"Ê, bạn Dư Văn Gia này—"
Dư Văn Gia vừa mới cầm lấy laptop thì nghe thấy tiếng gọi, liền ngẩng đầu nhìn về phía Trì Minh.
"Bạn Dư, tiến sĩ Dư chứ." Trì Minh lắc đầu cười, "Chưa từng thấy ai chăm chỉ như bạn đấy, tôi mới chậm chút thôi mà bạn đã lôi cả máy tính ra làm việc rồi."
"Không phải một chút, tôi đợi cậu nửa tiếng rồi." Dư Văn Gia đáp.
"Vậy chắc không phiền nếu cho tôi thêm mười phút nữa nhỉ." Trì Minh tranh thủ, "Tôi dẫn anh tôi đi dạo một vòng."
Trì Kính nói: "Không cần đâu, trợ lý của em dẫn anh đi tham quan rồi."
"Vậy để em dẫn anh thêm vòng nữa?"
"Thôi khỏi đi, cũng không còn sớm nữa, không phải hai đứa định đi ăn tối sao?"
"Vậy đi thôi." Trì Minh gọi anh trai, "Anh đi với bọn em luôn đi."
"Hai đứa đi đi, anh có hẹn rồi."
"Không phải đi xem mắt đấy chứ?" Trì Minh nháy mắt, "Mấy hôm trước nghe bà ngoại bảo muốn giới thiệu đối tượng cho anh mà."
Dư Văn Gia vừa cất laptop vào ba lô, nghe vậy liền liếc nhìn Trì Kính một cái.
Trì Kính rút điện thoại ra xem, không thèm ngẩng đầu hỏi Trì Minh: "Em đoán sao?"
"Em đoán khả năng cao lắm." Trì Minh nói.
Trì Kính cúi đầu trả lời tin nhắn, cười cười không nói gì.
Trì Minh vừa cởi áo khoác vừa đi tới gần: "Thật sự là đi xem mắt à?"
Đang nói thì điện thoại Trì Kính đổ chuông, anh liếc nhìn Trì Minh bằng ánh mắt "để xem anh xử mi thế nào", rồi bước tới gần cửa sổ nghe máy.
"Đến đâu rồi?" Đầu dây bên kia là Đinh Minh, bạn học cấp ba của Trì Kính. Hôm nay không phải đi xem mắt mà là hẹn gặp mấy người bạn cũ. Đinh Minh là bạn thân nhiều năm của anh, lớn lên cùng nhau, giờ là một giáo viên vật lý ưu tú ở một trường trung học trọng điểm của tỉnh.
"Chưa đến đâu cả."
"Cái gì hả, cậu cũng chưa xuất phát à?" Đinh Minh vừa ra khỏi văn phòng, "Hôm nay cậu có uống rượu không?"
"Tùy tình hình. Sao vậy?"
"Nếu cậu không uống thì tôi không lái xe nữa, lát nữa tiện đi nhờ xe cậu về."
"Hôm nay tôi cũng không lái xe, đi tàu điện ngầm."
"Thế thì tôi lái vậy." Đinh Minh xoay người đi về phía bãi để xe của trường, "Có xe không đi lại đi tàu điện, đúng là cổ vũ bảo vệ môi trường ghê."
"Giờ cao điểm mà đi ô tô thì kẹt xe cả hai cây số, tôi đi tàu điện còn nhanh hơn."
“Cậu đang ở đâu? Để tôi đến đón.”
“Công ty em trai tôi.”
Đinh Minh tưởng mình nghe nhầm, suýt nữa thì cắn phải lưỡi: “Công ty em trai cậu?”
“Ừ.”
“Công ty do em trai cậu mở? Là Trì Minh á?”
“Ừ.”
Việc Trì Minh cùng bạn mở công ty, Trì Kính chưa từng kể với Đinh Minh, chủ yếu vì khi công ty mới thành lập anh còn ở nước ngoài, lại ít liên lạc với bạn bè trong nước.
“Từ bao giờ thế? Trì Tiểu Minh giờ giỏi quá nha.”
“Cũng được hai năm rồi.”
“Sao cậu chưa từng nhắc đến?”
“Không có dịp. Lúc đó tôi ở nước ngoài, cũng không rõ tình hình cụ thể.”
“Làm anh trai kiểu gì vậy trời... Thôi, nói sau đi, giờ tôi lái xe đã. Gửi định vị cho tôi, tôi qua đón.”
