Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 4



Lý Triệt thấy Dư Văn Gia đang trò chuyện với người bạn mới đến, tò mò ngó đầu qua, "Văn Gia, hai người quen nhau à?"

Dư Văn Gia gật đầu, giới thiệu với Trì Kính: "Đây là sư huynh của em, Lý Triệt."

Trì Kính khẽ cười, gật đầu chào: "Chào anh."

"Rất hân hạnh, rất hân hạnh."

Dư Văn Gia và Trì Kính trò chuyện vài câu, những người ngồi quanh đã lờ mờ nhận ra hai người họ quen nhau. Trong giới thường có những mối quan hệ chồng chéo, nên Dư Văn Gia quen bạn của Lục Tư Viễn cũng không có gì lạ. Vì thế ai nấy đều đoán Trì Kính cũng là bác sĩ. Lại thêm thái độ có chút lạ thường của Lục Tư Viễn khi anh xuất hiện, họ đoán có thể anh là một chuyên gia của bệnh viện lớn.

"Anh cũng là bác sĩ à? Cùng ngành với chúng tôi sao?" Một người ngồi khá gần Trì Kính hỏi.

"Anh gì chứ, nhìn người ta còn trẻ hơn cậu mà." Có người bật cười đáp lại.

"Đừng có nói móc tôi kiểu đó chứ." Người kia nói xong lại quay sang Trì Kính chờ câu trả lời.

Trì Kính đáp: "Tôi không phải."

"Không phải bác sĩ à, vậy anh làm nghề gì thế?"

"Tôi làm việc ở Bộ Ngoại giao."

"Bộ... Bộ Ngoại giao" Người kia vô tình cắn phải lưỡi "Ý anh là... anh là nhà ngoại giao?"

Trì Kính gật đầu.

Người kia kinh ngạc, đánh giá lại Trì Kính từ đầu đến chân, từ hình tượng, cách nói chuyện lẫn khí chất... thảo nào.

Cả nửa bàn gần đó đều nghe được đoạn đối thoại, ánh mắt nhất loạt đổ dồn về phía Trì Kính.

Đối với người bình thường, nghề ngoại giao có vẻ khá xa vời. Ai nấy đều cảm thấy mới mẻ, ánh mắt nhìn Trì Kính cũng thay đổi hẳn.

Nhắc đến nhà ngoại giao, đa số sẽ liên tưởng đến hình ảnh chỉn chu, phong thái đĩnh đạc trên các bản tin thời sự. Mà Trì Kính, từ hình thức đến khí chất, đúng là hoàn toàn thuyết phục.

Có người còn chăm chú ngắm khuôn mặt anh, cố nhớ xem có từng thấy anh trên truyền hình chưa.

"Ngầu quá..." Một bác sĩ thực tập trẻ tuổi không kiềm được thốt lên, ánh mắt nhìn Trì Kính mang theo chút ngưỡng mộ.

Trì Kính chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Công việc mang theo trách nhiệm và sứ mệnh, mỗi lời nói đều nặng trĩu, mỗi bước đi như giẫm trên băng mỏng, làm gì có chuyện "ngầu" hay không. Như người uống nước, ấm lạnh tự biết, đây là một nghề ngoài sáng thì rực rỡ, bên trong lại vô cùng áp lực.

"Bình thường anh cũng phải tham dự họp báo, đại diện quốc gia phát biểu à? Kiểu như trên ti vi ấy." Bác sĩ thực tập kia hỏi tiếp. Cậu thực sự tò mò, tính cách lại thật thà, nghĩ gì nói nấy.

Câu hỏi này khá ngoài lề, nhưng Trì Kính cũng đã quen bị hỏi như vậy, anh kiên nhẫn giải thích: "Nhà ngoại giao cũng có phân ngành. Người cậu nói đến là phát ngôn viên chuyên trách. Công việc của tôi không thuộc mảng đó."

Vả lại, những phát ngôn viên đó đều là người được chỉ định cố định, không phải ai cũng có thể đại diện quốc gia phát biểu trước truyền thông.

