Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 41



Anh từ chối lời tỏ tình của người ta cũng... dùng cái lý do này à?

Dư Văn Gia dừng lại một chút, thuận theo ánh mắt của Trì Kính cúi đầu nhìn tay trái của mình.

“Hình như chưa từng thấy em đeo.” Trì Kính nói thêm.

Ngày thường, Dư Văn Gia toàn làm thí nghiệm và phẫu thuật. Trong phòng thí nghiệm không tiện đeo nhẫn, lúc phẫu thuật lại càng không được, quy định là không được mang trang sức vào phòng mổ. Hồi mới cưới, cậu từng đeo nhẫn suốt cả ngày, trước khi vào phòng thí nghiệm hay phòng mổ đều tháo ra, hết tháo rồi lại đeo, đeo rồi lại tháo, lâu ngày sợ làm mất, nên sau này cậu dứt khoát không đeo nữa, cất nhẫn ở ký túc xá trong trường.

“Làm thí nghiệm và phẫu thuật đều phải tháo ra, cứ đeo đeo tháo tháo vậy hoài sợ mất, nên thôi không đeo nữa. Nhẫn để ở ký túc xá rồi.” Dư Văn Gia nói.

Trì Kính gật đầu: “Ừm, được rồi.”

Trì Kính mở cửa vào phòng: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

---

Dư Văn Gia tắt đèn, nằm lên giường mới nhìn thấy tin nhắn của Tô Văn.

Ngoài mấy tin mà Trì Kính vô tình thấy được, Tô Văn còn gửi thêm một tin nữa: Anh không chặn em đấy chứ?

Thật ra Dư Văn Gia có phần chậm chạp trong mấy chuyện tình cảm. Tô Văn không phải đột nhiên mới có cảm tình với cậu, mà từ trước tới nay, thái độ của cậu ta đối với Dư Văn Gia vẫn mang theo một chút tinh tế và dè dặt. Chỉ là Dư Văn Gia không để ý, mãi đến hôm nay, khi Tô Văn đưa tay chạm vào mặt cậu, cậu mới nhận ra.

Dư Văn Gia không vòng vo, trả lời thẳng: Tôi đã kết hôn rồi.

Tô Văn lập tức trả lời: ???????

Tô Văn: [icon thất vọng] [icon thất vọng] [icon thất vọng]

Tô Văn: Sư huynh, anh từ chối lời tỏ tình của người ta cũng... dùng cái lý do này à?

Dư Văn Gia: Không phải lý do, là sự thật.

Tô Văn: ... ?

Dư Văn Gia đặt điện thoại sang một bên, không trả lời nữa.

Vài phút sau, màn hình lại sáng lên.

Tô Văn: Anh thật sự kết hôn rồi hả?

Dư Văn Gia gửi lại một chữ: Ừm.

Tô Văn không nhắn thêm nữa. Trong bóng tối, Dư Văn Gia khẽ nâng tay trái lên, lặng lẽ nhìn ngón áp út của mình.

---

Trước khi ngủ, Trì Kính nhận được một tin nhắn wechat từ Lục Tư Viễn: Thứ bảy tuần này cậu có rảnh không?

Trì Kính: Sao thế? Có chuyện gì à?

Lục Tư Viễn: Chưa ngủ sao?

Trì Kính: Ừm.

Lục Tư Viễn: Vậy gọi điện nói chuyện nhé?

Trì Kính: Được.

Lục Tư Viễn gọi điện đến: “Giờ này tưởng cậu ngủ rồi chứ.”

Trì Kính liếc nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Cũng chưa muộn mà, tôi đâu phải người già.”

Lục Tư Viễn bật cười, vào thẳng chuyện chính: “Thứ bảy này rảnh không? Có hứng đi cắm trại không?”

“Cậu tổ chức à?”

“Ừ. Thật ra cắm trại chỉ là phụ thôi, chủ yếu là muốn khoe chiếc xe RV mới mua.”

“RV á?” Trì Kính hơi bất ngờ. “Ngầu dữ.”

Trong giọng nói của Lục Tư Viễn mang theo ý cười: “Thèm chiếc đó lâu lắm rồi, mới tậu được không lâu.”

