Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 61



Em có thể hoàn toàn có được anh

Khi Dư Văn Gia bước vào phòng ngủ, Trì Kính vẫn mặc áo choàng tắm, ngồi tựa vào bệ cửa sổ đọc sách. Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn lên một cái.

Dư Văn Gia đứng ở ngưỡng cửa, Trì Kính khẽ nghiêng đầu, ngón tay đặt trên trang sách, ra hiệu: “Ngồi xuống đây.”

Dư Văn Gia bước lại, ngồi xuống cạnh anh, thân người hơi nghiêng về phía Trì Kính.

“Anh làm phiền em viết luận à?” Trì Kính gập sách lại đặt sang một bên, nhẹ nhàng hỏi.

“Không có.”

Trì Kính gật đầu: “Vậy mình nói chuyện một chút nhé.”

Dư Văn Gia nhìn anh.

“Em sao thế?” Trì Kính nhìn thẳng vào cậu.

Dư Văn Gia không trả lời. Cậu có thể che giấu cảm xúc, nhưng lại không thể nói dối với Trì Kính.

“Đừng im lặng.” Trì Kính nói, “Cũng đừng nói là không sao. Em buồn, anh cảm nhận được. Rốt cuộc là sao? Vẫn vì chuyện khi nãy à? Vì mấy lời anh ta nói?”

Dư Văn Gia tránh ánh mắt anh, nhẹ giọng đáp, “Không phải.”

“Vậy sao lại lạnh nhạt với anh.”

“Em không có lạnh nhạt với anh.” Dư Văn Gia lập tức nhìn anh, khẽ nhíu mày, “Làm sao em có thể…”

“Từ lúc mình về đến giờ, em cứ là lạ.” Trì Kính nói khẽ, “Anh không chắc có phải là do những lời Trang Sở nói khiến em khó chịu hay không. Em nói không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ trông em chẳng giống vậy. Em nói cho anh biết đi, vì sao em lại để tâm mấy lời đó? Em đang bận tâm điều gì? Có phải em nghĩ rằng từ đầu đến giờ, chỉ mình em là người cố gắng, là người chủ động thúc đẩy mối quan hệ này, và nếu đổi lại là một người khác làm vậy, anh cũng sẽ đi đến bước này với người ta, có phải vậy không?”

Trì Kính hiểu rõ, muốn gỡ được nút thắt trong lòng Dư Văn Gia, thì phải nói đúng chỗ.

Anh phải biết chính xác cậu đang nghĩ gì.

“Em nghĩ mình có thể bị thay thế sao?” Trì Kính nhìn vào mắt cậu, ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy kiên định.

“Em là người không thể thay thế, Văn Gia.”

“Em biết mà.” Dư Văn Gia siết chặt lấy tay anh, “Em không hề để tâm đến mấy lời đó. Em hiểu anh nghĩ gì, biết anh nhìn nhận mối quan hệ này thế nào. Anh không cần phải dỗ dành em như vậy.”

“Không phải anh đang dỗ em. Đây đều là những lời thật lòng, nhất định phải nói rõ, nói cho hết.”

“Em nói là không để tâm, vậy rốt cuộc tại sao lại không vui?” Trì Kính biết rõ, hai người vẫn chưa nói đến phần quan trọng nhất trong lòng cậu.

“Không phải em không vui.” Dư Văn Gia nói, nét mặt không biểu lộ gì.

Trì Kính lặng lẽ nhìn cậu, vài giây sau, anh rút tay mình ra khỏi tay cậu.

“Vừa rồi anh nói rồi, tâm trạng em đang không tốt, anh nhìn ra được. Vậy nên đừng nói mấy câu kiểu ‘không sao đâu’, ‘em không buồn’ gì đó nữa. Đừng như trước kia, có gì cũng giữ trong lòng. Em khó chịu, anh cũng chẳng dễ chịu gì. Em lạnh nhạt với anh như lúc nãy, anh thật sự thấy không vui.”

Trì Kính đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu, giọng cũng dần lạnh lùng: “Suy nghĩ gì thì phải nói ra, cứ thẳng thắn cho xong. Anh đã chủ động hỏi rồi, em vẫn cứ giữ trong lòng, em nghĩ như vậy là đúng à?”

Dư Văn Gia ngẩng đầu lên, với tay định nắm lấy tay anh.

Trì Kính hơi nghiêng tay né đi, tránh cái nắm ấy: “Em như vậy làm anh giận thật đấy, Văn Gia.”

Dư Văn Gia bỗng dang tay ôm lấy eo Trì Kính, kéo anh lại gần, ngồi yên đó ôm chặt lấy anh, gò má tựa vào bụng anh.

“Đừng giận mà.” Cậu nhắm mắt lại, đầu cọ nhẹ vào lớp áo choàng tắm của Trì Kính.

Trì Kính cúi mắt nhìn cậu: “Anh hỏi em bao nhiêu lần rồi, em cứ không chịu nói, như vậy có nên không?”

