Không giống giả vờ
Dư Văn Gia hơi nghiêng đầu che đi sườn mặt của Trì Kính, mượn góc độ để "hôn" anh. Bên dưới vang lên tiếng hò reo náo nhiệt, cùng lúc đó bản nhạc dương cầm chuyển đoạn, từng cánh lông vũ màu xanh nhạt nhẹ nhàng bay xuống từ phía trên lễ đài.
Đến khi Trì Kính hoàn hồn lại, Dư Văn Gia đã buông anh ra, tiếng reo hò dưới sân khấu vẫn chưa dứt, lông vũ rơi đầy lên người hai người họ.
"Chỉ là hôn môi mà cũng phải mượn góc độ à?" Trì Minh đứng ngay bên cạnh, tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện, bật cười trêu một câu.
Trì Kính quay đầu nhìn Trì Minh, còn thủ phạm thì ra vẻ vô can, khẽ mỉm cười với cả hai: "Tân hôn vui vẻ."
Trì Kính nheo mắt lại, hỏi: "Vui không?"
Trì Minh gật đầu: "Ừ, vui mà." Trong lòng lại nghĩ, nếu Dư Văn Gia mà hôn thật thì còn vui hơn, chỉ là câu đó không thể nói ra, nếu lỡ miệng chắc anh trai sẽ xử y ngay tại chỗ.
Nói thật thì, vừa rồi Trì Kính thực sự tưởng rằng Dư Văn Gia sẽ hôn mình. Cả ngày nay đều thả lỏng, vậy mà đúng khoảnh khắc đó dây thần kinh bỗng chốc căng lên. Đến giờ tim anh vẫn còn đập nhanh.
"Xin mời hai chú rể đổi vị trí, chụp ảnh lưu niệm cùng người thân và bạn bè phía dưới nào." Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh lên tiếng gọi.
Nghe vậy, Trì Kính quay mặt lại, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Dư Văn Gia, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không nói gì.
Chụp ảnh xong, Trì Kính bị Đinh Minh kéo sang một bên. Hắn không biết nụ hôn vừa rồi là giả, nhỏ giọng hỏi: "Không phải chứ, rốt cuộc hai cậu kết hôn thật hay kết hôn giả thế?"
Đinh Minh hạ giọng rất thấp, sợ có người nghe thấy.
Trì Kính liếc nhìn hắn: "Cậu nghĩ sao?"
Đinh Minh ra vẻ sâu xa: "Không giống giả."
Trì Kính khẽ bật cười, trêu đùa: "Vậy thì cứ coi là thật đi."
Nghi lễ kết thúc, mặt trời lặn phía tây, tiệc tối cũng bắt đầu. Bữa tiệc được tổ chức ngay trong khu vườn, hai chiếc bàn dài đặt bên cạnh căn biệt thự, khách khứa tùy ý chọn chỗ ngồi. Dư Văn Gia và Trì Kính cầm ly rượu đi chúc vài vòng tượng trưng, nhận lời chúc phúc từ bạn bè và người thân.
"Tân hôn vui vẻ." Anh họ của Dư Văn Gia đứng dậy, cụng ly với hai người.
Trì Kính có quen người này, nhưng không thân lắm. Anh sống ở nước ngoài nhiều năm, cũng đã lâu không gặp lại anh họ của Dư Văn Gia. Anh ta không thay đổi nhiều, dù đã hơn bốn mươi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ năm nào, nhìn không ra tuổi tác, vóc dáng cũng rất tốt, không giống người đã qua tuổi trung niên.
Trì Kính mỉm cười, khẽ gật đầu chào: "Bác sĩ Khâu."
"Lâu quá không gặp rồi." Khâu Mộng Trường cười nói.
Trì Kính cũng cười đáp lại: "Đúng là lâu thật."
Bên cạnh Khâu Mộng Trường có một người đàn ông khác, cũng tuấn tú và có khí chất nổi bật như anh ta. Khâu Mộng Trường giới thiệu với Trì Kính: "Đây là bạn đời của tôi, Lương Đồng."
Trì Kính thầm nghĩ, quả nhiên là "anh rể" trong lời đồn.
Anh ngập ngừng mãi không biết nên xưng hô thế nào.
Gọi anh Lương nghe có vẻ xa cách quá, gọi Lương tổng lại không hợp hoàn cảnh.
Trì Kính còn đang do dự thì Lương Đồng đã chủ động lên tiếng: "Chào cậu."
"Chào anh." Trì Kính lịch sự mỉm cười.