"Vậy à." Người kia gật gù, xoa mũi cười ngượng, "Tôi nghĩ đơn giản quá."

Hỏi quá sâu vào công việc của người khác cũng hơi thiếu tế nhị, nên dù thấy thân phận nhà ngoại giao của Trì Kính khá đặc biệt, họ cũng không đi sâu thêm, không để chủ đề cứ xoay quanh anh mãi.

Phần lớn người trong bàn là bác sĩ, chuyện để nói không thiếu, không cần Lục Tư Viễn phải chủ động khuấy động không khí, mọi người đã trò chuyện rôm rả. Nào là bệnh viện, bệnh nhân, phẫu thuật, nghiên cứu khoa học... chủ đề trải rộng khắp.

Trì Kính và Lục Tư Viễn là bạn cũ, lần gần nhất gặp nhau cũng đã bốn, năm năm. Anh không quen ai trong vòng bạn bè của Lục Tư Viễn. Trì Kính ngồi yên lặng uống trà, dù có vài người tính cách nhiệt tình bắt chuyện, anh cũng chỉ mỉm cười đáp lại, luôn giữ một khoảng cách như người ngoài cuộc.

"Uống cái này nhé?" Dư Văn Gia gần đó cầm một chai nước dừa hỏi Trì Kính.

Trì Kính liếc nhìn cậu, gật đầu: "Được."

Trong phòng toàn đàn ông trưởng thành, ai uống được rượu thì cạn ly, không thì uống trà, chẳng ai đụng đến thứ nước ngọt ngậy ngậy kia. Nhưng Dư Văn Gia biết Trì Kính thích uống, ngay cả sữa, anh cũng chọn loại có đường.

Lý Triệt ở bên cạnh thấy thế liền hỏi: "Không uống chút rượu à?"

Trì Kính cười lắc đầu: "Chờ đến lúc mời rượu chúc mừng rồi uống."

Lý Triệt cười: "Vậy thì được, tôi còn tưởng cậu không biết uống cơ đấy."

"Muốn gọi phục vụ mang nước ép tươi không? Nước dưa hấu chẳng hạn?" Lục Tư Viễn nhìn về phía Trì Kính, hỏi.

"Không cần đâu, tôi uống cái này là được."

Một nhóm người cầm ly rượu đi mời rượu chúc mừng, không khí trong phòng trở nên náo nhiệt.

Dư Văn Gia vốn đã ít nói, lúc này càng trầm lặng hơn cả Trì Kính. Cậu lẳng lặng rót nước dừa cho Trì Kính, rồi lại lẳng lặng gắp thức ăn cho mình.

Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau.

Dư Văn Gia liếc về phía Lục Tư Viễn rồi bất chợt lên tiếng: "Anh với Lục Tư Viễn thân lắm à?"

Mọi người trong phòng nói chuyện rôm rả, có hơi ồn, Trì Kính không nghe rõ, nghiêng người lại gần Dư Văn Gia, ghé tai: "Gì cơ?"

Lý Triệt nhìn sang, lúc này mới nhận ra hình như Dư Văn Gia với người kia thực sự rất quen thuộc.

Rõ ràng là mỗi lần Trì Kính nói chuyện với Dư Văn Gia, cảm giác xa cách vốn có trên người anh liền biến mất.

"Anh với Lục Tư Viễn thân lắm à?" Dư Văn Gia ghé sát tai Trì Kính hỏi lại.

Hơi thở ấm áp phả vào khiến tai có chút ngứa, Trì Kính hơi nghiêng đầu tránh, rồi hạ giọng nói đủ hai người nghe: "Không thân lắm, chỉ là bạn cũ thôi."

Trì Kính cũng không nói chi tiết. Có lẽ trong mắt anh, mối quan hệ với Lục Tư Viễn thực sự không thể gọi là thân.

Dư Văn Gia khẽ "ồ" một tiếng.

