Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 16



Bên này, Trì Kính nhìn điện thoại rồi bật cười. Trang Sở liếc anh một cái, hỏi: "Cười gì thế?”

Trì Kính đáp: "Không có gì đâu.”

Anh cúi đầu trả lời tin nhắn của Dư Văn Gia: Xem tin nhắn trước đi.

Dư Văn Gia: Tự dưng đi uống rượu làm gì?

"Thật ra, đây mới là điều Dư Văn Gia muốn hỏi.”

Cậu cứ nghĩ Trì Kính đến mấy quán bar ồn ào náo nhiệt, mặt càng lúc càng nghiêm nghị, dừng lại giữa hành lang nhà hàng để nhắn tin. Bạn cùng phòng phía trước quay đầu lại mới phát hiện cậu đã tụt lại sau những năm mét.

Dư Văn Gia bèn gọi điện thẳng cho Trì Kính.

"Alo?”

"Anh muốn uống thì đi chỗ khác, mấy chỗ đó phức tạp lắm, đừng ở lại đó.”

Trì Kính không đáp ngay mà chỉ im lặng cười một lúc. Giọng điệu nghiêm túc của Dư Văn Gia lúc này giống hệt hồi cấp hai.

"Không phức tạp đâu, là speakeasy mà, khá thanh tịnh." Trì Kính nói, "Với lại, anh gần ba mươi tới nơi rồi, em còn lo anh gặp người xấu ở bar à?”

Dư Văn Gia nhíu mày, không nói gì.

Thấy “Lãnh đạo” không lên tiếng, Trì Kính lại cười: "Lãnh đạo không tin hả?”

"Vậy để anh chụp tấm hình gửi cho lãnh đạo Dư kiểm tra nhé.” Nói rồi Trì Kính lấy điện thoại chụp một bức toàn cảnh quán bar, gửi sang cho Dư Văn Gia.

Dư Văn Gia mở lên xem, đúng là quán bar phong cách speakeasy thật, ánh sáng dịu nhẹ, trên bức tường phía sau còn có tên quán rõ ràng.

“Lãnh đạo yên tâm chưa?” Trì Kính hỏi.

Hôm nay Trì Kính uống hơi nhiều, giọng nói ngân dài, nghe có chút lười biếng và uể oải.

Dư Văn Gia “ừm” một tiếng, bỗng nói: "Anh say rồi.”

"Không đâu." Trì Kính cười khẽ, "Anh mà say thì không giống thế này.”

Mấy người bạn cùng phòng phía trước gọi Dư Văn Gia. Cậu nói với Trì Kính: "Anh Kính, mấy người bạn gọi em, em cúp máy trước nhé.”

"Ừ.”

Sau đó, Dư Văn Gia lên mạng tra ngay thông tin về quán bar Trì Kính đang ở. Cậu quay sang hỏi mấy người bạn cùng đi: "Đi uống ở speakeasy bar không?”

"Đi chứ!”

Quán bar đó không lớn, nhưng bày trí rất tinh tế, nhìn là biết có đầu tư. Phong cách hơi hoài cổ, không khí nhẹ nhàng và ấm cúng. Vừa bước vào, bạn cùng phòng đã nhận xét: "Biết chọn ghê, chỗ này ổn thật đấy.”

Dư Văn Gia vừa bước vào đã thấy ngay Trì Kính đang ngồi bên quầy bar, đang mặc chiếc sơ mi trắng quen thuộc. Anh vừa uống rượu vừa nghiêng đầu trò chuyện với người ngồi bên cạnh.

"Các cậu có định đi dự lễ kỷ niệm trường lần này không?" Lớp trưởng hỏi.

"Kỷ niệm trường? Trường cấp ba hả?" Một người khác chẳng hiểu chuyện gì.

"Gì? Không coi trong nhóm cựu học sinh à?”

"Rời nhóm từ tám trăm năm trước rồi, bao giờ tổ chức?”

"Tháng mười hai.”

"Ui, còn xa mà. Nếu rảnh thì đi thôi, còn có dịp gặp lại mấy đứa bạn cũ, bao nhiêu năm rồi chưa gặp, thoắt cái đã mười mấy năm rồi.”

