Ngũ Khai Nhất vốn đang đứng ở cửa nói chuyện với ai đó, thấy Chương Thi Dĩnh cùng nhóm người dừng lại, liền bước tới.

Anh ta nhìn thấy Trình Chính Đông liền than thở:

“Vừa nãy Vương Đông nói cậu về rồi mà tôi còn không tin.”

Anh ta chỉ vào Chương Thi Dĩnh, nói:

“Giờ cậu về rồi, con bé này cậu tự lo đi, mấy ngày nay tôi trông nó đến phát điên rồi.”

Nói xong câu đó, anh ta mới thấy tôi ngồi đối diện, biểu cảm thoáng chút ngượng ngùng.

Nhưng rất nhanh đã chào hỏi:

“Cung Ninh, cô cũng ở đây à? Cháo ở đây thế nào? Cũng là sản nghiệp mới của anh Đông đấy, lát nữa bảo anh ấy gửi cho cô một thẻ hội viên.”

Một đám người tụ tập giữa sảnh chẳng đẹp mắt chút nào, có người đề nghị:

“Hiếm khi gặp nhau, vào phòng riêng ngồi đi.”

Tôi vẫn giữ thái độ nghi ngờ về sự “hiếm khi gặp” này.

Không ngờ Trình Chính Đông cũng vậy.

“Tôi đi dạo ở Cửu Long ba vòng là gặp cô ấy ba lần, các người chơi đi, bọn tôi về trước.”

Anh ấy gọi tôi:

“Cung Ninh.”

Tôi lập tức đứng dậy theo anh ra ngoài.

Khi bước đến cửa, tôi ngoái đầu nhìn lại.

Chương Thi Dĩnh đã đi đến cửa phòng riêng cũng quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt cô ấy đầy vẻ u sầu và tổn thương.

Mọi thứ, Trình Chính Đông đều không hay biết.