Gần quê lòng bỗng bối rối.
Trì Kính nắm lấy cổ Dư Văn Gia, tay anh siết chặt, nhưng nụ hôn lại nhẹ nhàng vô cùng, chỉ khẽ chạm rồi lập tức rời đi.
Không biết có phải vì nụ hôn ấy quá bất ngờ hay không, mà Dư Văn Gia bị hôn đến ngẩn người, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào Trì Kính.
Thấy Dư Văn Gia đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác, Trì Kính bật cười hỏi: “Em bị anh điểm huyệt rồi à?”
Nói rồi, ánh mắt anh lướt đến đôi môi Dư Văn Gia: “Vậy, anh hôn thêm cái nữa để giải huyệt cho em nhé?”
Giọng Dư Văn Gia khàn khàn: “Anh lặp lại lời lúc nãy một lần nữa.”
Những điều Trì Kính muốn nói đều đã đặt cả vào nụ hôn vừa rồi. Vì thế, anh nghiêng người tới gần, lại khẽ chạm nhẹ lên môi Dư Văn Gia một lần nữa. Lúc hôn, anh vẫn mở mắt, ánh nhìn hơi hướng lên, như đang lặng lẽ dõi theo ánh mắt của Dư Văn Gia.
“Đây chính là điều anh muốn nói.” Trì Kính nhìn thẳng vào cậu.
Dư Văn Gia khựng lại trong khoảnh khắc, nhịp thở cũng rối loạn.
Trì Kính nói tiếp: “Và đó cũng là câu trả lời của anh.”
Dư Văn Gia kéo anh về phía mình, một cái giật nhẹ khiến cả hai gần như dán sát vào nhau.
“Giải huyệt rồi à?” Trì Kính hỏi, tay bị Dư Văn Gia nắm lấy, ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu.
“Giải rồi.” Dư Văn Gia siết chặt tay Trì Kính.
Dù đã đến nước này, Dư Văn Gia vẫn rất kiềm chế. Cùng lắm chỉ là một cái ôm, chưa có thêm hành động thân mật nào.
Cũng may chỉ dừng lại ở cái ôm, vì phía sau đã có người đến, tiếng bước chân và lời nói mỗi lúc một gần. Dư Văn Gia vội buông Trì Kính ra.
Hai bác sĩ đi ngang qua chào cậu, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.
“Em bận đến giờ mới được nghỉ sao?” Trì Kính hỏi.
Dư Văn Gia gật đầu.
Trì Kính liếc thấy vết thương trên mu bàn tay Dư Văn Gia, kéo tay cậu lên xem, cau mày: “Trừ tay ra, còn bị thương ở đâu nữa không?”
“Không có.” Dư Văn Gia hỏi lại, “Sao anh biết em ở đây?”
“Hỏi Lục Tư Viễn đấy. Gọi cho em mãi không được, anh lo em xảy ra chuyện.”
Hôm qua, trên đường núi, điện thoại của Dư Văn Gia không có sóng. Chiếc xe buýt chở cậu bị đá lăn từ trên núi rơi trúng, không thể chạy tiếp, sau đó bệnh viện huyện mới điều một xe khác đến đón họ. Vừa đến bệnh viện, cậu lập tức thay áo blouse rồi xuống xe, lao vào cấp cứu người bị thương, hoàn toàn không để ý đến điện thoại. Điện thoại cậu để trong túi áo khoác, mà áo khoác lại để trên xe lúc thay đồ. Thế nên cả đêm qua cậu không hề nhận được cuộc gọi nào từ Trì Kính.
Suốt đêm cậu bận đến mức không có thời gian uống nước, cũng quên mất việc liên lạc với Trì Kính.
“Em không mang điện thoại theo, hôm qua bận quá, quên mất phải gọi cho anh.” Dư Văn Gia nhíu mày, “Xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ ” Trì Kính nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu, “Em đang cứu người mà.”
“Nhưng nếu em gọi cho anh một cuộc điện thoại, thì anh đâu cần lo lắng đến thế.”
