Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 1



Hôm nay là tiệc mừng đỗ nghiên cứu sinh, Dư Văn Gia lấy lý do bận việc trong phòng thí nghiệm để cố tình đến muộn một chút.

Chỉ tiếc, cậu lại là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay, dù đến trễ đến đâu thì vẫn là tâm điểm. Trong phòng tiệc rộng lớn, người thân bạn bè được ông nội mời đến đang trò chuyện rôm rả, cậu vừa bước vào đã lập tức bị những lời chúc mừng vui vẻ vây quanh. Ông nội ngồi ở bàn chính, vẫy tay gọi cậu đến, Dư Văn Gia đi tới, ngồi vào chỗ trống bên cạnh.

Phòng tiệc có tổng cộng bốn bàn tròn lớn, hầu như đều đã kín chỗ, chỉ còn lại vài ba chỗ trống. Người cũng không quá đông, nhưng cũng chẳng thể gọi là ít.

"Nhìn Văn Gia xem, giỏi giang thật đấy, còn trẻ vậy mà đã là tiến sĩ rồi." Một người bạn cũ của ông nội cười tủm tỉm, nhấp một ngụm rượu mạnh.

Ông cụ chỉ mỉm cười không nói gì. Bữa tiệc hôm nay là do chính ông đứng ra tổ chức. Ông vốn thích náo nhiệt, cháu trai lại đỗ nghiên cứu sinh tiến sĩ, chuyện vui như vậy, tất nhiên là phải mời họ hàng bạn bè đến chia sẻ.

Chỉ có điều... Dư Văn Gia lại không thích mấy chốn náo nhiệt.

Trên bàn tiệc, tiếng trò chuyện không dứt. Có người hỏi cậu học ngành gì, cậu đáp: "Lâm sàng."

"Y khoa à? Chuyên ngành nào vậy?"

"Phẫu thuật tim."

Người kia giơ ngón cái lên tỏ vẻ tán thưởng, bảo tiến sĩ ngành này thực sự rất đáng nể. Mẹ cậu ngồi bên cạnh cười cười, nói: "Mới vừa được nhận thôi, tốt nghiệp xong mới tính là có giá trị chứ."

Lưu Dục - mẹ cậu - cũng giống như cậu, đều cảm thấy chuyện tổ chức tiệc mừng nhập học này hơi rườm rà, nhưng không nỡ làm ông cụ mất vui nên cũng chiều theo ý ông.

Giáo sư hướng dẫn tiến sĩ hiện tại của Dư Văn Gia chính là người đã dạy cậu từ lúc cao học. Trước đây thầy đã ngỏ ý hỏi cậu có muốn thi lên tiến sĩ không. Nếu không phải vì hệ chuyên khoa phải qua ba năm nội trú nên không được học thẳng từ thạc sĩ lên tiến sĩ, có lẽ cậu đã lên thẳng ngay từ năm hai cao học rồi. Với Dư Văn Gia, việc thi đỗ tiến sĩ cũng đơn giản như cơm ăn nước uống.

Dư Văn Gia rót chút trà, vừa uống vừa nghe mẹ hỏi: "Thế còn Trì Minh? Mẹ tưởng nó đi cùng con chứ?"

Dư Văn Gia liếc mắt nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy Trì Minh đâu, chỉ có mẹ và bà ngoại hắn đã đến từ sớm.

"Chắc cậu ấy có việc bận." Dư Văn Gia đáp.

Trì Minh là bạn học của Dư Văn Gia, cũng là bạn thân nhiều năm của cậu. Ba của Dư Văn Gia là một quân nhân biên phòng, quanh năm đóng quân ở vùng biên giới, trong nhà chỉ có hai mẹ con cậu sống cùng nhau. Ông nội không ở chung mà sống một mình ở căn nhà cũ trong ngõ. Gia đình Trì Minh sống ngay bên cạnh nhà ông nội, là hàng xóm láng giềng nên hai nhà vốn qua lại rất thân thiết.

Điện thoại rung lên vài lần, Dư Văn Gia liếc nhìn - là tin nhắn của anh họ Khâu Mộng Trường gửi đến. Anh nói mình đang trực ở bệnh viện nên không thể tới, chỉ gửi cho Dư Văn Gia một bao lì xì qua điện thoại.

- Chúc mừng em đỗ nghiên cứu sinh.

- Hôm nay anh trực, không đến được.