“Ừ.”
Trì Kính cúp máy, Trì Minh cầm áo vest, hơi nhướng mày: “Không phải đi xem mắt thật hả? Chán ghê.”
“Làm em thất vọng rồi.” Trì Kính nhìn thấy Trì Minh treo áo lên móc, nhắc: “Ban đêm trời bắt đầu lạnh, ra ngoài nhớ mặc áo vào.”
“Không thích mặc vest, khó chịu lắm. Để lát em thay đồ thường.”
Trì Kính đợi Đinh Minh ở công ty một lát, trong thời gian đó Trì Minh tự mình dẫn anh đi tham quan các phòng ban trong công ty. Không thấy đối tác của Trì Minh đâu, Trì Kính hỏi: “Người hợp tác với em đâu?”
“Cậu ấy à, đang đi công tác.” Trì Minh đáp, “Anh cũng gặp rồi đấy, là người lần trước gọi điện cho anh đó, Thẩm Tĩnh Tư.”
Trì Kính gật đầu: “Thì ra là cậu ấy.”
Thẩm Tĩnh Tư nhìn thì trông nho nhã, không ngờ lại có thể hợp tác ăn ý với Trì Minh.
Khoảng hai mươi phút sau, Đinh Minh tới. Hắn dừng xe ở bãi đậu tạm dưới toà nhà công ty, ngồi trong xe vẫy tay chào Trì Minh từ xa. Trì Kính vừa lên xe, Đinh Minh liếc nhìn về hướng Trì Minh và Dư Văn Gia vừa đi khuất, hỏi: “Người đi cạnh em cậu là ai vậy? Nhìn mặt thấy quen lắm.”
“Dư Văn Gia.”
“Ai cơ?” Đinh Minh chưa nhớ ra ngay.
“Cháu trai của ông Dư sống cạnh nhà tôi ấy.”
Đinh Minh chợt nhớ ra: “Bảo sao tên nghe quen thế.” Nhưng hình ảnh Dư Văn Gia bây giờ khiến hắn hơi bất ngờ, “Không phải chứ, sao cậu nhóc đó cao dữ vậy? Tôi nhớ hồi trước thấp lắm mà?”
“Hồi đó còn nhỏ, lại học nhảy lớp, nhỏ hơn bọn mình mấy tuổi, cao sao nổi.”
Đinh Minh gật gù: “Nhỏ thì đúng rồi, nhưng hồi đó thật sự thấp mà. Lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu, trông như cún con ấy. Đến vai cậu còn chưa tới, không ngờ giờ lại vượt mặt cả rồi.”
Trì Kính bật cười: “Cún gì chứ, phải gọi là mèo.”
Trong lòng anh nghĩ, cái kiểu “cún con” đó cũng chỉ kéo dài được một thời gian thôi. Lên cấp ba là khác hẳn, vừa xa cách lại lạnh lùng, còn hay lảng tránh.
“Mèo à?” Nhớ tới vóc dáng hiện tại của Dư Văn Gia, Đinh Minh bật cười: “Mèo Maine Coon hả?”
Trì Kính khẽ cười, gật đầu: “Miêu tả rất chính xác.”
“Em cậu mở công ty gì vậy?” Đinh Minh hỏi Trì Kính.
“Làm game.”
“Tự mở à? Hay hợp tác với người khác?”
“Hợp tác.”
“Trì Tiểu Minh giỏi ghê, đúng là có chí thật.” Đinh Minh cười tươi roi rói, “Giờ chắc kiếm tiền còn giỏi hơn anh trai rồi ha.”
“Chuyện sớm muộn thôi.” Trì Kính mỉm cười nhè nhẹ, “Từ nhỏ đã là đứa mê tiền chính hiệu.”
“Mê tiền cũng tốt mà, có tiền thì cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn chứ sao. Mà cậu đừng có nói nó, hồi còn đi học chẳng phải cậu cũng suốt ngày xoay quanh chuyện kiếm tiền đó sao?” Đinh Minh liếc sang nhìn Trì Kính, “Phải không, hoàng tử làm thêm?”
Trì Kính bật cười: “Cái miệng cậu không biết im đi à?”