Sau bữa tối, cả nhóm chuyển lên khu vực giải trí trên tầng. Ở đây có nhiều hoạt động hơn: uống rượu, hát karaoke, chơi bi-a, xem phim đều có.

Dư Văn Gia đi vệ sinh, lúc bước ra thấy Lục Tư Viễn và Trì Kính đang ngồi trên sofa trò chuyện.

"Lúc nãy bận tiếp đón đám bạn, không có thời gian nói chuyện với cậu." Lục Tư Viễn nói với Trì Kính, "Thất lễ rồi."

"Không cần phải khách sáo với tôi như thế đâu." Trì Kính mỉm cười, giọng nói mang theo chút dịu dàng.

"Cũng không hẳn là khách sáo..." Lục Tư Viễn cúi đầu cười nhẹ.

Y thật lòng tôn trọng Trì Kính, thậm chí là rất ngưỡng mộ. Chính vì thế, y lại càng không muốn dùng cách giao tiếp như với mấy người bạn nhậu để đối xử với anh. Người như Trì Kính, càng thân thiết lại càng dễ khiến người ta lỡ đi quá giới hạn. Sự thân - sơ ấy, cần phải biết giữ một khoảng cách vừa đủ.

"Cậu không thay đổi gì mấy." Lục Tư Viễn nhìn Trì Kính nói.

Trì Kính liếc y một cái, khẽ cười: "Anh cũng chưa già đi là bao."

"Câu này nghe vui đấy..." Lục Tư Viễn bật cười, "Mới ngoài ba mươi đã gọi là già thì đúng là lụi tàn sớm quá."

"Làm bác sĩ vất vả mà." Trì Kính nhẹ giọng nói.

"Cậu cũng đâu có nhàn."

Lục Tư Viễn bỗng chuyển chủ đề: "Cậu quen Văn Gia à?"

"Ừ, ông nội em ấy từng sống gần nhà tôi, hồi nhỏ gặp nhau suốt."

"Thế thì đúng là quen từ lâu rồi." Lục Tư Viễn vừa nói vừa nhìn thấy Dư Văn Gia phía xa, "Cậu ấy giỏi lắm, là học trò cưng của giáo sư Tề Vân Phong. Mà muốn học tiến sĩ với giáo sư Tề đâu phải chuyện dễ."

Trì Kính khẽ cười: "Từ nhỏ em ấy đã giỏi rồi."

Anh quay đầu nhìn một cái, Dư Văn Gia đang đi được nửa đường thì bị Lý Triệt kéo đi đánh bi-a.

Trì Kính lại ngồi trò chuyện thêm một lúc với Lục Tư Viễn, sau đó nhận được cuộc gọi của Trì Minh, nhưng giọng nói trong điện thoại lại không phải.

"Alo, xin hỏi anh là anh trai của Trì Minh phải không?"

"Cậu là ai?"

"Tôi là bạn của Trì Minh, anh có thể đến đón cậu ấy được không? Cậu ấy..."

Chưa nói hết câu, trong điện thoại đã vang lên tiếng bực tức của Trì Minh: "Thẩm Tĩnh Tư, anh điên à? Trả điện thoại cho tôi! Đồ..."

Thẩm Tĩnh Tư ở đầu dây bên kia vừa dùng tay ấn trán Trì Minh đẩy y ra, vừa nói với Trì Kính: "Anh chờ chút, tôi sẽ giải thích rõ với anh sau."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trì Kính cau mày hỏi.

Trì Minh lại nhào lên định giành lại điện thoại, nhưng Thẩm Tĩnh Tư nhanh tay túm lấy cánh tay y, kéo xoay một vòng khiến Trì Minh bị kẹt lại ngay trước mặt gã. Trì Minh đã uống rượu, người mệt rũ rượi, không còn sức phản kháng.

"Cậu mà còn nhúc nhích nữa là tôi quẳng cậu xuống sông đấy." Thẩm Tĩnh Tư cảnh cáo.