Ly của Trì Kính vẫn còn nửa, nhưng hôm nay anh uống cũng kha khá rồi, định uống hết ly này rồi về sớm. Anh cúi đầu khẽ lắc ly rượu, nói với mấy người bạn học: "Cuối tháng là sinh nhật tôi, báo trước cho mấy cậu một tiếng, nếu rảnh thì qua ăn bữa cơm. Địa chỉ tôi gửi vào nhóm sau nhé.”

"Chắc chắn là rảnh rồi!" Lớp trưởng cười ha hả, "Dù có bận cũng phải gác lại thôi.

Trì Kính cười nhẹ: "Không cần đâu, rảnh thì đến, đừng mang gì theo cả.”

Ngay lúc ấy, có người bên cạnh đang gọi món. Một giọng nói quen thuộc xen lẫn giữa những âm thanh rì rầm vang lên từ phía sau Trì Kính: "Làm ơn cho tôi một ly đồ uống không cồn.”

Trì Kính khựng lại, lập tức quay đầu nhìn.

"Gì cũng được, miễn là không có cồn.”

Ánh mắt Dư Văn Gia đúng lúc ấy cũng lia qua, hai người chạm mắt nhau. Vẻ mặt cậu bình thản, không có lấy một chút bất ngờ. Rõ ràng, cậu không “vô tình” có mặt ở đây.

Dư Văn Gia không né tránh ánh mắt của Trì Kính, nhưng cũng không chủ động bắt chuyện, cứ như người xa lạ. Trì Kính cũng làm ngơ như không thấy, quay đầu lại tiếp tục uống rượu, muốn xem thử tiếp theo cậu còn định làm gì.

Trang Sở liếc qua Dư Văn Gia đứng cạnh Trì Kính, rồi lại quay lại nhìn Trì Kính, nhấp một ngụm rượu, không nói gì.

Lúc lớp trưởng đang gọi đồ uống, thấy ly rượu của Trì Kính sắp cạn, liền đưa menu hỏi anh có muốn gọi thêm không.

Trì Kính còn chưa kịp mở miệng, Dư Văn Gia đã lên tiếng hộ: "Đừng uống nhiều quá, hại dạ dày.”

Trì Kính nghiêng đầu, tay chống cằm, nhìn Dư Văn Gia chăm chú.

Lúc Dư Văn Gia nói câu đó, mắt cậu vẫn nhìn nơi khác, như thể đang trò chuyện với không khí vậy. Trì Kính khẽ cười, không biết có phải do rượu hay không mà giọng anh trầm và hơi khàn: "Lãnh đạo còn đích thân đến hiện trường kiểm tra nữa à?”

Mấy người bạn bên cạnh Dư Văn Gia đều quay đầu theo tiếng nói, nhóm bạn của Trì Kính cũng nhìn sang, ánh mắt dồn cả vào Dư Văn Gia.

"Lãnh đạo Dư" quay sang nhìn Trì Kính, đáp: "Tình cờ đi chơi với bạn học ở gần đây.”

Trì Kính cầm ly rượu, dùng chân ly gõ nhẹ hai cái lên mặt quầy, cười đùa hỏi: "Thế là đến tìm anh chơi hả?”

Dư Văn Gia vẫn còn phủ nhận: "Tới uống rượu thôi.”

"Thật à, thế sao lại chọn uống đồ không cồn?”

"Tới uống rượu." Dư Văn Gia ngập ngừng một chút, tiện thể tìm anh chơi.

Trì Kính nhấp một ngụm rượu, khẽ gật đầu: "Thì ra chỉ là tiện thể đến tìm anh.”

"Không phải." Dư Văn Gia nhận lấy ly nước từ tay bartender, từng bước một bị Trì Kính dắt mũi "Là chính sự.”

Trì Kính cười nhưng không đáp.

Cuối cùng ớp trưởng cũng tìm được cơ hội xen vào, quay sang hỏi: "Quen à?”

"Ừ." Trì Kính gật đầu, "Em trai nhà hàng xóm.

Dù gì hai nhóm người cũng không quen nhau, chỉ gật đầu chào hỏi xã giao rồi mỗi bên lại tiếp tục trò chuyện riêng.

Lớp trưởng hỏi Trì Kính có muốn gọi thêm gì không, Trì Kính lắc đầu: "Thôi, hôm nay uống đủ rồi, hết ly này chắc tôi về trước.”