Hôm nay chị họ của Dư Văn Gia là Lâm Lang cũng đến dự tiệc cưới. Trước đây cô từng được mai mối với Trì Kính, do chính ông nội của Dư Văn Gia làm mai, kết quả hai người không thành, Trì Kính lại quay sang kết hôn với Dư Văn Gia. Với chuyện như vậy, nhà họ Dư cũng có phần khó xử. Theo lý thì không nên mời gia đình Lâm Lang, nhưng dù gì hai nhà cũng là họ hàng, nếu không mời thì lại thất lễ.
Sau này mẹ Dư và ông cụ bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mời. Nhà Lâm Lang đều là người hiểu chuyện, nghe ông cụ giải thích rõ hoàn cảnh của hai đứa trẻ, họ hoàn toàn không để bụng.
Tối chín giờ, tiệc cưới tan, hôn lễ kết thúc.
Hôm nay Trì Kính uống chút rượu, lúc về nhà là Dư Văn Gia lái xe chở về. Ngoài lần sinh nhật của Trì Kính ra, thật ra Dư Văn Gia chưa từng qua đêm ở nhà Trì Kính, nhưng đồ đạc của cậu đã chuyển sang một phần rồi, nếu trong nhà Trì Kính không có chút dấu vết sinh hoạt nào của cậu, chắc chắn sẽ khiến người lớn nghi ngờ.
Về đến nhà, lúc đang thay giày, Trì Kính nghe Dư Văn Gia hỏi một câu: "Hôm nay anh ngủ lại nhé?"
Trì Kính phản ứng hơi chậm: "... Em không định ở lại à?"
Dư Văn Gia khẽ gật đầu: "Vậy thì ở lại."
Hôm nay Trì Kính cũng không uống nhiều, nhưng anh cứ cảm thấy đầu óc hơi chậm chạp. Điều kỳ lạ là sáng nay khi ở cùng Dư Văn Gia, anh vẫn rất thoải mái, mọi chuyện cứ tự nhiên trôi qua. Vậy mà đến chiều, sau khi hôn lễ kết thúc, hai người gần như chẳng nói gì, bầu không khí giữa họ bỗng trở nên xa cách, như thể chưa thân thiết lắm, cái cảm giác gượng gạo ấy cứ kéo dài mãi đến giờ, khiến anh chẳng biết nên nói gì để mọi thứ trở lại bình thường.
Trì Kính cởi áo vest ngoài, treo lên móc trong phòng khách, rồi quay đầu nhìn Dư Văn Gia: "Em có muốn tắm trước không?"
"Anh tắm trước đi."
Trì Kính gật đầu, quay người bước vào phòng tắm.
"Anh Kính."
Trì Kính khẽ quay đầu lại.
"Em thấy hôm nay anh hơi không giống bình thường, có phải uống nhiều quá không?" Dư Văn Gia cảm thấy Trì Kính như đang lơ đãng, không giống mọi khi.
"...Chắc là vậy." Trì Kính cũng không chắc chắn lắm.
Sự thật chứng minh, có lẽ Trì Kính thực sự uống hơi quá. Bình thường ở nhà một mình, sau khi tắm anh có thói quen mặc áo choàng tắm, hôm nay cũng thế, quên mất là còn có người khác ở trong nhà. Tắm xong rồi mới sực nhớ mình chưa mang đồ vào thay, thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là... anh quên lấy quần lót. Trong phòng tắm có áo choàng sạch, Trì Kính mặc vào rồi bước ra ngoài, thắt dây áo rất chặt.
Phòng khách không có ai, trên bàn trà đặt một ly nước mật ong.
Trì Kính đưa mắt nhìn quanh, trong nhà rất yên tĩnh, không biết Dư Văn Gia đang ở đâu. Anh đi ra ban công, ném khăn lau tóc vào máy giặt. Vừa đậy nắp máy giặt lại bỗng nghe tiếng "rầm", cửa đóng lại. Chỉ trong chốc lát, Trì Kính còn chưa kịp quay lại phòng, Dư Văn Gia đã từ ngoài bước vào phòng khách.
Trì Kính mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt, đối mặt với Dư Văn Gia trong chính ngôi nhà của mình.
Trì Kính cảm thấy lúng túng là điều khó tránh khỏi, bởi bên trong anh không mặc đồ lót. Dù áo choàng tắm được cột rất chặt, nhưng sự thật bên trong thì vẫn không thể che giấu được.