Trì Kính cười hỏi: “Sao lại nghĩ đến chuyện mua RV thế?”

“Muốn đi lang thang đó.” Lục Tư Viễn đùa. “Không chỉ thèm RV đâu, còn thèm nghỉ việc nữa.”

Lục Tư Viễn là bác sĩ, gần như làm việc quanh năm không nghỉ. Đối với y, việc mua một chiếc RV thật ra cũng hơi dư thừa, chính Lục Tư Viễn cũng do dự rất lâu mới quyết định mua. Muốn nghỉ việc cũng là thật, tự lái xe đi du lịch là ước mơ đã ấp ủ từ lâu.

“Không muốn làm bác sĩ nữa à?” Trì Kính hỏi.

“Muốn nghỉ từ lâu rồi.” Lục Tư Viễn đáp: “Chỉ là còn thiếu một chút quyết tâm thôi.”

“Xe cũng mua rồi, chắc cách ngày quyết tâm không còn xa nữa đâu.”

Lục Tư Viễn bật cười: “Haha, chắc vậy.”

“Thế thứ bảy cậu tới không?” Lục Tư Viễn hỏi lại.

“Tới chứ. Phải xem cái xe của cậu thế nào.”

Lục Tư Viễn cười nói: “Biết điều ghê. Vậy đến hôm đó tôi lái xe qua đón cậu nhé, gửi tôi địa chỉ sau nhé.”

“Được. Tôi cần mang gì không? Đồ ăn thức uống gì đấy?”

“Không cần mang gì cả, mang theo bản thân cậu là được rồi.”

Lần cắm trại này, Lục Tư Viễn còn mời cả Dư Văn Gia. Dư Văn Gia là sư đệ chính tông của Lý Triệt, mà Lục Tư Viễn lại là bạn thân của Lý Triệt nên hai người cũng thân thiết nhờ mối quan hệ đó.

Hôm sau, vào giờ ăn trưa, Lục Tư Viễn kể chuyện cắm trại với Dư Văn Gia.

Sau khi hẹn xong, Lục Tư Viễn nói: “Thứ bảy anh với Lý Triệt đến trường đón cậu, anh gọi trước cho cậu nhé.”

Dạo này Dư Văn Gia rất ít khi ở ký túc xá, phần lớn thời gian đều ở chỗ Trì Kính. Cậu nói với Lục Tư Viễn: “Thứ bảy em không có ở trường, hai người xuất phát từ đâu? Em đến đó gặp.”

“Cuối tuần cậu về nhà à?”

“Ừm.”

“Nhà cậu ở khu nào?”

“Ngay khu này thôi.”

“Vậy khỏi phiền phức, bọn anh qua nhà đón cậu luôn. Lát nữa cậu gửi địa chỉ cho anh đi.”

Lý Triệt hỏi Lục Tư Viễn ngoài hai người họ thì còn mời ai, khi nghe đến tên Trì Kính, sắc mặt Lý Triệt lập tức trở nên thú vị:
“Tôi nhớ có người từng nói là không còn vương vấn người ta nữa mà? Rốt cuộc là thật hay đùa đây?”

“Nhất định phải còn vương vấn thì mới được rủ người ta đi chơi à? Cậu suy luận kiểu gì vậy? Tôi còn rủ cả cậu với Văn Gia nữa kìa, theo logic của cậu thì tôi vương vấn cả hai người bọn cậu à?”

“Thế rốt cuộc là sao? Thật sự hết vương vấn rồi à? Tôi thấy nếu cậu vẫn còn chút tình cảm thì giờ ra tay vẫn kịp đó. Thật đấy, còn tìm đâu ra người tốt như thế nữa? Bỏ lỡ thì tiếc lắm.”

“Cậu cứ nhất định phải gán cho tôi cái mác yêu đương mù quáng à? Tôi chỉ xem người ta là bạn thôi, phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu hiểu hả?”

“Được rồi, được rồi, không nói nữa.”

“Tôi sai vì đã dùng lòng dạ ‘não yêu đương’ để suy đoán bụng dạ của ‘não sự nghiệp’ như cậu.”

