Ngày Anh Ta Tự Hủy

Chương 13



Lục Ký Minh liếc tôi một cái đầy hàm ý:

“Đã vậy thì tiếp tục trao giải thôi.”

Trong khoảng lặng bao trùm toàn trường, tôi cúi đầu xuống, cao giọng giơ tay:

“Tôi còn chuyện muốn nói.”

Đám phóng viên có mặt tưởng rằng đã bỏ lỡ tin lớn, vừa nghe vậy liền lập tức giương máy ảnh, micro lên.

“Tôi tố cáo, tác phẩm của Lâm Quán Nghi là đạo từ bài luyện tập nửa năm trước của tôi.”

Lục Ký Minh đã bước lên sân khấu, đầu không ngẩng, chỉ nhàn nhạt chỉnh lại micro, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười gần như không thể nhận ra.

“Cô có bằng chứng gì! Cô dựa vào đâu mà vu khống tôi!”

Tôi khoanh tay tựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn hắn.

“Anh lục tung máy tính của tôi lên, chẳng lẽ không phát hiện bên trong có ba camera nội bộ sao? Tất cả hành động của anh trong thư viện, tôi đều biết rõ.”

“Hay là anh muốn xem luôn cả file nhật ký?”

“Bất kể anh muốn xem gì, tôi đều có.”

Ngay từ ngày đầu tiên tiếp cận Lâm Quán Nghi, tôi đã chuẩn bị xong toàn bộ chứng cứ.

Khoảnh khắc đoạn ghi hình giám sát xuất hiện trên màn hình lớn, bờ vai của Lâm Quán Nghi như sụp đổ, tất cả lời biện hộ đều hóa thành câm lặng.

Trong livestream, không ít người vốn vì Lâm Quán Nghi mà đến, giờ phút này đã tranh cãi ầm ĩ.

【Không thể nào, Lâm học trưởng sao lại là người như vậy chứ?】

【Đúng đấy, nghe nói anh ta được bảo送 một đường, sao có thể như thế?】

【Ai biết được cái suất bảo送 đó từ đâu mà ra.】

“Cái đứa trên kia nói chuẩn đấy.”

“Tất cả mọi người, mau qua phòng livestream của tôi ăn dưa đi.”

Dư luận bùng nổ với tốc độ chóng mặt, nhưng trên gương mặt Lục Ký Minh chẳng hề có một chút nôn nóng.

Hắn điềm nhiên cầm thẻ, dưới tiếng nhạc hùng tráng, đọc to tên tôi.

“Quán quân Cúp Thanh Niên lần này là – Doãn Chiêu Chiêu.”

13

Lục Ký Minh đích thân đeo huy chương cho tôi.

Đầu ngón tay phủ lớp chai mỏng của anh ta khẽ lướt qua dải lụa từng tấc một.

Micro cài ở cổ áo đã được tháo xuống, anh dùng giọng chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe:

“Vị trí đặt máy quay không tệ.”

Tôi nhận lấy thẻ thực tập từ tay anh, khẽ gật đầu:

“Đa tạ Lục tổng khen ngợi.”

Lục Ký Minh khẽ xoay ngón tay, vừa định nói thêm gì đó thì bị cánh phóng viên chen đến chụp ảnh làm gián đoạn.

Chuyện cậu con trai út của giáo sư Lâm vừa nổ ra, đám phóng viên nhạy tin vừa tản đi một nhóm, lập tức lại có nhóm mới ùa vào.

“Lục tổng, chụp chung với quán quân chúng ta một tấm đi.”

Tôi khẽ dịch đến gần Lục Ký Minh, từ trong túi móc ra một thứ, nhét vào lòng bàn tay anh.

Dùng giọng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: