Phải gỡ não ra mới không...
Đêm đó, chắc chắn không thể ngủ ngon.
Trì Kính gần như thức trắng nửa đêm đầu. Đến nửa sau, dù có thiếp đi vì quá mệt thì cũng chỉ là trạng thái mơ mơ màng màng. Mỗi câu Dư Văn Gia nói tối nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, từng giấc mơ đều có hình bóng cậu.
Giấc ngủ của Trì Kính rất chập chờn, vừa đúng giờ đã tự tỉnh dậy, còn chưa kịp nghe chuông báo thức reo.
Dư Văn Gia vừa mới thức dậy, thay đồ rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, trên cằm đã lún phún râu. Trên kệ cạnh bồn rửa có hai chiếc dao cạo râu, một cái là loại điện, một cái là loại thủ công. Cái dao thủ công là của Trì Kính. Dư Văn Gia thường tiện tay dùng loại điện, vốn ít dùng loại thủ công, mà cũng không thật sự biết cách dùng.
Cậu nhìn chằm chằm chiếc dao cạo của Trì Kính một lúc, rồi cầm nó lên.
Sau khi tỉnh dậy Trì Kính nằm trên giường một lúc. Vì ngủ không sâu, tỉnh dậy lại thấy đầu óc rối bời, muốn trống rỗng cũng không được. Chỉ nằm vài phút, anh đã rời giường, vừa đến cửa nhà vệ sinh đã thấy Dư Văn Gia đang cạo râu.
Dư Văn Gia đang dùng dao cạo của anh, trên cằm bôi một lớp bọt trắng, đầu hơi ngửa ra, đường viền cổ căng lên, yết hầu nổi rõ. Cậu không quen dùng dao cạo thủ công, nên động tác trông hơi vụng về.
Nghe tiếng bước chân, Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Hai người đối mặt trong im lặng, cảm xúc trong lòng Trì Kính vốn chưa hoàn toàn lắng xuống từ đêm qua, nay lại bắt đầu dậy sóng.
“Dậy sớm thế.” Dư Văn Gia mở lời trước. “Lại chỉnh báo thức à?”
“Không, mấy hôm nay dậy sớm quen rồi, thành đồng hồ sinh học luôn.” Giọng Trì Kính hơi khàn.
“Vậy là anh biết mình dậy sớm rồi đấy.”
Dư Văn Gia thành thật báo cáo: “Em dùng dao cạo của anh rồi.”
Nói xong còn hỏi: “Có được không?”
“Dùng rồi còn hỏi gì nữa?” Trì Kính bước vào, cố gắng tỏ ra thản nhiên. “Giờ anh nói không được thì em không dùng nữa chắc?”
“Vẫn sẽ dùng.” Dư Văn Gia thành thật, “Lát em thay lưỡi mới cho anh.”
Trì Kính bước tới lấy bàn chải và cốc đánh răng của mình, định sang nhà vệ sinh ngoài phòng khách. Vừa mới cầm cốc lên đã nghe Dư Văn Gia nói: “Đánh ở đây đi.”
Trì Kính ngẩng lên nhìn người trong gương: “Không chật à?”
“Không chật. Đánh ở đây.” Dư Văn Gia nghiêng người nhường chỗ. Phòng vệ sinh này khá rộng, chỗ bồn rửa đủ cho hai người đứng cạnh nhau.
Cuối cùng Trì Kính cũng không đi nữa, đặt cốc xuống, đứng cạnh Dư Văn Gia cùng rửa mặt. Anh đánh răng, Dư Văn Gia cạo râu. Hai người in bóng trong gương, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau, đôi lúc vai còn vô tình khẽ chạm vào nhau.
Trì Kính nhanh chóng đánh xong răng, nhưng Dư Văn Gia vẫn chưa cạo được nửa cằm. Vì không quen, thao tác chậm lại không thành thạo, cạo một lúc còn làm xước da. Một vết máu nhỏ rịn ra, nhuộm đỏ lớp bọt trắng.
Trì Kính thấy qua gương, đặt bàn chải sang một bên, lấy khăn lông nhúng nước ấm rồi vắt khô, đưa cho Dư Văn Gia: “Lau đi.”
Dư Văn Gia nhận lấy, nhẹ nhàng lau bọt và máu trên cằm.
Trì Kính sợ cậu lại cạo trúng da, chưa vội rửa mặt mà xoay người nói: “Đưa dao cạo đây.”
Dư Văn Gia đưa qua.
“Ngẩng cằm lên.” Trì Kính ra hiệu.
Dư Văn Gia cúi mắt nhìn anh: “Anh cạo cho em à?”
“Em mà cạo thêm vài lần nữa, chắc sẽ rách mặt thật đấy.”
Dư Văn Gia ngẩng cằm lên, Trì Kính nghiêng người lại gần, cẩn thận giúp cậu cạo râu.
“Không biết dùng còn cố dùng loại thủ công.” Trì Kính ngẩng mắt nhìn cậu, khẽ nói.
“Em muốn dùng đồ của anh.” – Dư Văn Gia nói.
Trì Kính im lặng.
Có Trì Kính giúp, Dư Văn Gia nhanh chóng cạo xong. Cậu rửa sạch mặt, Trì Kính từ trong tủ lấy ra một chai nước bôi sau khi cạo, đưa cho cậu: “Đừng bôi vào chỗ trầy, lát nữa dán miếng băng cá nhân vào.”
“Chút xíu thế này, chắc đến lúc em đi đến bệnh viện cũng lành rồi.” Dư Văn Gia nói.
Trì Kính bóp một ít sữa rửa mặt ra lòng bàn tay, nghe vậy khẽ bật cười.
Lúc Trì Kính cúi người tạo bọt sữa rửa mặt, Dư Văn Gia bôi ít nước sau cạo lên cằm. Mùi bạc hà nhẹ lan tỏa, là hương vị quen thuộc của Trì Kính.
Trì Kính rửa mặt xong, nhắm mắt với tay tìm khăn trên kệ. Dư Văn Gia nhanh hơn một bước, lấy khăn xuống trước. Một cảnh tượng cũ lặp lại, Dư Văn Gia đỡ nhẹ sau gáy anh, định lau mặt giúp.
Trì Kính hơi né đầu, phản xạ có phần vô thức khiến Dư Văn Gia cảm giác như anh đang né tránh sự tiếp xúc thân mật. Cậu vẫn giữ lấy đầu anh, nhẹ giọng nhắc: “Tối qua em nói rồi mà, đừng xem em là em trai nữa.”
Trì Kính im lặng vài giây, nói: “Không xem em là em trai, chẳng lẽ xem là ba chắc?”
Dư Văn Gia sững lại.
Trì Kính nói tiếp: “Anh đâu phải con nít, lau cái mặt cũng phải nhờ người khác.”
Mặt Trì Kính bị che bởi khăn, không thấy được biểu cảm của Dư Văn Gia, chỉ nghe cậu bật cười: “Cũng không phải là không được.”
Trì Kính chưa hiểu: “Cái gì?”
“Làm ba, cũng không phải không được.” Dư Văn Gia đùa.
“Em cũng biết tranh thủ quá ha.”
“Anh thấy kiểu này khó chịu lắm à?” Dư Văn Gia vừa lau mặt cho anh, vừa hỏi.
“Kiểu nào?”
“Như thế này.” Tay Dư Văn Gia luồn vào tóc anh, khẽ vuốt nhẹ mái tóc.
Cậu thành thật nói: “Hôm qua em nói sẽ từ từ, không ép anh, mà hình như em lại không làm được.”
Dư Văn Gia nói rồi buông tay.
Với Trì Kính mà nói, từ “khó chịu” vĩnh viễn không thể áp lên Dư Văn Gia. Nói cho cùng, dù là trước kia hay bây giờ, anh luôn có một sự thiên vị rất rõ ràng dành cho cậu, huống chi bây giờ cảm xúc đó còn pha lẫn nhiều điều sâu đậm hơn.
Chiếc khăn được lấy ra khỏi mặt Trì Kính. Vì đêm qua không ngủ ngon, sắc mặt anh hơi nhợt, quầng thâm dưới mắt cũng rõ. Anh đã mặc sẵn đồ thể thao, rõ ràng là định xuống chạy bộ.
“Vẫn định đi chạy bộ à?” Dư Văn Gia hỏi.
Trì Kính gật đầu: “Ừ.”
“Không ngủ ngon còn chạy làm gì, thời gian đó ngủ thêm có hơn không.”
“Nằm đó cũng chẳng ngủ được.”
“Nghĩ chuyện của hai đứa mình sao?”
Trì Kính không phủ nhận: “Ừ.”
“Vậy chạy bộ thì không nghĩ nữa à?”
Trì Kính thẳng thắn: “Chắc phải gỡ cái não ra mới ngừng nghĩ được.”
Dư Văn Gia gật gù: “Vậy anh chạy đi. Chạy cho đàng hoàng, nghĩ cho kỹ vào, chạy xong lên ăn sáng.”
Trì Kính uống một cốc nước ấm rồi xuống lầu chạy bộ. Anh chạy xong, kéo giãn cơ, tầm nửa tiếng thì kết thúc. Trước kia anh thường chạy cả tiếng, lúc về thì Dư Văn Gia đã đi rồi. Hôm nay chỉ chạy nửa tiếng, lên nhà lại không thấy Dư Văn Gia đâu.
Anh cởi áo khoác, đi vào nhà vệ sinh. Vừa mở cửa liền khựng lại ngay tại chỗ.
Dư Văn Gia đang ở trong đó, vừa giơ tay cởi áo. Phía trên để trần, quay lưng về phía cửa. Vì đang cởi đồ nên lưng hơi cúi xuống, cơ bắp vùng lưng theo đó căng lên, đường nét rõ ràng. Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, từng giọt mồ hôi trượt dọc theo sống lưng xuống dưới.
Nghe tiếng mở cửa, Dư Văn Gia quay đầu lại nhìn.
Trì Kính và cậu chạm mắt nhau, tay anh vẫn nắm lấy tay nắm cửa, đứng chững lại ở đó, trong khoảnh khắc không biết nên lập tức đóng cửa lại hay mở miệng nói gì đó.
Dù sao thì với mối quan hệ trước đây của họ, chuyện để trần nửa người trước mặt nhau cũng chẳng phải điều gì to tát. Cái khiến Trì Kính cảm thấy lúng túng lúc này chính là vì mối quan hệ của họ giờ đã không còn như xưa nữa.
Dư Văn Gia phá vỡ sự im lặng: “Em đi tắm.”
Giờ có đóng cửa lại cũng chẳng còn nghĩa lý gì, Trì Kính đè nén cảm giác ngượng ngùng, cất giọng hỏi: “Giờ em tắm luôn hả?”
“Vừa chạy bộ trên máy một chút, ra nhiều mồ hôi quá.” Hôm nay Dư Văn Gia dậy sớm hơn nửa tiếng, ở nhà đợi Trì Kính cũng không có việc gì làm. Vừa hay lâu rồi không tập luyện nên cậu lên máy chạy bộ một lúc.
“Máy chạy bộ?” Trì Kính hơi ngạc nhiên,
“Em muốn chạy sao không đi với anh luôn?”
Dư Văn Gia quay lưng lại với Trì Kính, tiện tay ném áo vào giỏ đồ bẩn bên cạnh: “Em mà chạy cạnh anh, đầu óc anh chẳng rối tung hơn à? Cho anh chút không gian riêng, để anh thoải mái suy nghĩ.”
“Anh đi ăn sáng trước đi.” Dư Văn Gia nói: “Em tắm xong sẽ ra ngay.”
Trì Kính chỉ “ừ” một tiếng, sau đó lập tức đóng cửa lại.
Dư Văn Gia quay đầu liếc nhìn về phía cửa, thấy cánh cửa đã khép chặt, không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Buổi sáng hôm nay thật dễ chịu, tâm trạng cậu cũng rất tốt.
Sau khi ăn sáng xong, Trì Kính đưa Dư Văn Gia tới bệnh viện. Tuyến đường đến bệnh viện vào giờ cao điểm kẹt xe nghiêm trọng, xe Trì Kính mắc kẹt giữa dòng xe không nhúc nhích. Dư Văn Gia bảo anh tấp vào lề ở giao lộ phía trước, đoạn đường còn lại để cậu tự đi bộ.
Trì Kính lái xe qua khỏi đèn đỏ, dừng lại ở một đoạn có thể đỗ xe, để Dư Văn Gia xuống.
Dư Văn Gia thường phải chạy qua lại giữa bệnh viện và trường, đi lại hằng ngày vẫn đeo ba lô. Bờ vai cậu rộng, vóc dáng cao lớn, mà đeo ba lô lại tạo ra một chút tương phản đáng yêu. Cậu hòa vào dòng người đi bộ, bất chợt quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng ở hướng Trì Kính vài giây, rồi nhanh chóng quay đi.
Trì Kính dõi theo bóng lưng cậu đi xa, mãi cho đến khi không còn thấy nữa, mới cho xe chạy tiếp.
Buổi trưa, Trì Kính xuống tầng ăn cơm tại căn tin đơn vị, trong thang máy gặp Cừu Diệc và Ôn Thanh Đường. Hai người vừa đi công tác về, lên từ tầng hầm. Cừu Diệc không lên tầng mà đi xuống ăn cùng Trì Kính luôn, còn Ôn Thanh Đường buổi trưa có buổi hẹn, không đi cùng.
“Tối nay có rảnh không?” Đang ăn, Cừu Diệc hỏi: “Nếu có thì qua nhà mới của tôi ăn một bữa cơm.”
Trì Kính hơi ngạc nhiên: “Chuyển nhà rồi à?”
“Chuyển cũng được một thời gian rồi, mấy hôm nay bận quá, toàn đi công tác bên ngoài, chưa sắp xếp được thời gian mời mọi người đến chơi.”
“Sao tự nhiên lại chuyển? Căn nhà cũ thì sao?”
“Bán rồi, bù thêm ít tiền đổi sang chỗ mới.” Cừu Diệc cười cười, “Không phải bốc đồng đâu, tính lâu rồi. Trước giờ vẫn đang dành dụm.”
Thực ra Cừu Diệc còn mời cả Đinh Minh, nhưng hắn không đi được. Hôm qua giữ "tiểu bá vương" ngủ lại một đêm, nên tối nay bị phụ huynh mời qua nhà dùng cơm. Trì Kính cũng đã nhắn tin trước cho Dư Văn Gia, bảo tối nay sẽ qua nhà bạn ăn tối.
Tan làm, Trì Kính ghé trung tâm thương mại mua một bộ ấm trà, định mang làm quà mừng nhà mới cho Cừu Diệc. Tin nhắn buổi trưa gửi cho Dư Văn Gia, mãi đến lúc này cậu mới trả lời: “Bạn nào thế? Đinh Minh à?”
Lúc nhân viên đang gói bộ ấm trà, Trì Kính đứng bên cạnh cầm điện thoại nhắn lại: “Không phải, là một đồng nghiệp trong đơn vị.”
Không rõ Dư Văn Gia bận gì hay sao, từ đó không nhắn lại nữa.
Cừu Diệc gửi định vị nhà mới cho Trì Kính, lúc nhìn thấy tên khu chung cư, Trì Kính mới phát hiện y chuyển đến cùng khu với Ôn Thanh Đường. Tối nay Cừu Diệc còn mời mấy người bạn khác, trong đó có hai đồng nghiệp ở bộ phận đối ngoại, Trì Kính cũng quen biết.
Trì Kính là người đến muộn nhất. Đã khá lâu rồi anh không uống rượu, mấy hôm nay trong lòng có chuyện, đầu óc cũng rối ren. Trên bàn ăn, khi Cừu Diệc rót rượu cho anh, anh cũng không từ chối, cứ thế nâng ly uống cạn.
Rượu khiến người ta suy nghĩ chậm lại. Gần đây Trì Kính nghĩ quá nhiều, cần một chút men để tạm thời làm tê liệt đầu óc.
Ăn xong, bạn bè của Cừu Diệc tụ tập đánh bài trong phòng khách. Trì Kính chơi cùng hai ván rồi dừng, cầm ly rượu đi ra ban công, nằm dài trên chiếc ghế sofa ngoài đó.
Anh đã hơi ngà ngà say, nhưng nhìn bề ngoài thì không rõ lắm. Anh nheo mắt nhìn những tòa nhà ở đằng xa, ly rượu trong tay cứ xoay qua xoay lại.
Cánh cửa ban công bị kéo ra, Cừu Diệc từ trong nhà bước ra. Trì Kính quay đầu nhìn y, từng động tác đều mang theo chút chậm rãi.