- Anh rể em cũng bận, cũng không đến được luôn.

- Quà mừng nhập học của em anh đã nhờ người mang đến nhà rồi.

Anh họ và anh rể, một người là trưởng khoa ở bệnh viện tuyến đầu, một người là tổng giám đốc tập đoàn, không bận mới là lạ.

Dư Văn Gia chỉ trả lời lại một chữ: "Ừ."

"Văn Gia, con gọi cho Trì Minh thử xem." Ông nội quay sang dặn, "Hỏi xem thằng bé tới đâu rồi, sao giờ vẫn chưa tới?"

Dư Văn Gia còn đang cầm điện thoại thì ngoài cửa đã thấp thoáng một bóng người. Trì Minh tươi cười bước vào, phía sau y còn có một người nữa. Bàn tay đang cầm điện thoại của Dư Văn Gia khẽ khựng lại, ánh mắt dừng lại nơi khung cửa.

Đã hai năm rồi Dư Văn Gia chưa gặp lại Trì Kính. So với lần cuối cùng gặp nhau, anh không thay đổi nhiều, khí chất vẫn ôn hòa, ánh mắt sáng và tĩnh lặng, chỉ có vẻ gầy đi đôi chút. Qua khoảng cách một bàn tiệc, ánh mắt mang theo nụ cười dịu dàng của Trì Kính nhìn về phía cậu. Trì Kính mặc một chiếc sơ mi trắng, trên tay cầm một bó hoa màu cam vàng nhạt.

Mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía cửa, tò mò quan sát. Mẹ của Trì Minh sửng sốt đứng bật dậy, bà ngoại Trì Minh cũng ngạc nhiên không kém, vì cả hai đều không biết Trì Kính sẽ về nước hôm nay.

Trì Kính bước đến bên hai người họ, cúi người nói nhỏ vài câu rồi đi về phía Dư Văn Gia, trên tay vẫn cầm bó hoa.

"Chúc mừng nhập học." Trì Kính đặt bó hoa vào lòng Dư Văn Gia từ phía sau, rồi đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu, hành động vừa tự nhiên vừa thân thuộc.

Trì Kính quay đầu lại, mỉm cười chào mẹ và ông của Dư Văn Gia, trong lúc nói chuyện bàn tay vẫn nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cậu.

"Tiểu Kính, sao con lại về nước rồi?" Lưu Dục cười dịu dàng, giọng không giấu được bất ngờ. Trì Kính đã công tác ở nước ngoài vài năm, trước kia mỗi năm có khi sẽ về nghỉ phép ngắn ngày, nhưng hai năm gần đây thì gần như biệt tăm.

"Công việc có thay đổi nên được điều về nước. Hôm nay con vừa mới về tới." Trì Kính cười nhẹ, lại quay đầu nhìn Dư Văn Gia, ánh mắt dịu dàng từ trên cao nhìn xuống gương mặt cậu, "Sao không chào anh?"

Dư Văn Gia khẽ mím môi, ánh mắt dừng lại nơi bó hoa trong lòng, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm: "Anh Kính"

"Ừ, ngoan lắm." Trì Kính xoa đầu cậu.

Sau đó anh rút tay lại, đi vòng ra sau lưng ông nội Dư, cúi người đặt tay lên vai ông, cười nói: "Cháu ai mà giỏi dữ vậy ta?"

Ông cụ lim dim híp mắt cười khẽ mấy tiếng, nghiêng đầu sang bảo Trì Kính: "Về rồi à?"

"Dạ, về rồi." Trì Kính mỉm cười.

Ông nội Dư cả đời không dễ thân thiết với ai, nhưng với Trì Kính thì lại có cảm tình đặc biệt. Ông rất quý anh.

"Ông ơi, dì Lưu, con xin phép qua đó trước." Trì Kính lễ phép chào rồi cúi đầu nhìn Dư Văn Gia, nhẹ nhàng vỗ vào sau đầu cậu.

Giọng Trì Kính rơi vào tai Dư Văn Gia, vừa trầm thấp vừa dịu dàng như gió thoảng: "Anh đi trước nhé."

Trì Kính trở lại bên mẹ và bà của anh, rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trì Minh.

"Tiểu Kính đúng là có lòng, còn mua cả hoa nữa." Lưu Dục quay đầu nhìn bó hoa trong tay Dư Văn Gia, trách yêu, "Còn con thì ngốc hết sức, đến một tiếng cảm ơn cũng không biết nói."

