Khi tôi bước ra ngoài thì đã là năm giờ chiều.
Người canh cửa với gương mặt không chút cảm xúc chặn tôi lại, giọng khàn khàn.
“Cô Doãn, phiền cô đăng ký một chút.”
Những ngày gần đây có không ít người đến thăm hắn, phần lớn đều là bạn bè cùng đua xe với hắn.
Hắn có kể việc tôi tới đây cho Lục Ký Minh hay không, tôi không biết, nhưng tôi không định mạo hiểm.
Tôi lấy từ trong túi ra hộp bánh mua ở Lưu Tiên Viên đưa qua.
Quán này đắt đỏ lắm, từ sau khi nổi tiếng trên mạng thì muốn đặt cũng phải chờ rất lâu.
“Không vội đâu, anh ăn tạm chút gì lót dạ trước đi.”
Người đó liếc nhìn nhưng không nhận.
Tôi đặt hộp bánh lên bàn trước cửa, siết chặt cây bút trong tay.
“Thật ra, tôi cũng chẳng thân với hắn lắm. Nhưng một đứa từ núi ra như tôi mà bị người quyền thế như thế này quấn lấy thì biết làm sao đây?”
Tôi vừa định ký tên, cây bút trong tay đã bị giật mất.
Người trước mặt liếm đôi môi khô khốc: “Tôi nhớ nhầm rồi, từ hôm nay không cần đăng ký nữa. Cô đi đi.”
Đường quay về rất dài.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Đầu bên kia là tiếng hít thở dài và đè nén, nghe quen quen.
Một lúc lâu sau, giọng Bùi Tu truyền đến.
Nghe nói lần trước hắn phát điên trong buổi tiệc sinh nhật, chọc giận cả hai bên phụ huynh.
“Chiêu Chiêu, đừng cúp máy được không? Anh muốn nghe giọng em.”
“Tháng sau ba anh sẽ cho anh đi du học.”
Dưới ánh đèn đường, vài con thiêu thân lao theo ánh sáng, làm tầm mắt tôi chập chờn.
Con đường quay lại trường rất dài, nhưng Bùi Tu chưa từng đưa tôi về lần nào.
Hắn luôn bận, uống rượu, tiệc tùng, chỉ đến tìm tôi khi có nhu cầu.
Ánh đèn kéo cái bóng của tôi dài ra, Bùi Tu vội vàng nói không ngừng, sợ chỉ cần ngắt quãng một giây là tôi sẽ cúp máy.
“Chiêu Chiêu, em… vẫn còn chút thích anh đúng không?”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh sáng, giọng lạnh nhạt:
“Bùi Tu, tôi chưa từng yêu anh.”
Đầu dây bên kia ngừng thở một nhịp, đến mức tôi còn hoài nghi điện thoại đã bị cúp mất.
“Chiêu Chiêu, có phải có ai cho em xem mấy bài đăng đó không? Đều không phải thật… Anh chỉ là, anh…”
Bùi Tu bắt đầu nói năng lộn xộn.
Thích hay yêu, đối với tôi đều là xa xỉ. Với Bùi Tu cũng vậy.
Vậy mà tôi không hiểu, rốt cuộc hắn còn tiếc nuối cái gì.
Tôi dứt khoát cúp máy, kéo luôn số này vào danh sách đen.
Hiện giờ, ngoài cuộc thi ngày mai ra, không còn gì quan trọng hơn nữa.
11
Tôi ngủ một giấc thật ngon.
Khi chạy đến hội trường, Lục Ký Minh đang đứng trên sân khấu phát biểu.
Hắn liếc nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lâm Quán Nghi thuận theo tầm nhìn đó nhìn sang, sững người tại chỗ.
Hắn nở một nụ cười cứng đờ:
“Chiêu Chiêu, sao em lại tới đây? Đến cổ vũ cho anh à?”