Lục Tư Viễn cười cười rồi nói tiếp: “Xin lỗi nhé, thật ra tôi cũng chẳng đam mê sự nghiệp lắm đâu.”

“Biết rồi biết rồi, nghỉ việc rồi mau mau lên đường phiêu bạt đi, lẹ lên.”

Tối hôm đó Dư Văn Gia tăng ca, hơn chín giờ mới về đến nhà. Cậu đổi giày rồi bước vào trong, đèn phòng khách đã tắt, màn hình TV lập lòe sáng tối. Trì Kính nằm nghiêng trên sofa, ôm gối trong lòng.

Dư Văn Gia cởi chiếc áo khoác còn vương chút hơi lạnh, đi về phía sofa, cúi người định bế Trì Kính vào phòng. Tay cậu vừa chạm vào người anh thì Trì Kính liền tỉnh lại.

Mi mắt Trì Kính khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra, giọng khàn khàn: “Sao ngày nào cũng tăng ca vậy?”

“Có ca mổ.” Dư Văn Gia đáp. “Sao lại ngủ ở phòng khách nữa rồi?”

Dạo gần đây, hầu như ngày nào Dư Văn Gia cũng về nhà, và ngày nào cậu cũng về muộn. Trì Kính thường ngồi đợi ở phòng khách, đợi cậu về rồi mới vào phòng ngủ.

Trì Kính đưa tay dụi mắt, nói: “Vừa xem tivi tí thì ngủ quên.”

“Em đói không?” Trì Kính hỏi.

“Không đói.”

“Vậy thì tắm sớm rồi ngủ đi.” Trì Kính đứng dậy khỏi sofa.

“Thứ bảy anh đi cắm trại với Lục Tư Viễn à?” Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính hơi bất ngờ: “Ừ, cậu ấy cũng rủ em nữa à?”

“Ừ.”

Lục Tư Viễn là bạn chung của cả hai người. Việc có nên nói thật về chuyện kết hôn hay không là điều đáng cân nhắc.

Dù sao thì Lục Tư Viễn cũng hoàn toàn không biết gì. Một chuyến cắm trại vui vẻ, đâu nhất thiết phải chọn đúng lúc mọi người đi chơi thư giãn mà đột nhiên công khai "Bọn tôi kết hôn rồi."

Thật sự không hợp hoàn cảnh chút nào.

Dư Văn Gia thì chẳng để tâm, trong chuyện này cậu chỉ lo cho Trì Kính.

Trước đây Dư Văn Gia từng nói mong Trì Kính sẽ đeo nhẫn cưới khi ra ngoài, nhưng cũng tùy tình huống cụ thể.

Vì vậy, đến ngày đi cắm trại, cả hai đều tháo nhẫn cưới ra.

Địa chỉ mà Dư Văn Gia gửi cho Lục Tư Viễn là cùng một nơi với Trì Kính. Lục Tư Viễn cũng không nghi ngờ gì, y biết Dư Văn Gia và Trì Kính quen biết nhau, chỉ là không ngờ họ lại sống cùng một khu chung cư.

Hai người không đeo nhẫn, nhưng cũng không cố tình giữ khoảng cách, cùng nhau đi xuống lầu, cùng nhau ra khỏi khu.

Chiếc RV của Lục Tư Viễn đậu bên đường trước cổng khu nhà, to lớn hoành tráng, rất thu hút ánh nhìn.

Lục Tư Viễn ngồi lái, ghế phụ là một đồng nghiệp của y, là người mà Trì Kính và Dư Văn Gia đều không quen. Anh ta cười chào hai người.

Trì Kính và Dư Văn Gia một trước một sau bước lên xe. Lục Tư Viễn quay đầu lại nhìn họ: “Không ngờ hai người ở chung một khu luôn đấy.”

“Tiện quá trời.” Người bạn ngồi ghế phụ nói. “Chạy một chuyến mà đón được hai người. Tư Viễn, để tôi lái nha, cậu ra sau nghỉ chút đi.”

Lục Tư Viễn lắc đầu: “Vậy thì còn gì vui nữa.”

Trì Kính cười: “Cảm ơn bác sĩ Lục đã vất vả nhé.”