"Ngại đó mà." Ông nội nhấp một ngụm rượu, cười bảo, "Từ nhỏ đã nhát gan rồi, da mặt mỏng như tờ giấy."

Lưu Dục bật cười thành tiếng.

Dư Văn Gia cười bất lực: "Đâu đến mức đó."

"Ba vẫn nghĩ nó còn bé như hồi xưa à." Lưu Dục nói.

Dư Văn Gia cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng, màu cam vàng rực rỡ, trông như là nguyệt quý. Cậu đứng dậy, đặt hoa lên ghế sofa ở khu nghỉ bên cạnh.

Bên kia, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Trì Kính đã bị mẹ đập cho một cái đau điếng vào cánh tay: "Hôm nay về nước cũng không thèm báo trước một tiếng!"

Trì Kính vừa xoa tay vừa cười khổ: "Chiêu này vẫn lợi hại như ngày nào."

Mẹ anh giận đến mức bật cười, vừa đánh xong thì bà ngoại anh cũng không nương tay mà vỗ thêm một cái, tính mẹ anh giống hệt bà ngoại.

Trì Kính thở dài, hai tay nhẹ nhàng xoa vai hai người phụ nữ: "Nếu nói trước, thế nào hai người cũng đòi ra sân bay đón con. Sân bay xa vậy, chạy một chuyến mệt chết."

"Dù có xa cũng phải báo trước chứ, chuyện quan trọng thế cơ mà." Bà ngoại trách yêu.

"Chỉ biết sai vặt con thôi." Trì Minh vừa gắp thức ăn vừa lầm bầm.

Việc Trì Kính được điều công tác về nước thật ra đã thông báo cho gia đình từ trước, Dư Văn Gia cũng biết. Nhưng anh không hề nói rõ ngày nào sẽ về, nên ngoại trừ Trì Minh, chẳng ai biết hôm nay anh sẽ xuất hiện. Trì Minh là người ra sân bay đón anh, hai người đi thẳng từ sân bay tới bữa tiệc, trên đường còn ghé tiệm hoa mua bó hoa này.

Vì chuyện đó mà Trì Minh phải nhịn đói thêm nửa tiếng, giờ đói đến mức muốn nuốt sống cả con heo.

Tặng hoa trong tiệc mừng nhập học là việc mà đầu óc của Trì Minh chắc chắn sẽ không nghĩ ra. Anh trai y là người rất chu đáo, tỉ mỉ trong mọi chuyện, nhất là khi chuyện đó liên quan đến Dư Văn Gia. Trong mắt Trì Kính, vị trí của Dư Văn Gia chẳng khác nào em ruột, đôi khi còn có phần đặc biệt hơn.

Trên bàn tròn đặt một chậu hoa lớn ở giữa, vài nhành hoa cao che khuất tầm nhìn đối diện. Dù ngồi cùng bàn, nhưng Dư Văn Gia và Trì Kính lại cách nhau khá xa, hơn nữa Trì Kính còn bị chậu hoa chắn mất. Dư Văn Gia gần như không nhìn thấy anh, chỉ thấy nụ cười tươi rói trên mặt dì Tần và bà ngoại. Từ lúc Trì Kính ngồi xuống, họ gần như không ngừng cười nói, có vẻ chuyện trò mãi không dứt.

Thật ra, không bao lâu sau khi tan tiệc, hai người phụ nữ ấy đã khóc òa trên đường về. Trì Kính công tác ở nước ngoài suốt sáu năm. Vài năm đầu còn tranh thủ nghỉ phép về thăm nhà, nhưng từ hai năm trước anh không về nữa, ngay cả Tết cũng không có thời gian. Xa cách lâu ngày, lần gặp lại này khiến cảm xúc dâng trào, không thể kìm được nước mắt.

Tiệc được nửa chừng, lần lượt có người nâng ly tới chúc mừng Dư Văn Gia. Vì cậu không uống rượu nên dùng trà thay rượu để đáp lễ từng người. Có một ông bác lớn tuổi cầm chai rượu đến định rót cho cậu, cười nói: "Ngày vui thế này mà không uống thì phí quá."

Dư Văn Gia khéo léo ngăn lại: "Con không biết uống rượu đâu ạ."

"Một ngụm cũng không được à?" Ông bác vẫn định rót.