Trì Minh thở dài một tiếng. Dù sao cũng đã gọi rồi, có giãy giụa cũng chẳng ích gì, lần này không thoát khỏi anh trai rồi.

Thẩm Tĩnh Tư gần như "áp giải" Trì Minh đến ngồi lên ghế dài gần đó. Trì Minh quả thật đã kiệt sức, vừa ngả người đã nằm bẹp ra luôn.

Lúc này, Thẩm Tĩnh Tư mới nói rõ tình hình với Trì Kính ở đầu dây bên kia.

Tối nay Trì Minh đi bar tụ tập với bạn bè, uống hơi quá chén. Trong lúc đó, y thấy có gã đàn ông quấy rối con gái, vốn đã say lại thêm tính khí nóng nảy, y không kiềm được mà ra tay dạy cho đối phương một bài học. Cuộc vui nhỏ trong bar thế là kéo nhau đến đồn cảnh sát. Bây giờ bọn họ vừa mới được thả ra.

Trì Kính nhíu mày: "Có lớn mà không có khôn."

Hai mươi mấy tuổi rồi, vậy mà vẫn còn nóng nảy bốc đồng như thế.

"Nó có bị thương không?"

"Bị đấm một cú vào mặt." Thẩm Tĩnh Tư ngồi xuống bên cạnh Trì Minh, "Không chịu đến bệnh viện, cũng không chịu về nhà, còn đòi quay lại uống tiếp. Tôi chịu thua rồi nên mới gọi cho anh."

Trì Minh lưu số Trì Kính trong danh bạ là "Diêm Vương", Thẩm Tĩnh Tư biết y có một người anh trai, cũng từng nghe y nói rằng trên đời không sợ ai, chỉ sợ mỗi anh mình, chắc là do áp chế huyết mạch. Trì Kính sống ở nước ngoài nhiều năm, Thẩm Tĩnh Tư chưa từng gặp mặt, chỉ đoán mò "Diêm Vương" chính là anh trai Trì Minh.

Vậy mà lúc điện thoại được tiếp máy, giọng nói bên kia lại khiến gã cảm thấy chẳng giống chút nào với cái biệt danh đó.

Là một giọng nam trầm, ấm và rất nhẹ nhàng.

Nghe xong tình hình, Trì Kính khẽ nói lời cảm ơn: "Làm phiền cậu rồi. Gửi tôi địa chỉ, tôi qua đón ngay."

Thẩm Tĩnh Tư nghiêng đầu nhìn sang, Trì Minh đã nằm ngủ ngon lành trên ghế dài, mặt mày sưng tím, khóe miệng vẫn còn bầm. Gã đề nghị: "Cậu ấy đang ngủ rồi, hay để tôi gọi taxi đưa cậu ấy về luôn cũng được."

Nhìn người ngủ say thế này, Thẩm Tĩnh Tư thầm nghĩ: biết thế lúc nãy đánh ngất rồi đưa về luôn cho lẹ.

"Không cần đâu, để tôi tự đến đón. Lỡ tỉnh dậy giữa đường lại nổi điên, làm phiền cậu thêm. Tôi đi ngay đây."

"Vâng."

Thẩm Tĩnh Tư cúi người, nhét điện thoại lại vào túi áo của Trì Minh, nghe tiếng thở đều nặng nề của hắn phát ra từ mũi.

Trì Kính quay lại chào Lục Tư Viễn: "Tôi có chút việc, phải đi trước."

"Có chuyện gì gấp à?"

"Em trai tôi uống nhiều, xảy ra chút rắc rối bên ngoài. Tôi phải đến đón nó."

Lục Tư Viễn gật đầu: "Ừ, vậy cậu đi từ từ, cẩn thận."

Lúc ấy Dư Văn Gia vẫn đang đánh bi-a cùng Lý Triệt. Cậu cầm gậy, cúi thấp người trên bàn bi-a. Ngẩng lên thì thấy Trì Kính đang đi về phía mình. Dư Văn Gia thu gậy lại, đứng thẳng dậy.