“Không có gì.” Lục Tư Viễn cười đáp. “Hai cậu ra ghế sau ngồi đi, đói thì cứ lấy đồ trong tủ lạnh.”

Phía sau xe còn có hai người nữa, lần này Lục Tư Viễn rủ tổng cộng năm người. Ngoài Trì Kính và Dư Văn Gia, còn có hai người bạn khác của y. Lục Tư Viễn giới thiệu qua với hai người kia về Trì Kính và Dư Văn Gia, mọi người chào hỏi nhau một cách thân thiện.

Xe RV, đúng như tên gọi, là một căn nhà nhỏ di động. Không gian bên trong xe khá rộng, có bàn, có giường, còn có cả nhà vệ sinh và bếp nhỏ. Khu vực họ đang đứng là một phòng khách nhỏ, bên cửa sổ đặt một chiếc bàn, hai bên bàn là hai ghế đôi, riêng khu này đã đủ chỗ ngồi cho bốn người.

Trì Kính gật gù, khen một câu: “Đỉnh thật.”

Lục Tư Viễn nghe vậy bật cười: “Cuối cùng cũng có người nói câu làm tôi vui rồi, ai cũng bảo tôi ăn no rửng mỡ mới đi mua xe RV.”

Cuối xe là một chiếc giường nhỏ, Lục Tư Viễn còn chưa từng nằm thử, vậy mà Lý Triệt chẳng coi mình là khách, vừa lên xe đã leo lên giường nằm. Lúc Trì Kính và Dư Văn Gia bước lên xe, hắn vẫn còn đang nằm vắt chân chữ ngũ xem điện thoại.

Lục Tư Viễn đuổi Lý Triệt xuống giường.

Lý Triệt xuống rồi lại ra dáng chủ xe, nhiệt tình chào hỏi Trì Kính và Dư Văn Gia. Vài người đàn ông trưởng thành ngồi cùng nhau rất dễ nói chuyện, hai người bạn của Lục Tư Viễn cũng là người hoạt bát, suốt dọc đường lúc nào cũng rôm rả tiếng cười nói.

Lục Tư Viễn bình thường rất bận công việc, rảnh được một ngày mới tranh thủ đi xa, nhưng lần này cũng không đi đâu quá xa, chỉ chọn một khu cắm trại ở vùng ngoại ô.

Dưới khoang xe có một ngăn chứa đồ, tất cả vật dụng và đồ ăn cho buổi cắm trại hôm nay đều để ở đó. Đến nơi, mọi người cùng nhau dỡ đồ xuống, dựng bàn xếp và mái che nắng.

Thời tiết hôm nay hơi se lạnh nhưng không có gió, trời nắng đẹp, ánh nắng rọi lên mặt ấm áp dễ chịu.

Bữa trưa là lẩu, may mà là lẩu hai ngăn, một bên là nước trong, nếu không thì Trì Kính chắc không có cơ hội được ăn gì. Dạo này anh đang dưỡng dạ dày, không dám ăn đồ nặng mùi vị.

Lục Tư Viễn hỏi Trì Kính có muốn uống bia không.

Trì Kính lắc đầu: “Không uống rượu.”

“Vậy sữa chua nhé?”

“Được.”

Lục Tư Viễn đưa cho anh một hộp sữa chua, sữa chua mới lấy từ tủ lạnh mini trong xe ra, vẫn còn lạnh. Dư Văn Gia quay đầu liếc Trì Kính, nói: “Đừng uống đồ lạnh. Trên xe có nước nóng, để em đi lấy.”

Lục Tư Viễn nghe vậy nhìn Dư Văn Gia một cái.

Trì Kính đặt hộp sữa chua xuống, Dư Văn Gia đứng dậy đi vào xe lấy nước nóng.

Lục Tư Viễn hơi bối rối quay sang hỏi Trì Kính: “Sao vậy? Dạ dày không khỏe à?”

Trì Kính mỉm cười: “Bệnh cũ thôi, dạ dày tôi không tốt lắm.”

Dư Văn Gia cầm một ly giấy rót nước nóng mang ra, đưa cho Trì Kính, rồi ngồi xuống tiếp tục ăn, không nói gì nữa, ánh mắt cũng không nhìn sang.

Cả quãng đường đi hai người hầu như không nói chuyện với nhau, nhìn qua chỉ thấy hai chữ “không thân”.

Lục Tư Viễn liếc ly nước nóng ấm trong tay Trì Kính, thầm nghĩ: thế này sao mà "không thân" được?

Đây là khu vực tập trung cắm trại. Hôm nay là ngày nghỉ, trời lại đẹp, nên trên bãi cỏ có khá nhiều người dựng lều trại. Ăn uống xong, người thì chơi đùa, người thì nghỉ ngơi. Lý Triệt và hai người bạn khác ngồi dưới mái che chơi bài, còn Trì Kính và Dư Văn Gia thì nằm trên tấm thảm picnic tắm nắng.

Phía trước bãi cỏ là một hồ nước, có thể câu cá. Lục Tư Viễn mang theo dụng cụ câu, hỏi có ai muốn đi câu cùng y không. Ba người kia đang mải mê chơi bài, chẳng ai muốn đi cả, thế là Lục Tư Viễn xách xô và cần câu qua hỏi Trì Kính và Dư Văn Gia.

Trì Kính theo Lục Tư Viễn đi câu cá, còn Dư Văn Gia vẫn nằm lại trên thảm tắm nắng. Gần đó có người đang chơi ném đĩa với chú chó của họ, không cẩn thận ném bay đĩa sang phía Dư Văn Gia. Cậu nghe thấy tiếng vật gì rơi xuống đất, mở mắt nhìn qua.

Một chú chó Golden Retriever to tướng từ xa chạy tới, ngậm lấy chiếc đĩa nhựa, đuôi vẫy phấp phới, đôi mắt nhìn Dư Văn Gia đầy vô tội. Bộ lông mềm xù của nó khiến cậu không cưỡng lại được, đưa tay lên xoa đầu nó.

Golden hé miệng cười, đĩa rơi xuống đất, đuôi vẫy đến mức như sắp bay lên.

Nó cúi đầu cắn lại chiếc đĩa, rồi dí sát vào người Dư Văn Gia, đầu đĩa tựa lên đầu gối cậu, ý là muốn cậu giúp ném đĩa đi.

Dư Văn Gia cầm lấy chiếc đĩa, chủ của chú chó là một cậu trai da ngăm đứng cách đó không xa, vẫy tay gọi to:
“Anh ơi! Ném đĩa lại đây đi!”

Dư Văn Gia giơ tay ném đĩa trở lại. Golden lập tức quay người phóng theo, chưa đợi đĩa rơi xuống đất đã bật nhảy lên không trung bắt được, rồi lại quay đầu chạy về phía Dư Văn Gia, ngậm đĩa đưa cho cậu.

Nó chơi đến lú rồi, không nhớ ai mới là chủ nữa.

Dư Văn Gia xoa đầu nó lần nữa, rồi ném chiếc đĩa đi tiếp. Chó con mừng rỡ nhảy nhót, chạy tán loạn, đến cả thẻ tên trên cổ cũng rơi ra. Dư Văn Gia cúi người nhặt thẻ lên, còn chưa kịp đứng thẳng thì chú chó đã lao tới, đâm thẳng vào người cậu.

Vì đang cúi người nên trọng tâm không vững, Dư Văn Gia bị xô ngã ra đất. Tay chống xuống đất đúng ngay chỗ có viên sỏi, do lực quán tính nên trượt thêm một đoạn, tay cậu bị cào đau điếng.

Gần đây hình như cậu không hợp với chó mèo cho lắm.

Lòng bàn tay truyền đến một cơn đau rát rõ ràng, cậu trai da ngăm vội vàng chạy tới: “Anh ơi, anh không sao chứ?!”

“Không sao.” Dư Văn Gia đưa thẻ tên cho cậu ta, rồi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Cậu trai ngơ ngác nhận lấy thẻ, thấy vết thương nơi lòng bàn tay anh, trợn tròn mắt: “Chết thật!”

Tay Dư Văn Gia bị viên sỏi rạch một đường, máu bắt đầu rỉ ra.

“Có chuyện gì thế Văn Gia?” Lý Triệt đặt bài xuống, đi lại hỏi.

Trì Kính đang câu cá ở ven hồ cách đó vài mét, lờ mờ nghe thấy tiếng Lý Triệt gọi, quay đầu nhìn lại, thấy Dư Văn Gia đang ngồi dưới đất, Lý Triệt đang nói gì đó với cậu, Dư Văn Gia chỉ khẽ lắc đầu, dùng một tay chống đất đứng dậy, sau đó cúi nhìn bàn tay phải của mình.

“Sao vậy?” Lục Tư Viễn cũng nhìn về phía đó.

Còn chưa nói dứt câu, Trì Kính đã buông cần câu chạy nhanh về phía họ.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Trì Kính vừa tới nơi đã nhìn chằm chằm vào tay phải của Dư Văn Gia, “Tay em sao vậy?”

“Không sao, chỉ trượt ngã một chút thôi.” Dư Văn Gia buông tay xuống, để nó thả lỏng bên người.

Trì Kính kéo tay cậu lên xem, lòng bàn tay của Dư Văn Gia bị một vết cào, không lớn nhưng khá sâu, máu rịn ra từ nơi vết thương. Trì Kính lấy khăn giấy từ trong túi, rút một tờ ra ấn nhẹ lên vết thương.

Lục Tư Viễn cũng đi tới, hỏi: “Bị ngã trầy tay à?”

“Không sao, bị đá cọ một cái thôi.” Dư Văn Gia đáp.

“Trên xe có đồ sát trùng không?” Trì Kính quay sang hỏi Lục Tư Viễn, “Cồn y tế, dung dịch iodine gì đó.”

“Có. Đi, lên xe lấy.”

“Ngại quá anh ơi, con này nó bị tăng động, không cố ý đâu.” Cậu trai da ngăm áy náy nói, còn chú chó Golden thì ngoan ngoãn ngồi bên chân cậu ta, đuôi vẫn vẫy nhẹ nhàng.

Dư Văn Gia nhìn chú chó, vẫn muốn xoa cái đầu bông xù của nó thêm chút nữa, cậu mỉm cười nhẹ với cậu trai: “Không sao đâu.”

Trì Kính cùng Dư Văn Gia vào xe, Lục Tư Viễn tìm hộp y tế, lấy ra nước muối sinh lý và dung dịch iodine. Y đặt mấy lọ thuốc sát trùng lên bàn, đang định tìm băng dán tiệt trùng thì Trì Kính đã bắt đầu rửa vết thương giúp Dư Văn Gia.

Thấy Trì Kính nắm cổ tay Dư Văn Gia, cau mày đầy lo lắng, động tác của Lục Tư Viễn hơi ngừng lại, sau đó đặt băng dán lên bàn.

“Vậy cậu làm đi, tôi ra ngoài trước, cần câu vẫn còn để ở ngoài.” Lục Tư Viễn nói.

Trì Kính ngẩng đầu nhìn y một cái: “Ừ.”

Vết thương khá sâu, máu vẫn chưa ngừng rịn ra.

Dư Văn Gia cụp mắt nhìn Trì Kính. Trì Kính cúi đầu, nắm lấy cổ tay cậu, lông mày nhíu lại: “Sao lại cắt sâu thế này.”

Dư Văn Gia học y, tay bị thương chắc chắn khiến Trì Kính lo lắng, huống chi lại là tay phải.

“Không sao.” Dư Văn Gia nói, “Vài hôm nữa là đóng vảy thôi.”

Trì Kính dùng tăm bông chấm iodine, xoay tròn nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương, đợi khô rồi mới dán băng tiệt trùng lên.

Tay Dư Văn Gia bị thương, không thể dính nước, tối hôm đó về nhà, Trì Kính là người gội đầu giúp cậu. Gội xong, anh lấy khăn lau khô tóc cho Dư Văn Gia, rồi đưa quần áo để cậu vào tắm. Khi Dư Văn Gia vừa đi đến cửa phòng tắm thì nghe phía sau có tiếng gọi: “Văn Gia.”

Cậu quay đầu lại, Trì Kính do dự một chút rồi hỏi: “Em... tự tắm được không?”

Dư Văn Gia im lặng vài giây, đáp: “Nếu không được, anh sẽ tắm giúp em à?”