Dư Văn Gia lắc đầu, Lưu Dục ở bên cạnh lên tiếng giúp: "Anh à, thằng bé thật sự không uống được đâu, chưa từng đụng tới rượu bao giờ, uống vào rồi ngã lăn ra trước mặt anh thì xấu hổ chết."

Dư Văn Gia không thích mùi rượu, cũng thật sự không biết uống. Là sinh viên y khoa, cậu càng hiểu rõ rượu chẳng đem lại lợi ích gì cho sức khỏe.

"Con còn phải về phòng thí nghiệm sau bữa tiệc nữa, nên thật sự không dám uống. Đành dùng trà thay rượu vậy." Dư Văn Gia nói.

Người kia nghe thế cũng không ép nữa, uống cạn ly của mình rồi rời đi.

Lúc này Trì Minh cũng bưng ly rượu đến góp vui, từ phía sau vỗ vai Dư Văn Gia, nhếch môi cười: "Chúc mừng nha, tiến sĩ Dư."

Dư Văn Gia nghiêng đầu liếc y một cái, Trì Minh vỗ vỗ vai Dư Văn Gia, chạm ly của mình vào ly trà trong tay cậu: "Thôi khỏi đứng dậy, anh em mình khách sáo làm gì."

"Cảm ơn. Vốn dĩ tôi cũng không định đứng lên." Dư Văn Gia cầm ly trà nhấp một ngụm.

Cậu học cùng trường với Trì Minh từ cấp hai đến cấp ba. Cấp hai khác lớp, cấp ba thì học chung. Hồi tiểu học cậu nhảy lớp hai lần, lại bắt đầu học sớm từ mẫu giáo, nên dù học cùng khóa với Trì Minh, thật ra cậu nhỏ hơn y tận ba tuổi. Trì Minh luôn lấy chuyện hơn tuổi ra làm cớ, suốt thời đi học lúc nào cũng bày ra dáng dấp của "anh lớn" với cậu.

Dư Văn Gia đi vệ sinh, lúc quay lại lướt ngang qua bàn tiệc thì không thấy Trì Kính đâu nữa. Hồi nãy Trì Kính vừa nghe điện thoại đã ra ngoài, đến giờ đã mười phút mà vẫn chưa quay lại.

Rửa tay xong, Dư Văn Gia bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa rẽ qua hành lang thì tình cờ chạm mặt Trì Kính, người vừa kết thúc cuộc gọi.

Trì Kính vẫn cầm điện thoại trong tay, bước chân khựng lại một nhịp. Trước mặt anh là Dư Văn Gia đứng chặn ngay lối đi, khí thế sừng sững như ngọn núi khiến anh bất giác dừng lại, hơi ngạc nhiên một chút.

Hai năm không gặp, Dư Văn Gia lại cao lên rồi.

Phải, lại cao lên.

Trước khi vào đại học, cậu nhóc này chưa bao giờ cao bằng Trì Kính. Hồi cấp hai thì khỏi nói làm gì, nhỏ hơn bạn đồng trang lứa tận hai tuổi, không biết có phải dậy thì muộn không mà người thì thấp bé nhẹ cân. Bắt đầu từ cấp ba mới bắt đầu phát triển chiều cao, nhưng cũng chỉ cao gần bằng anh chứ chưa vượt qua.

Lần đầu Trì Kính về nước sau khi được điều công tác ra nước ngoài, mới phát hiện Dư Văn Gia đã cao gần bằng mình rồi. Những lần sau về nước, lần nào cũng cao thêm một chút. Đến giờ thì... gần như đã cao hơn anh cả nửa cái đầu.

Không biết ăn gì mà cao dữ vậy.

Lúc nãy Dư Văn Gia ngồi yên ở bàn tiệc nên không thấy rõ vóc dáng, giờ đứng chặn ngay trước mặt, Trì Kính mới thật sự cảm nhận được sự "khổng lồ" của cậu.

Nhìn như một con thỏ Bắc Cực, mặt mũi còn non choẹt mà thân hình thì to lớn thế kia.

Nghĩ tới đây, Trì Kính khẽ bật cười, ngẩng đầu nhìn lên, gần như phải ngước lên để nhìn vào mắt cậu, dịu giọng nói: "Làm sao mà lại cao thêm nữa vậy hả, thỏ Bắc Cực?"

Nửa câu đầu thì nghe cũng được, nhưng cái biệt danh "thỏ Bắc Cực" phía sau khiến Dư Văn Gia ngẩn người mất một giây.

"...Hửm?"