Dư Văn Gia thật sự không ngờ Trì Kính lại vội vã chạy suốt đêm đến tìm mình. Quãng đường xa như vậy… Cậu siết chặt tay Trì Kính: “Đi thôi, về khách sạn.”
Dư Văn Gia lên xe buýt lấy lại áo khoác và hành lý. Lúc này cậu vẫn đang mặc áo blouse trắng, ngồi trong xe Trì Kính cởi ra, thay lại áo khoác của mình. Khi hai người rời khỏi bệnh viện, Trì Kính hỏi tình hình cứu hộ thế nào, Dư Văn Gia tóm lược lại: hiện tại chưa có ai thiệt mạng, chỉ còn vài người mất liên lạc, đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.
Khách sạn Dư Văn Gia ở ngay gần bệnh viện, vẫn là nơi cậu từng nghỉ vài ngày trước. Bệnh viện huyện đã sắp xếp chỗ ở cho đội y tế của họ, lần này quay lại hỗ trợ, cũng được sắp xếp về chỗ cũ.
Chiếc xe Trì Kính thuê vẫn còn đậu ngoài bệnh viện, anh lái xe chở Dư Văn Gia thẳng đến khách sạn.
Quẹt thẻ mở cửa, hai người một trước một sau bước vào phòng. Đây là căn phòng không có cửa sổ, Trì Kính tiện tay bật đèn lên, nhưng ánh sáng cũng chỉ lờ mờ, trong phòng vẫn khá tối.
Trì Kính vừa đóng cửa lại đã bị Dư Văn Gia ôm chặt lấy. Anh cũng tự nhiên giơ tay lên ôm lấy eo Dư Văn Gia.
Dư Văn Gia siết anh chặt hơn chút nữa.
“Sao tóc và áo đều ướt vậy.” Lòng bàn tay cậu đặt lên sau gáy Trì Kính, vuốt dọc từ chân tóc lên, “Bị mưa ướt à?”
“Ừm, trời mưa to lắm, anh lái xe đến đây trong mưa.”
“Mưa lớn vậy mà còn tự lái xe đến một mình, không biết là rất nguy hiểm sao?”
“Vì ai mà anh nhất định phải lái xe đến đây một mình.” Trì Kính đưa môi sát bên tai cậu, “Trong lòng em không rõ sao?”
Chóp mũi Trì Kính khẽ lướt qua tóc mai của Dư Văn Gia, nhẹ giọng nói: “Sao em còn mắng anh.”
Dư Văn Gia buông anh ra, hơi cúi đầu xuống, trán chạm nhẹ vào trán anh: “Em không mắng anh. Là em lo cho anh.”
Hai người nhìn nhau, hơi thở hòa quyện, chỉ cần Dư Văn Gia cúi thấp thêm một chút nữa là có thể chạm được vào môi Trì Kính.
Nhưng cậu lại không làm tiếp, chỉ giữ nguyên tư thế thân mật đầy dịu dàng ấy.
Ánh mắt Dư Văn Gia lướt qua từng đường nét trên gương mặt Trì Kính, cuối cùng dừng lại ở đôi môi kia, như lưu luyến không muốn rời.
“Em muốn hôn anh.” Dư Văn Gia nói khẽ, như đang chờ Trì Kính đồng ý.
Trì Kính không đáp lời, Dư Văn Gia cũng không thật sự hôn tới.
Trì Kính bật cười khẽ, hỏi cậu: “Gần quê thì ngại à?”
Dư Văn Gia gật đầu: “Ừ.”
“Vậy hôn đi.” Trì Kính nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời bằng hành động. Anh nghiêng người tới gần, môi gần như chạm vào môi Dư Văn Gia: “Anh ở đây. Anh là của em.”
Dưới sự dẫn dắt của Trì Kính, Dư Văn Gia cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Trì Kính xưa nay không phải kiểu người rụt rè. Một khi trong lòng đã có câu trả lời rõ ràng, đã hiểu được vị trí của Dư Văn Gia đối với mình, anh sẽ không trốn tránh trái tim mình nữa.