"Em chơi xong sẽ về trường luôn à?" Trì Kính bước tới hỏi.

"Ừm, sao vậy?"

"Anh có việc nên phải đi trước. Lát nữa em về thế nào?"

Lý Triệt giơ tay nói chen vào: "Tôi chở cậu ấy tới đây, tôi sẽ đưa cậu ấy về."

"Anh đi đâu vậy?" Dư Văn Gia hỏi.

"Đi đón Trì Minh."

"Anh vừa uống rượu mà?"

"Anh gọi tài xế lái hộ." Trì Kính vừa nói vừa lấy điện thoại ra, "Khi nào về tới trường thì nhắn cho anh một tiếng."

"Ừ."

Trì Kính chào mọi người rồi rời khỏi buổi tiệc sớm. Lý Triệt tiến lại gần Dư Văn Gia, nhắc cậu: "Đừng đứng ngẩn ra thế nữa, chơi tiếp nào."

Dư Văn Gia cúi xuống, đánh một cú, bi vào lỗ gọn ghẽ.

Lý Triệt "chậc" một tiếng, kêu lên: "Cậu định cho tôi chơi không đây?"

Hôm nay bị hạn chế phương tiện, Lục Tư Viễn không lái xe mà đi taxi đến khách sạn. Bình thường y không uống rượu, hôm nay cũng vậy. Cuối buổi, Lý Triệt đưa chìa khóa xe cho y, nhờ y đưa Dư Văn Gia về trường rồi tiện đường chở hắn về nhà luôn.

"Mai cậu cứ lái xe tôi đến bệnh viện nhé." Lý Triệt nói.

"Lỡ có va quẹt thì sao?" Lục Tư Viễn hỏi.

"Thì cứ theo giá mà đền." Lý Triệt vừa uống thêm mấy ly, giọng nói đã hơi lè nhè. Ngày mai hắn được nghỉ nên hôm nay mới buông thả một chút.

Ba người lên xe, Lý Triệt ngồi ghế phụ, Dư Văn Gia ngồi ở hàng ghế sau.

Người say thì hay nói nhiều, Lý Triệt ngồi ghế trước cứ lải nhải không ngớt, luyên thuyên một hồi lại lôi đến chuyện của Trì Kính.

"À đúng rồi, cậu quen nhà ngoại giao kia ở đâu vậy? Quan hệ cũng rộng ghê ha."

Lục Tư Viễn bị mùi rượu nồng nặc của hắn làm nhăn mặt, phải hé cửa sổ cho thoáng rồi mới đáp: "Cậu nhớ hồi tôi theo đoàn y tế sang châu Phi hai năm không? Đi Lekitan đấy, quen cậu ấy lúc đó."

Liên tưởng đến công việc của Trì Kính, Lý Triệt nheo mắt, lẩm bẩm: "À... Cậu ấy làm việc ở đại sứ quán phải không?"

"Ừ, đúng vậy."

Nhắc đến việc Lục Tư Viễn từng đi châu Phi, Lý Triệt như chợt nhớ ra điều gì, bỗng "ồ" lên một tiếng rồi quay phắt lại: "Tôi nhớ ra rồi."

Hắn nhìn chằm chằm Lục Tư Viễn, mặt mày như vừa phát hiện bí mật động trời: "Lục Tư Viễn ơi là Lục Tư Viễn, hồi đó cậu nói với tôi là trong lòng có người, chẳng lẽ là cậu ấy hả?"

Lục Tư Viễn khẽ xuýt một tiếng, rõ ràng không hài lòng với cách dùng từ như chép sử của Lý Triệt: "Tôi nói là 'trong lòng có người' bao giờ? Cậu đừng có bịa chuyện thêm mắm dặm muối."

"Thì ý cậu lúc đó chẳng phải thế à? Giờ còn giả bộ ngại ngùng. Hèn chi hôm nay phản ứng của cậu là lạ, hóa ra là có chuyện giấu trong lòng ha."