Ngày Anh Ta Tự Hủy

Chương 6



Kéo xuống đến cuối phần bình luận, khi tôi chuẩn bị đi nghỉ, thì nhận được tin nhắn từ Bùi Tu.

“Hết giận chưa?”

“Cuối tuần sau là sinh nhật anh, em không quên chứ?”

Bùi Tu là con một trong nhà, cho dù tài lực không sánh bằng Lục gia, nhưng từ nhỏ đã được nâng niu như sao sáng giữa trời, những lời này với hắn mà nói, đã xem như xuống nước rồi.

Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật, sinh nhật của Bùi Tu tôi cũng chẳng để tâm.

Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, còn có một người nữa cũng sắp đến sinh nhật.

Lục Ký Minh, chú nhỏ của Lục Yến Trì.

Ngày khai giảng năm nhất, ông ta là người đại diện doanh nghiệp lên sân khấu phát biểu, vest chỉnh tề, toàn thân tỏa ra khí chất trầm ổn đã được thời gian mài giũa.

Đồng thời, cũng là nhà đầu tư cho cuộc thi lần này.

Đạt giải nhất, sẽ được nhận cơ hội thực tập tại Thâm Đồng Trí Năng.

Tôi bật dậy mở máy tính, gửi email đến ban tổ chức kèm theo danh thiếp mà Lục Yến Trì đã đưa cho tôi.

6

Gần đến ngày thi, Lâm Quán Nghi bắt đầu liên tục hẹn tôi đến thư viện.

Có kẻ rảnh rỗi đã đăng ảnh chúng tôi lên mạng, khiến Lục Yến Trì lập tức bùng nổ.

“Tôi đã bảo em tránh xa thằng họ Lâm đó chưa?”

“Tôi không chờ đến cuối tháng nữa đâu, cuối tuần này hãy suy nghĩ cho kỹ mà đến tìm tôi.”

“Nghe thấy chưa? Nếu không tôi sẽ đến đập quán ăn em làm thêm đấy.”

Tôi gom tất cả những thứ này, gửi email đến cho Lục Ký Minh.

Nhưng còn chưa đợi được Lục Ký Minh hồi âm, tôi đã gặp Bùi Tu khi đang bưng đồ ăn trong nhà hàng.

Hắn hẹn mấy người bạn, ngồi trong phòng riêng tầng ba, gương mặt đã đỏ bừng vì rượu.

Tôi lạnh nhạt liếc qua hắn:

“Chào quý khách, món đã đủ, mời dùng bữa.”

Bùi Tu tửu lượng bình thường, thường xuyên uống đến nửa đêm rồi gọi cho tôi bảo đến đón.

Tôi chỉ coi những lời say xỉn của hắn như tiếng ồn trắng giúp tôi tỉnh táo.

Ánh mắt Bùi Tu trần trụi dừng lại trên người tôi, đám người ngồi cùng bàn nhìn tôi với đủ loại sắc thái.

Khi đã chuẩn bị rời đi sau khi bày đủ rượu lên bàn, một bàn tay nóng rực nắm lấy cổ tay tôi.

Bùi Tu ngẩng đầu, khóe mắt đỏ bừng, giọng run rẩy.

“Bây giờ trong mắt em chỉ có thằng họ Lâm đó thôi à?”

“Bạn trai em ở đây, em không thấy sao?”

Kẻ đem sự chật vật của tôi treo lên mạng chính là hắn, mà ngay lúc này, trước mặt bạn bè hắn lại là người nắm chặt lấy tôi không buông.

Bùi Tu rốt cuộc muốn gì, tôi không biết.

Nếu hắn chỉ muốn một cô bạn gái ra dáng thể diện, vậy thì Chu Lân chắc chắn sẽ mừng rỡ vô cùng.

“Tôi đã hỏi bạn cùng phòng của em rồi, hôm đó là Chu Lân ra tay trước. Tôi sẽ bắt cô ta đến xin lỗi em.”

Kể từ hôm đó, Chu Lân đã dọn khỏi ký túc xá, nghe nói còn đến tìm thầy cô làm ầm ĩ một trận.

Với người kiêu ngạo như cô ta, phải hạ mình đến xin lỗi một sinh viên nghèo như tôi, chắc còn khó chịu hơn bị giết.

Tôi chậm rãi siết tay đang nắm cổ tay Bùi Tu, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt gần như mất tiêu cự của hắn, từng chữ từng chữ:

“Vậy cô ta tốt nhất, phải nói được thì làm được.”

Bùi Tu sững người một thoáng, giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra.

Đi đầu là đồng nghiệp của tôi, phía sau là Lục Ký Minh mặc vest thẳng thớm.

Ông ta cao lớn, vest được cắt may tinh tế càng tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon, ánh mắt mang theo áp lực tự nhiên quét một vòng khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

“Em là Nguyễn Chiêu Chiêu?”