Dư Văn Gia hình như cũng hơi ngượng, ánh mắt khựng lại một thoáng rồi vội dời đi chỗ khác. Dư Văn Gia xách theo một túi đồ, lúc này Trì Kính mới hoàn hồn, liếc nhìn vào chiếc túi trên tay cậu, bên trong là khăn tắm, bàn chải đánh răng và vài thứ đồ sinh hoạt lặt vặt.
"Đồ dùng cá nhân anh mua sẵn cho em rồi," Trì Kính nhẹ nhàng nói, "đều để trong phòng tắm cả."
Dư Văn Gia ngẩng mắt nhìn anh. Trì Kính đang mặc áo choàng tắm rộng màu trắng, để lộ bắp chân, tóc vẫn còn ướt nhỏ nước. Trong nhà bật sưởi rất ấm, không biết là do hơi nóng hay do vừa tắm xong mà hơi nước còn vương lại khiến gò má Trì Kính hơi ửng đỏ.
Dù áo choàng được cột chặt nhưng phần da ở cổ vẫn để lộ ra ngoài, xương quai xanh lộ rõ một đoạn.
Dư Văn Gia bất chợt nhìn thấy một vết sẹo nhỏ dài phía trên xương quai xanh của anh.
Ánh mắt cậu dừng lại nơi đó, chân mày hơi chau lại. Khi tầm nhìn tiếp tục di chuyển lên trên, lại đúng lúc chạm phải gương mặt khẽ ửng hồng của Trì Kính.
Dư Văn Gia vội nhìn đi chỗ khác, nhẹ giọng "ừ" một tiếng, chẳng biết nên nhìn vào đâu, chỉ là không nhìn về phía Trì Kính nữa: "Em pha sẵn mật ong cho anh rồi, lát nhớ uống."
Trong thoáng chốc Trì Kính quên mất mình không mặc đồ lót, nhưng Dư Văn Gia đã khéo nhắc anh: "Đi thay đồ đi, không lại cảm lạnh."
Tối nay Trì Kính đã lúng túng đến hai lần, lúc vào phòng mặc đồ lót còn cảm thấy tai mình nóng lên.
Cộc cộc cộc-
Có tiếng gõ cửa vang lên, Trì Kính ra mở. Dư Văn Gia đứng ngoài cửa, trong tay cầm ly mật ong.
"Mật ong này," Dư Văn Gia đưa ly cho anh, "uống đi."
Trì Kính nhận lấy. Dư Văn Gia chưa rời đi ngay, ánh mắt khẽ hạ xuống nhìn vào cổ áo của Trì Kính, bỗng hỏi: "Vết sẹo trên cổ anh là sao vậy?"
Trì Kính khựng lại một chút.
Dư Văn Gia chỉ tay vào chỗ xương quai xanh: "Ở đây, cái vết đó... anh bị sao vậy?"
Trì Kính theo phản xạ cúi xuống nhìn. Anh đã thay sang đồ ngủ, vết sẹo ấy giờ được cổ áo che khuất.
"Chuyện từ khá lâu rồi, kể ra thì hơi dài..."
"Là bị người khác rạch phải không?" Dư Văn Gia nhíu mày.
Trì Kính nhẹ gật đầu: "Ừ."
"Là ai làm?" Dư Văn Gia hỏi tiếp.
Trì Kính mời cậu vào trong, nói: "Vào rồi nói."
Trì Kính ngồi xuống mép giường, nhấp một ngụm nước mật ong. Thật ra đây là lần đầu tiên anh kể cho Dư Văn Gia nghe về quãng thời gian công tác ở nước ngoài của mình.
Hồi đó anh tiếp quản một vụ bảo hộ công dân, đối tượng liên quan là năm người đam mê leo núi, đều là công dân Trung Quốc. Họ gặp thời tiết cực đoan khi cắm trại qua đêm trên núi, bị mắc kẹt trong tuyết. Sau 48 tiếng mất liên lạc, trung tâm bảo hộ của đại sứ quán nhận được cuộc gọi cầu cứu.
Dù đại sứ quán có đường dây nóng 24 giờ, nhưng không phải lúc nào gọi cũng thông. Thực tế là vài tiếng trước khi nhận được cuộc gọi, đã có người thân của một trong năm người đó đến thẳng đại sứ quán cầu cứu.
Lúc đó là bảy giờ tối, Trì Kính vừa tan ca thì gặp người này ngay cổng sứ quán, là một chàng trai trẻ gầy gò. Anh ta vừa thấy Trì Kính bước ra đã kéo tay anh lại, lắp bắp nói rằng em gái mình mất tích khi leo núi tuyết đã hơn một ngày một đêm rồi.