“Không nên…”

Trì Kính xoa đầu cậu, giọng cũng dịu lại: “Vậy rốt cuộc em không vui vì chuyện gì? Em lại bảo em không để tâm, thế thì còn lý do gì nữa?”

“Em không để tâm thật.” Giọng Dư Văn Gia thấp hẳn xuống, “Em chỉ đang giận chính mình.”

Trì Kính chớp mắt, nhìn xuống Dư Văn Gia, không theo kịp mạch não của cậu: “Giận bản thân? Giận cái gì?”

Thực ra, trước hôm nay khi gặp lại Trang Sở, Dư Văn Gia chưa từng nhận ra rằng người đó cũng có tình cảm với Trì Kính. Lúc tình cờ bắt gặp họ nói về chuyện kết hôn giả, cậu thực sự nghĩ rằng đối phương chỉ muốn giải quyết vấn đề cá nhân bằng cách lập một cuộc hôn nhân hình thức.

Cho nên lúc đó không phải cậu lo vì bị giành mất Trì Kính, mà là không chấp nhận được chuyện Trì Kính sẽ kết hôn với người khác, dù chỉ là hình thức.

Bây giờ nghĩ lại, nhận ra Trang Sở cũng thích Trì Kính, nghĩ đến việc bản thân vì bị tác động bởi anh ta mới dám bước thêm một bước về phía Trì Kính… Sao Dư Văn Gia có thể không giận chính mình?

Trì Kính khi đó, suýt nữa thôi, đã thực sự bị người ta “giành” mất rồi.

Dư Văn Gia vẫn nhắm mắt, mày khẽ nhíu lại: “Thật ra… đến hôm nay em mới nhận ra người đó cũng thích anh. Em vừa nghĩ tới chuyện bản thân chỉ vì bị anh ta kích động mới dám tiến một bước về phía anh, trong lòng liền thấy nghẹn. Em còn để anh ta đứng trước em…”

Giọng Dư Văn Gia càng lúc càng trầm xuống: “Em cứ nghĩ, vậy trước đây từng ấy năm rốt cuộc em đã làm gì, sao lại nhát gan như vậy, cứ mãi đứng yên một chỗ? Em giận chính mình, cứ nghĩ mãi, lòng thấy ngột ngạt, chẳng thể vui lên nổi.”

Trì Kính khẽ “à” một tiếng, như vừa chợt hiểu ra: “Em là vì chuyện đó à.”

Dư Văn Gia siết chặt tay đang ôm eo anh, giọng trầm khàn: “Đúng là em đang không vui, nhưng em không thoát khỏi được cảm xúc đó. Em không muốn làm anh khó chịu vì tâm trạng tiêu cực của em, nên chỉ nghĩ muốn ở một mình một lát, tìm việc gì đó để làm, phân tán sự chú ý. Không phải là muốn lạnh nhạt với anh, thật sự không phải. Chắc là cách của em không đúng, em… hơi vụng về khoản này, không được nhạy. Xin lỗi anh, anh Kính, đừng giận em.”

Làm sao Trì Kính có thể giận được nữa, tim anh mềm nhũn cả ra rồi.

Anh thật sự không ngờ tâm trạng u ám của Dư Văn Gia hôm nay lại bắt nguồn từ điều này.

Trì Kính nâng mặt cậu lên, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc: “Hồi nãy anh nói hơi nặng lời, không nên cáu với em như thế.”

“Là lỗi của em.” Dư Văn Gia vẫn cau mày, chưa giãn ra chút nào. Trì Kính nhẹ nhàng vê lấy dái tai cậu, nói: “Đừng tự dằn vặt nữa, giận chính mình làm gì? Anh hỏi em, nếu lúc trước anh không nói là anh không muốn kết hôn, em vẫn sẽ đứng yên một chỗ sao?”

Dư Văn Gia không do dự: “Không.”

Trì Kính bật cười: “Vậy là rõ rồi. Từng bước đi của em không liên quan gì đến người khác, đổi lại là bất kỳ ai chắn trước mặt, em cũng sẽ bước lên thôi, đúng không?”

“Ừm.” Dư Văn Gia gật đầu.

