Ngày Anh Ta Tự Hủy

Chương 1



Bạn trai tôi đăng ảnh tôi đi làm thêm ở nhà hàng lên mạng, kèm theo những dòng chữ cay độc:

“Vì mấy đồng lẻ mà đi bưng bê cho người ta, dân nhà quê đúng là nông cạn.”

“Trên người toàn mùi dầu mỡ, ôm một cái thôi cũng buồn nôn.”

Ngay lập tức, đám công tử giàu có nhất trường thi nhau bình luận:

“Kiểu này là dạng leo cao điển hình, loại tôi gặp nhiều rồi.”

“Đúng đấy, còn cố tình búi tóc, thắt tạp dề ôm eo như thế, không biết định diễn cho ai xem?”

“…”

Tôi không khóc, cũng không biện minh. Chỉ lặng lẽ xóa sạch mọi liên lạc với anh ta.

Bởi vì — ngày anh ta tự hủy hoại chính mình, là ngày tôi vẫn luôn chờ đợi.

1.

Khi nhìn thấy bài đăng đó, tôi vừa tan ca.

Trên người vẫn còn vương mùi dầu mỡ không sao xua đi được.

Trong ảnh chỉ là một bóng dáng gầy gò mơ hồ, mái tóc dài được buộc hờ, vài sợi tóc mái rủ xuống bên tai.

Bảng hiệu đỏ trắng to đùng phía trên viết “Quán cơm nhà Tiểu Quyên”, giống hệt với cái phía sau lưng tôi.

Nửa tiếng trước, Bùi Tu đã nhắn tin nói có buổi tụ tập bạn bè, không thể rời đi được.

Thế mà ngay sau đó hắn lại dùng tài khoản ẩn danh đăng ảnh tôi đang làm thêm lên diễn đàn nội bộ của trường, kèm theo những dòng chữ:

“Vì vài đồng bạc mà đi bưng bê cho người ta, dân nhà quê đúng là thiển cận.”

“Trên người toàn mùi dầu mỡ, ôm một cái thôi cũng đủ buồn nôn rồi.”

“Yêu đương kiểu này chán ch .t.”

Đây không phải lần đầu hắn dùng tài khoản đó.

Có lúc là chê tôi không nhận ra mấy nhãn hiệu túi nổi tiếng, có lúc thì đem dáng vẻ lúng túng của tôi trong nhà hàng phương Tây kể tỉ mỉ lên mạng.

Khác với tôi, một đứa từ vùng núi thi đỗ ra ngoài, Bùi Tu là người bản địa, gia đình hắn điều hành một công ty có chút danh tiếng.

Hắn chưa từng thiếu tiền tiêu. Tiền tôi cày cuốc suốt một tháng, còn chẳng bằng một chai rượu vang hắn tiện tay mở.

Gió thu phương Bắc se lạnh, thổi đến mức khiến lòng người run rẩy.

Tôi mở phần bình luận dưới bài đăng, toàn là mấy công tử giàu có hùa theo.

Mấy người này hiếm khi xuất hiện, chỉ những chuyện khiến họ đồng cảm như thế này mới chịu “ban phước” để lại vài câu.

Nhưng càng kéo xuống, bình luận lại càng bắt đầu lệch hướng.

“Bộ đồng phục màu xám nhạt này hình như càng tôn da cô ấy trắng hơn.”

“Cậu ở trên kia đừng bảo là thích bạn gái người khác nhé? Loại leo cao này tôi thấy nhiều rồi.”

“Đúng rồi đấy, còn cố tình búi tóc, thắt tạp dề chặt eo như vậy, không biết mặc cho ai xem nhỉ?”

“…”

Trong đó có vài cái tên tôi thấy quen.

Đều là những công tử giàu có nhất ở kinh thành, thường tụ tập đ/ua xe gần đường cao tốc ngoại ô. Khi tôi làm ở cửa hàng tiện lợi, họ hay ghé vào mua 🚬lá.

Mẹ tôi từ nhỏ đã nói, tôi không giống đứa con gái vùng núi.

Tôi hoang dã, tôi hư vinh.

Thi trong lớp lớn nhỏ gì tôi cũng phải giành hạng nhất. Ngay cả khi chọn bạn trai, tôi cũng tính toán thực tế hơn người khác.

Bùi Tu không phải người giàu nhất ở Đại học X, nhưng là người tốt nhất mà tôi có thể với tới.

Hắn thích kiểu con gái thuần khiết ngây thơ, vừa hay, điều tôi giỏi nhất chính là giả vờ làm “bông hoa nhỏ trắng muốt”.

Khi hắn cười nhạo tôi không biết ăn đồ Âu, tôi đã âm thầm ghi nhớ từng chi tiết trong nhà hàng, thậm chí thuộc cả tên những món tráng miệng ít ai để ý.