“Uống nhiều rồi phải không?” Cạnh Trì Kính còn một chiếc ghế đơn, Cừu Diệc ngồi xuống, “Sao thế? Hôm nay nhìn cậu hình như có tâm sự.”
Trì Kính khẽ cười, không đáp lại, chỉ hỏi: “Cậu chuyển đến đây, Ôn Thanh Đường có biết không?”
“Biết chứ, tôi làm gì mà anh ấy chẳng biết.”
Trì Kính im lặng một lúc, bất chợt nói: “Cậu cứ đứng bên cạnh, không gần không xa, còn anh ấy thì mãi đứng yên một chỗ… Cậu từng nghĩ đến chuyện buông tay chưa?”
Cừu Diệc bật cười: “Hôm nay lạ thật đấy. Trước đây cậu có bao giờ hỏi tôi mấy chuyện này đâu. Tôi có từng nghĩ đến chuyện buông hay không, chẳng phải cậu đã quá rõ rồi sao? ‘Tự mình chọn thì tự mình chịu.’ Câu này là cậu nói với tôi mà, lúc đó còn ngầu lắm cơ. Hôm nay sao thế, Trì Kính ngầu ngầu phóng khoáng của tôi đâu rồi?”
Trì Kính uống thêm một ngụm rượu, khẽ cười tự giễu: “Phóng khoáng con khỉ.”
Anh hiếm khi buông lời thô lỗ, chứng tỏ thật sự đã uống quá chén rồi.
Cừu Diệc liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Trì Kính, bất chợt hỏi: “Không gỡ nổi mớ bòng bong này à?”
Trì Kính nghiêng đầu liếc y một cái.
Cừu Diệc mỉm cười nhẹ nhàng: “Cũng có người đang âm thầm ở bên cậu không chịu rời đi đúng không?”
Trì Kính lặng lẽ gật đầu.
“Vậy lý do cậu vẫn đứng yên một chỗ là gì? Là vì không thích, hay vì không thể thích?”
Trì Kính quay đầu nhìn về phía trước: “Tương lai có quá nhiều điều không chắc chắn, luôn cảm thấy những gì mình có thể cho em ấy quá ít, sợ sẽ mang lại thiệt thòi.”
Tính chất công việc của Trì Kính, Cừu Diệc đương nhiên hiểu rõ. Y hỏi tiếp: “Cậu sợ sau này không thể luôn ở bên cạnh cậu ấy?”
Thực ra, Dư Văn Gia đã từng trải qua điều đó với bố mình rồi. Từ nhỏ đã có phần thiếu hụt về mặt tình cảm, rất cần sự đồng hành. Điều này thể hiện rõ qua việc cậu từng rất bám lấy Trì Kính.
Trì Kính không muốn Dư Văn Gia lại phải trải qua chuyện tương tự thêm một lần nữa, lần này là với chính anh.
Anh cười khổ, nói: “Tôi còn sợ sau này lỡ gặp chuyện gì ngoài ý muốn… sợ chết.”
Mấy năm đi công tác nước ngoài, Trì Kính đã trải qua không ít chuyện, đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm. Nhưng bị người ta dí súng thẳng vào đầu như lần trước là chuyện đầu tiên, cũng là lần đầu tiên anh thật sự cảm thấy cái chết có thể đến gần như vậy.
Từ sau khi trở về, anh thường xuyên gặp ác mộng, giấc ngủ ban đêm cũng chẳng mấy khi yên ổn.
Cừu Diệc mỉm cười: “Nghe chẳng giống cậu gì cả, không giống Trì Kính lúc nào cũng mạnh mẽ mà tôi biết.”
Trì Kính khẽ cười: “Vốn dĩ tôi đâu có mạnh mẽ gì.”
“Không phải không mạnh mẽ.” Cừu Diệc nói, giọng nhẹ nhàng, “Mà là vì cậu quan tâm quá nhiều. Sau này cậu sẽ hiểu, chỉ cần còn quan tâm thì sẽ không thể thật sự buông tay được đâu.”
Trì Kính uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, nằm thêm một lúc nữa ở ban công. Cơn say bắt đầu nặng dần, đầu óc anh ngày càng choáng váng, suýt thì thiếp đi luôn ở đó. Cừu Diệc lại ra ban công xem thử, thấy mặt anh đã đỏ bừng, mắt lờ đờ, liền nói: “Hay tối nay cậu cứ ngủ lại đây đi, mai được nghỉ mà, sáng về cũng được.”