“Anh hiểu mà. Trước đây em không dám tiến lên là vì quá sợ mất anh.” Trì Kính nhìn vào mắt cậu, khẽ hỏi: “Phải không, Văn Gia?”
Dư Văn Gia ôm chặt lấy eo anh, im lặng gật đầu.
Trì Kính nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, rời khỏi vòng tay ấy, sau đó ấn vai Dư Văn Gia, khiến cậu ngồi xuống dưới mình. Dư Văn Gia theo phản xạ đỡ lấy eo anh, hai người ngồi đối mặt, áp sát vào nhau.
Trì Kính cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi Dư Văn Gia, giọng khẽ như gió thoảng: “Sau này, em sẽ không bao giờ mất anh nữa. Em có thể hoàn toàn có được anh.”
Dư Văn Gia ngửa đầu hôn lên môi Trì Kính, tay từ eo nhẹ nhàng lướt dọc xuống lưng, ấn anh lại gần hơn, để cả người anh dán sát vào mình. Trên người Trì Kính vẫn còn khoác áo choàng tắm, tư thế ngồi khiến hai chân anh tr.ần tr.ụi hoàn toàn giữa không khí. Dư Văn Gia vừa hôn, vừa không kìm lòng được mà khẽ chuyển động, từng chút một hướng về phía trước. Trì Kính bị cậu ép sát, cơ thể cũng theo nhịp chuyển động ấy mà khẽ run. Qua lớp vải, hai người mơ hồ mô phỏng động tác khi làm t.ình, đó là điều cả hai đều mong muốn.
“Muốn sao?” Trì Kính nhẹ cắn lên mũi cậu, khẽ cười, “Hôm nay, em sẽ hoàn toàn có được anh.”
Hơi thở của Dư Văn Gia nặng nề hẳn. Cậu im lặng dây lưng áo của anh, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo choàng tắm đang lỏng lẻo.
“Xem ra hôm nay không cần anh dẫn dắt nữa rồi.” Trì Kính bật cười, nhưng ngay lập tức run bắn khi Dư Văn Gia nghiêng đầu, đưa đầu lưỡi li.ếm vào vành tai anh. Trì Kính co người né tránh, nhưng Dư Văn Gia giữ chặt gáy anh, không để anh thoát ra. Ngón cái áp lên yết hầu nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Tai là điểm nhạy cảm nhất của Trì Kính, mà Dư Văn Gia lại thích chạm vào nơi đó nhất. Thường ngày chỉ hôn hít và cắn nhẹ vành tai, hôm nay lại chơi hơi quá trớn, khiến Trì Kính không thốt nên lời.
Trì Kính khẽ hé môi, thở d.ốc không ngừng, một bên tai đỏ bừng như muốn chảy máu. Anh nghiêng người, cả người đã tê dại. Sau nhiều lần thân mật, Dư Văn Gia đã quen thuộc hoàn toàn với cơ thể anh. Trì Kính chỉ có thể mềm nhũn trong vòng tay Dư Văn Gia. Cậu bế anh lên, ôm ngườingồi xuống mép giường. Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ là đổi sang một vị trí khác.
Dư Văn Gia vừa hôn anh, vừa mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra vài thứ cần dùng. Họ quấn quýt từ giường đến bậu cửa sổ, rồi lại xuống sàn nhà, để lại dấu vết khắp nơi trong phòng.
Trì Kính vốn không phải người hay e thẹn, trên giường lại càng chẳng ngại ngần, hoàn toàn buông thả bản thân để Dư Văn Gia muốn làm gì thì làm. Hôm nay Dư Văn Gia cũng không còn kiềm chế nữa, về sau gần như chẳng màng gì hết. Mãi đến khi mọi cảm xúc lắng xuống, Trì Kính đến mở mắt còn không đủ sức.

Dư Văn Gia ôm anh vào phòng tắm, cùng ngồi tựa vào nhau trong bồn nước. Đôi chân Trì Kính mềm nhũn, không thể đứng vững để tắm vòi sen, đành phải ngâm mình trong bồn.

Anh ngửa đầu dựa lên vai Dư Văn Gia, người kia nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán anh, khẽ hỏi: “Có đau không?”

Trì Kính nghe vậy khẽ mở mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mệt mỏi, giọng khàn hẳn đi: “Nếu đau sao có thể cho em chơi lâu đến thế?”

Thật ra cũng có hơi đau, nhất là lúc đầu, nhưng sau đó, cảm giác ấy dần bị niềm vui sướng xâm lấn và thay thế. Dư Văn Gia ở trên giường khác xa hình ảnh thường ngày, khiến Trì Kính cũng phải bất ngờ. Ngay cả chuyện đè anh xuống sàn nhà cũng làm được, rõ ràng chẳng giống tính cách thường thấy của cậu chút nào.

“Lâu lắm à?” Dư Văn Gia hỏi.

“Em còn muốn lâu tới mức nào nữa?” Trì Kính bật cười, “Thêm hai tiếng nữa là trời sáng rồi.”

Dư Văn Gia khẽ chạm vào ngực anh, nơi ấy vẫn còn in dấu vết cậu để lại, “Vừa rồi thấy anh gần như ngất đi nên em mới dừng. Lần sau, còn lâu hơn nữa.”

Trì Kính nhắm mắt, không ừ hử gì, chỉ khẽ bật cười không thành tiếng.

“Không chấp nhận được à?” Dư Văn Gia hỏi nhỏ.

“Chấp nhận chứ. Em muốn bao lâu cũng được.” Trì Kính nghiêng đầu hôn lên cổ cậu, dịu dàng nói, “Anh đã nói rồi mà, em có thể hoàn toàn có được anh. Muốn chơi anh thế nào cũng được.”

–------