"Thôi đừng, mới tí đã đi?”

Trì Kính cười khẽ: "Uống đến tầm rồi.”

Nói rồi anh nghiêng đầu, ghé sát tai Dư Văn Gia, nhẹ giọng bảo: "Em đến tìm anh chơi, nhưng không đúng lúc rồi, lát nữa anh phải về trước.”

"Anh lái xe à?" Dư Văn Gia hỏi.

"Ừ, lát nữa gọi người lái hộ.”

"Không cần đâu. Em cũng về luôn, để em chở anh.”

Trì Kính chớp mắt: "Biết lái xe rồi cơ à?”

Dư Văn Gia liếc nhìn anh: "Anh tưởng em còn nhỏ lắm sao?”

Trì Kính hơi nhướng mày. Lúc anh ra nước ngoài, Dư Văn Gia chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, đôi khi anh cũng chẳng rõ bây giờ là năm nào nữa.

Anh lờ mờ nhớ lại, nhiều năm trước, khi còn là sinh viên đại học, Dư Văn Gia từng hỏi anh rằng: "Khi nào anh mới ngừng coi em là trẻ con?”

Giờ thì Dư Văn Gia rõ ràng đã chẳng còn là trẻ con nữa, nhưng tuổi thật thì vẫn còn nhỏ lắm, rất nhỏ.

Trì Kính cúi đầu cười khẽ: "Em tưởng em lớn lắm chắc…”

Dư Văn Gia nhíu mày: "Em 23 rồi.”

Trì Kính ngước lên nhìn cậu, hơi nhướng mày: "Vậy à? Không nói thì anh còn tưởng 32 cơ.”

Nếu là hồi cấp hai, chắc Dư Văn Gia lại bị trêu cho phát cáu, phụng phịu tỏ thái độ không vui với Trì Kính. Mà thật ra mỗi lần như thế, Trì Kính đều rất thích thú.

Nhưng giờ đã khác xưa. Dư Văn Gia chỉ khẽ chạm ngón tay lên thành ly, nhẹ nhàng nói: "Em 23 hay 32 thì trong mắt anh cũng như nhau thôi…”

"Dù em có 32 đi nữa, anh vẫn sẽ như thế này.”

"Như thế nào?" Trì Kính chớp mắt hỏi lại, "Anh thế nào cơ?”

"Anh cứ coi em là trẻ con để trêu đùa thôi.”

Trì Kính bật cười thành tiếng. Dư Văn Gia hỏi: "Em nói đúng không?”

"Phải chín năm nữa mới kiểm chứng được.”

Trì Kính nhìn Dư Văn Gia một lúc, bỗng nói: "Mấy năm nay, hình như em thay đổi rồi. Không giống như trước nữa.”

"Thay đổi chỗ nào?" Dư Văn Gia hỏi.

"Gần như ở đâu cũng khác một chút.”

Dư Văn Gia nhìn xuống ly rượu trong tay, khẽ hỏi: "Vậy anh thấy trước kia tốt hơn, hay bây giờ?”

Câu hỏi này có chút kỳ lạ. Trì Kính bật cười: "Trước kia hay bây giờ, chẳng phải đều là em sao?”

Dư Văn Gia ngẩng lên nhìn anh một cái.

Trì Kính nói tiếp: "Đều tốt cả.”

Uống nốt phần rượu còn lại trong ly, Trì Kính chào tạm biệt mấy người bạn cũ. Dư Văn Gia cũng chào nhóm bạn của mình, chuẩn bị đi cùng Trì Kính.

Trì Kính không định để Dư Văn Gia đưa mình về, bảo: "Anh gọi lái hộ rồi, em về trường trước đi.”

Dư Văn Gia đáp: "Em đưa anh về.”

"Em đưa anh về rồi quay lại thế nào?”

"Đi tàu điện ngầm.”

"Em không thấy phiền à?”

"Không phiền.”

Đi tàu điện đúng là phiền, mà Trì Kính cũng không yên tâm để Dư Văn Gia lái xe một mình quay lại. Nghĩ một lát, anh đề nghị: "Hay tối nay em ngủ lại nhà anh, mai anh đưa em tới trường.”