Dạ dày Trì Kính vốn không tốt, hôm nay lại uống nhiều rượu, về nhà không biết phải giải thích với Dư Văn Gia thế nào. Anh cũng thật sự muốn ở lại nghỉ một lúc, đợi tỉnh rượu rồi mới về. Nhưng anh không thể làm vậy. Anh không thể cứ ở ngoài không về, để Dư Văn Gia lại nghĩ rằng anh đang cố ý tránh mặt cậu.
Trì Kính vịn tay ghế đứng dậy: “Tôi về đây.”
“Thế này mà còn đòi về.”
“Không về không được.” Trì Kính day trán, lấy điện thoại ra gọi lái hộ.
Nãy giờ anh chưa hề nhìn điện thoại, giờ mới thấy tin nhắn Dư Văn Gia gửi cách đây năm phút: “Bao giờ xong? Em qua đón anh.”
Anh vừa mở khung soạn tin để trả lời thì điện thoại đã reo, là Dư Văn Gia gọi đến.
Trì Kính khẽ ho một tiếng, bắt máy: “Nãy giờ không để ý điện thoại.”
“Kết thúc rồi à?”
“Ừ.” Trì Kính sợ cậu muốn đến đón, nên nói trước, “Anh đang trên đường về rồi.”
“Vậy nhé.”
Trì Kính cúp máy. Cừu Diệc nhìn điện thoại trong tay anh, bất giác bật cười: “Tôi thật không ngờ, nhìn nhầm cậu rồi đấy, Trì Kính của chúng ta hóa ra là người sợ chồng à.”
Trì Kính ngẩng đầu nhìn y một cái, anh có thể nói gì đây, sự thật đúng là như vậy mà. Đừng nói Cừu Diệc bất ngờ, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ được.
Anh và Dư Văn Gia từng bước đi đến ngày hôm nay, chẳng biết nên gọi đó là tình cờ hay là điều tất yếu.
Trì Kính gọi một tài xế lái hộ. Vừa ngồi vào ghế sau chưa bao lâu anh đã thiếp đi. Gần đến nhà thì tỉnh lại, dặn tài xế lái thẳng xe vào tầng hầm. Đầu anh quay cuồng, dạ dày âm ỉ đau. Trên đường lên nhà, anh cứ nghĩ hôm nay Dư Văn Gia thể nào cũng giận mình, vậy mà khi mở cửa bước vào, trong phòng khách lại không thấy cậu đâu.
Trì Kính không gọi, lặng lẽ đi về phía phòng ngủ, nhẹ tay khép cửa lại.
Anh ngồi trên mép giường, cúi đầu nghỉ ngơi một lát, định lát nữa lấy đồ rồi vào phòng tắm tắm rửa, gột sạch mùi rượu trên người.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ: “Anh Kính.”
Trì Kính khẽ đáp một tiếng, không ra mở cửa. Anh sợ Dư Văn Gia biết mình uống rượu sẽ giận.
“Anh lấy quần áo đi tắm, em ngủ trước đi nhé.” Trì Kính nói vọng ra ngoài.
Dư Văn Gia không đáp, ngoài cửa cũng không còn tiếng động gì nữa. Trì Kính mơ hồ ngẩng đầu lên.
Anh đứng dậy, bước chân lảo đảo đi đến gần cửa, gọi một tiếng: “Văn Gia?”
“Ừm.” Giọng Dư Văn Gia vẫn ở ngoài cửa.
Trì Kính như nhận ra gì đó, chậm rãi giải thích: “Anh không phải cố ý tránh em đâu… anh chỉ là… hôm nay uống rượu, sợ em giận…”
Thật ra đầu óc anh giờ đã không còn tỉnh táo, lời nói và việc làm có chút mâu thuẫn. Anh cúi đầu, ngoan ngoãn nói với Dư Văn Gia: “… Anh định vào tắm trước cho bay bớt mùi rượu trên người.”
Dư Văn Gia từ ngoài mở cửa bước vào. Trì Kính ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi mơ màng.
Anh sững người trong giây lát, chậm rãi nói: “Anh không có tránh mặt em… chỉ là… uống hơi nhiều, muốn trốn trong phòng tránh bão chút thôi.”
–-----