Trì Kính hỏi kỹ tình hình, ngay trong đêm đó, trung tâm bảo hộ của sứ quán đã phối hợp với chính quyền địa phương và cảnh sát để bắt đầu triển khai công tác cứu hộ.
Nhưng dù hành động có nhanh đến mấy... cứu hộ vẫn cần thời gian.
Trì Kính khẽ nhấp một ngụm mật ong, giọng bắt đầu trầm xuống: "Hôm đó có tổng cộng năm người bị mắc kẹt trên núi tuyết. Cô gái đó... là người duy nhất không được cứu sống. Trên núi lạnh đến mức cô ấy không cầm cự được đến lúc đội cứu hộ đến nơi."
Trì Kính là người phụ trách chính của vụ việc này. Vì đã từng tiếp xúc trực tiếp với người thân của nạn nhân, nên cũng trở thành người duy nhất để anh ta trút hết mọi cảm xúc.
Kết cục đau lòng ấy khiến anh ta suy sụp nặng. Tâm trạng như sắp vỡ òa, không tìm được lối thoát, anh ta liền trút hết trách móc lên đầu Trì Kính.
Tất cả những người khác đều sống sót, chỉ có người thân thiết nhất của mình nằm yên lạnh lẽo nơi đó. Nếu đội cứu hộ đến sớm hơn một chút, liệu kết cục có khác đi?
Trì Kính đoán, trong những lần người kia chờ sẵn trước cổng sứ quán chặn đường mình, trong lòng anh ta chắc hẳn luôn mang những suy nghĩ như thế.
Dư Văn Gia ngồi trên bậu cửa sổ, sắc mặt u ám. Đây là lần đầu tiên Trì Kính nghe cậu nặng lời như vậy: "Đầu óc anh ta có vấn đề à?"
Trì Kính cúi đầu khẽ cười. Khi kể lại chuyện này, trong lòng anh có cảm xúc rất phức tạp - vừa bất lực, vừa không cam lòng.
Trước thiên nhiên, con người luôn nhỏ bé.
Sự sống mong manh đến lạ thường.
Dĩ nhiên, việc người đó có hành động cực đoan đến vậy cũng vì một nguyên nhân trực tiếp, đó là anh ta vốn đã có vấn đề về tâm lý, mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cảm xúc dễ mất kiểm soát. Chuyện này Trì Kính cũng chỉ biết sau đó.
Đã hai năm trôi qua, nhưng rất nhiều chi tiết Trì Kính vẫn còn nhớ rõ. Anh nhớ hôm tang lễ cô gái ấy, người anh trai chặn anh lại trước cổng sứ quán, trong tay cầm món đồ kỷ niệm của em gái mình, ánh mắt u ám nặng nề.
Trên cổ tay anh ta đeo một chuỗi hạt màu đen, có treo mặt dây hình thánh giá bằng kim loại, sắc bén như một con dao nhỏ.
Vết thương trên người Trì Kính chính là do mặt dây thánh giá ấy gây ra.
Nếu lúc đó anh không phản ứng kịp, tránh được đòn, thì có lẽ vết thương đã nằm trên cổ anh rồi.
"Về sau thì sao? Anh ta có quay lại tìm anh nữa không?"
Trì Kính khẽ lắc đầu: "Hôm đó là lần cuối cùng anh gặp anh ta."
Dư Văn Gia chỉ biết đến công việc của Trì Kính qua lời kể sơ sài. Đây là lần đầu tiên nghe anh kể về quãng thời gian công tác ở nước ngoài. Dư Văn Gia thầm nghĩ, những năm đó Trì Kính chắc hẳn còn trải qua nhiều chuyện hơn thế này nữa.
Trì Kính cúi mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc ly trong tay, không rõ đang nghĩ gì. Có lẽ đang đắm chìm trong ký ức xa xôi, ánh mắt trống rỗng như lạc vào một nơi khác.
"Anh Kính."
Trì Kính ngẩng đầu nhìn.
Dư Văn Gia bước đến trước mặt anh, khẽ ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Anh đã làm rất nhiều, rất nhiều rồi."
Trì Kính chớp nhẹ mắt một cái.
Ánh mắt dịu dàng đến thế, khoảng cách lại gần đến vậy, Trì Kính như thể đang được bao bọc trong một áng mây mềm mại.
Dư Văn Gia cầm lấy chiếc cốc trống trong tay anh, đứng dậy, khẽ xoa đầu anh một cái, giống hệt như mỗi lần Trì Kính vuốt đầu cậu khi còn nhỏ.
"Vất vả rồi."