Anh sẽ yêu không chút che giấu, không giữ lại, dứt khoát và thẳng thắn.
Nhưng lúc này, người dè dặt lại là Dư Văn Gia.
Như Trì Kính đã nói, Dư Văn Gia thực sự có chút “gần quê thì ngại”.
Nụ hôn của Dư Văn Gia cũng thuần khiết như cái ôm của cậu, môi khép chặt, chỉ khẽ chạm vào môi Trì Kính rồi nhanh chóng rời đi.
Trì Kính chớp mắt, nhìn yết hầu của cậu khẽ chuyển động, khẽ cười trong lòng.
“Anh đi tắm nước nóng đi.” Dư Văn Gia buông Trì Kính ra, “Đừng để cảm lạnh.”
Vừa nói, Dư Văn Gia vừa mở vali lấy ra một bộ quần áo sạch. Quần áo thì có thể cho Trì Kính mặc tạm của cậu, nhưng còn đồ lót thì không có cái nào mới cả.
Cậu đưa quần áo cho Trì Kính rồi nói: “Em ra siêu thị mua quần lót mới cho anh.”
Trì Kính cầm lấy quần áo, ngồi xuống cạnh giường, cười nói: “Quần lót mới cũng phải giặt rồi mới mặc được chứ, ở đây có máy sấy à?”
Rõ ràng là không có rồi, kinh phí bệnh viện huyện có hạn, khách sạn sắp xếp cho đội y tế của họ cũng đơn giản, không có máy sấy.
Dư Văn Gia nói: “Vậy anh mặc của em đi.”
Trì Kính gật đầu, ánh mắt liếc về phía vali: “Lấy giúp anh.”
Dư Văn Gia có chút ám ảnh với sự ngăn nắp, vali của cậu sắp xếp rất gọn gàng, từng món đều được phân loại cẩn thận trong các túi đựng riêng. Lúc cậu lấy đồ lót ra từ túi, có một khoảnh khắc chần chừ rất nhỏ, nhưng Trì Kính vẫn nhận ra.
Trì Kính bật cười, đứng dậy, cầm lấy chiếc quần lót trong tay cậu, trước khi vào phòng tắm còn nghiêng người thì thầm bên tai Dư Văn Gia: “Chúng ta là mối quan hệ đã tổ chức hôn lễ, cũng đã hôn nhau rồi. Em còn ngại gì nữa? Hay là không nỡ để anh mặc đồ lót của em?”
Trì Kính vào phòng tắm, đóng cửa lại. Dư Văn Gia nhìn về phía đó, không nhịn được mà bật cười.
Thật ra từ trước đến nay Trì Kính vẫn thế - tùy ý, thẳng thắn, không vòng vo. Điều khác biệt duy nhất so với trước kia là giờ anh không còn đứng ở vị trí “anh hàng xóm” nữa.
Những câu bông đùa, những câu chọc ghẹo lúc này đều không còn mang theo lớp vỏ cũ kỹ ấy.
Trì Kính tắm xong rất nhanh, mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn ướt.
Dư Văn Gia đang ngồi ngẩn người bên mép giường, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
“Đi tắm đi.” Trì Kính nói.
Dư Văn Gia đứng dậy, đi đến vali lấy một chiếc khăn tắm sạch rồi bước tới trùm khăn lên đầu Trì Kính, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cho anh: “Tóc cũng không chịu lau khô.”
“Cái máy sấy tóc phải bấm hoài, phiền lắm.”
“Tóc anh có bao nhiêu đâu mà kêu phiền. Để em sấy cho.”
Khuôn mặt Trì Kính bị khăn che khuất, nụ cười trên môi cũng bị giấu đi: “Chờ mãi mới nghe được câu này.”
Dư Văn Gia mỉm cười, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán anh qua lớp khăn.