Dư Văn Gia quay sang nhìn anh một cái.

Nói mới nhớ, Dư Văn Gia chưa từng tới chỗ ở hiện tại của Trì Kính. Trì Kính gật đầu, như xác nhận lại: "Ở lại nhà anh đi.”

Dư Văn Gia mím môi: "Không cần đâu.”

Trì Kính nhẹ nhàng gõ lên trán cậu một cái: "Lái xe đưa anh về, rồi lại lóc cóc đi tàu về trường, em không thấy phiền à?”

"Ngủ lại nhà anh chẳng phải càng phiền hơn sao." Dư Văn Gia nói, "Em còn phải tắm, thay đồ... sao mà tiện được.”

Ngẫm lại thì cũng đúng, tắm thì không sao, nhưng thay đồ, như đồ lót chẳng hạn, còn phải mua mới rồi giặt sấy nữa... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đâu có gì là quá phiền phức.

Trì Kính còn chưa kịp đáp, Dư Văn Gia đã đưa tay ra: "Chìa khóa xe.”

Trì Kính đưa chìa khóa cho cậu. Cả hai lên xe, Trì Kính hỏi: "Em chắc chắn không ngủ lại?”

"Ừ." Dư Văn Gia khởi động xe, "Trường em ngay sát trạm tàu điện, đi rất tiện.

Trì Kính gật đầu: "Được rồi, tùy em vậy.”

Người Trì Kính nồng nặc mùi rượu, Dư Văn Gia biết chắc anh uống không ít. Lên xe, Trì Kính nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì. Bình thường anh kiểm soát chuyện uống rượu khá nghiêm, chỉ khi bạn bè tụ tập hoặc do công việc mới uống một chút, còn lại gần như không động đến. Dạo này do chuyện bệnh tình của bà ngoại, tâm trạng anh khá tệ, nên hôm nay uống nhiều hơn một chút. Giờ rượu ngấm vào, đầu bắt đầu choáng váng.

Trì Kính nhắm mắt lại, không còn sức đùa giỡn với Dư Văn Gia nữa.

Dạ dày anh vốn yếu, lên xe chưa được bao lâu đã bắt đầu thấy bỏng rát và đau âm ỉ. Đêm nay về nhà e là lại mệt mỏi rồi đây.

"Anh Kính.”

Giọng Dư Văn Gia nhẹ nhàng vang bên tai. Trì Kính mở mắt ra: "…Ừ?”

"Anh đang buồn à?" Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính khàn giọng: "Không có.”

"Có. Bà ngoại…" Dư Văn Gia dừng một chút, "Anh biết rồi đúng không?

Trì Kính quay đầu nhìn cậu, không cần nói nhiều, chỉ hỏi: "Sao em biết?”

"Hôm đó em thấy dì Tần đưa bà tới bệnh viện khám." Dư Văn Gia ngập ngừng, "Có nhiều chuyện con người không thể tránh được, anh đừng nghĩ nhiều. Em xem báo cáo rồi, hiện tại vẫn là giai đoạn nhẹ, triệu chứng chưa rõ rệt. Bà lớn tuổi rồi, chỉ cần cơ thể không quá đau đớn, như vậy đã là tốt nhất rồi.”

Giải pháp tốt nhất lúc này là điều trị bảo tồn. Dư Văn Gia không giỏi nói lời an ủi, chỉ đơn giản chia sẻ những điều mình nghĩ với Trì Kính.

Trì Kính im lặng hồi lâu, rồi khẽ cười, như có chút trách móc: "Em biết từ trước rồi mà cũng giấu anh như mọi người.”

"Vì em cũng nghĩ giống họ." Dư Văn Gia nói.

Trì Kính nhìn cậu.

"Họ không muốn anh lo lắng, em cũng vậy.”

Dư Văn Gia quay sang nhìn anh: "Đừng buồn nữa nhé.”

Trì Kính khẽ “ừ” một tiếng, đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Biết rồi.”

Dạ dày anh vẫn khó chịu, nên nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Dư Văn Gia lái xe rất êm, ngồi cạnh anh là mùi hương quen thuộc, mơ hồ nhưng gần gũi, khiến lòng Trì Kính dịu lại, an yên hơn hẳn.