Máy sấy công suất nhỏ, tiếng cũng nhỏ, trong lúc Dư Văn Gia sấy tóc cho Trì Kính, hai người vẫn trò chuyện.
“Lát nữa xuống ăn sáng nhé.” Dư Văn Gia nói, “Hay ra ngoài ăn? Đồ ăn ở khách sạn tệ lắm.”
“Không ăn đâu.” Trì Kính uể oải, “Muốn ngủ.”
“Được.”
Sấy tóc cho Trì Kính xong, Dư Văn Gia lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Cậu không gội đầu, chỉ tắm sơ qua. Lúc bước ra đã thấy Trì Kính đang nằm nghiêng một bên giường, hình như đã ngủ rồi.
Dư Văn Gia rón rén bước lại, nằm xuống bên cạnh. Dựa lưng vào đầu giường, cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Trì Kính ngủ không sâu, vừa cảm nhận được Dư Văn Gia nằm xuống liền tỉnh dậy.
Dư Văn Gia cúi người định hôn lên tai anh, nhưng đúng lúc Trì Kính quay mặt lại, nên nụ hôn đó rơi xuống má.
Dư Văn Gia khựng lại một chút. Trì Kính xoay người đối mặt với cậu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Dư Văn Gia im lặng nhìn anh.
“Muốn hôn à?” Trì Kính hỏi.
“Muốn.” Dư Văn Gia đáp, rồi nâng cằm anh lên, hôn nhẹ một cái.
Lần này kéo dài hơn vài giây, nhưng vẫn chỉ là chạm môi.
Trì Kính vòng tay ôm cổ cậu, ngồi dậy. Dư Văn Gia thuận thế ôm lấy anh, giữ chặt trong lòng.
Trì Kính hé môi, môi mềm mại cọ nhẹ lên khóe môi Dư Văn Gia, lẩm bẩm: “Anh đã nói anh là của em rồi, không cần phải cẩn thận như vậy nữa. Sau này cũng không cần.”
Nói rồi, anh khẽ đưa lưỡi li.ếm lên môi Dư Văn Gia.
Dư Văn Gia rõ ràng khựng lại một nhịp, rồi siết chặt eo Trì Kính hơn.
Trì Kính hiểu cậu quá rõ, hôm nay Dư Văn Gia kiềm chế đến mức có phần rụt rè, vẫn cần được dẫn dắt thêm một bước.
Môi Trì Kính bị nhẹ nhàng tách ra, đầu lưỡi Dư Văn Gia chạm vào, vụng về mà đắm chìm trong nụ hôn sâu. Bàn tay cậu lướt từ eo Trì Kính lên sau gáy, siết chặt lại, như thể sợ anh trốn thoát, muốn giam giữ anh thật chặt trong vòng tay mình.
Dư Văn Gia không rành chuyện hôn hít, chỉ biết vụng về m.út lấy, li.ếm lấy đầu lưỡi của Trì Kính.
Đó là một nụ hôn sâu đến không chừa khoảng trống nào, đầu lưỡi Dư Văn Gia gần như chạm đến cổ họng Trì Kính. Trong miệng Trì Kính bật ra vài tiếng rên khẽ, bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí.
Thế mà Dư Văn Gia vẫn chưa chịu buông ra, cứ như thể không cần thở cũng được.
Trì Kính không thở nổi nữa, cả người mềm nhũn, khẽ đẩy nhẹ lên ngực cậu.
Cuối cùng Dư Văn Gia cũng buông ra, má Trì Kính đỏ bừng, cả hai người đều thở d.ốc.
Trì Kính chưa kịp thở đều lại đã bị Dư Văn Gia cúi đầu định hôn tiếp. Anh vội đưa tay chặn môi cậu lại, còn chưa kịp mở miệng nói gì, Dư Văn Gia đã gạt tay anh ra, tiếp tục chiếm lấy môi anh.
“Em không cần phải cẩn thận nữa.” Dư Văn Gia vừa hôn vừa thì thầm, “Là anh nói đấy nhé.”