Hồi trước hoàn cảnh gia đình Trì Kính khá khó khăn. Bà ngoại anh phải phẫu thuật, tốn một khoản lớn, gia đình phải vay mượn khắp nơi. Cha anh mất sớm, tiền chạy chữa trước đó gần như vét sạch tài sản trong nhà. Lúc ấy anh còn nhỏ, chưa thể đi làm, cả nhà chỉ trông chờ vào mẹ anh gồng gánh, cuộc sống rất chật vật, có thể nói là nghèo khổ.
Khi còn đi học, anh đã đi làm thêm đủ việc để giảm gánh nặng cho mẹ, mong sớm trả hết nợ. Làm nhiều đến mức chính anh cũng không nhớ nổi mình từng làm gì.
Có một lần, anh bị Dư Văn Gia bắt gặp. Có thể vì trong chuỗi ký ức lộn xộn về những công việc làm thêm đó vẫn còn sót lại hình ảnh Dư Văn Gia, nên ấn tượng ấy trở nên đặc biệt rõ ràng.
Đó là vào kỳ nghỉ đông năm hai đại học, anh tìm được một công việc trông quán net. Trì Kính vốn hay làm thêm nên có nhiều nguồn để tìm việc. Quán net đó nằm gần nhà, tuy nhỏ nhưng là quán hoạt động hợp pháp, phải kiểm tra CMND, không cho người chưa đủ tuổi vào.
Hôm ấy, Dư Văn Gia - khi đó vẫn chưa đủ tuổi - lại bước vào.
Dư Văn Gia lúc đó đã học lớp 12, dù tuổi vẫn nhỏ hơn so với bạn bè cùng khóa, nhưng đang trong giai đoạn dậy nên đã cao lớn hẳn, tay chân dài ngoằng, nét trẻ con hồi cấp hai dần biến mất, vóc dáng thiếu niên hiện rõ.
Trì Kính cúi đầu đọc sách, nghe tiếng bước chân thì gập sách lại, ngẩng lên tiếp khách.
“Giúp tôi chọn một máy ở góc khuất chút.” Vị khách kia nói.
“Cho tôi xem CMND.”
Đối phương đưa giấy tờ, Trì Kính kiểm tra, thao tác trên máy rồi đưa thẻ máy và chỉ chỗ.
Người đó cầm thẻ đi về chỗ ngồi. Lúc đó quán khá đông vì đang nghỉ lễ, người này vừa rời quầy thì người khác lại bước tới. Trì Kính vừa mở sách ra lại phải đóng vào, ngẩng đầu lên, nói theo thói quen:“CMND…”
Vừa nhìn thấy Dư Văn Gia, anh ngẩn ra, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Dư Văn Gia cũng kinh ngạc không kém. Cả hai nhìn nhau ba giây.
“Anh Kính.” Giọng cậu thiếu niên khàn khàn đặc trưng của tuổi dậy thì, đã không còn trong trẻo non nớt như mấy năm trước nữa.
Trì Kính thật không ngờ lại gặp Dư Văn Gia ở chỗ thế này. Dù cậu chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp cấp ba, nhưng trong mắt Trì Kính, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Mà trẻ con thì làm sao có thể đến nơi đầy khói thuốc và mùi mồ hôi thế này chứ, đặc biệt là kiểu ngoan ngoãn như Dư Văn Gia.
Trì Kính hạ giọng: “Em đến đây làm gì?”
Dư Văn Gia mím môi, né tránh ánh mắt anh: “…Chơi thôi.”
Trì Kính không hiểu Dư Văn Gia tới đây chơi gì, vào tiệm net chơi nghe chẳng giống với tính cách của cậu chút nào.
“Chơi gì cơ?” Trì Kính nhíu mày, “Chơi game à?”
Dư Văn Gia đưa tay gãi mũi, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Trì Kính cảm thấy cậu nhóc này như bị tráo hồn vậy. Anh đột ngột đứng dậy, giơ tay sờ trán cậu một cái rồi lại ngồi xuống.
Cảm giác ấm nóng lướt qua trán như một cái chạm thoáng qua, Dư Văn Gia mím môi nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
“Xem đầu óc có hỏng hóc gì không.” Trì Kính trêu, “Bị ai nhập à?”
“Em không hỏng.” Dư Văn Gia đáp.
Trì Kính muốn gõ đầu cậu, hạ giọng mắng: “Chưa đủ tuổi đã mò đến tiệm net rồi hả?”
“Em đi theo bạn thôi.”
Trì Kính nhíu mày: “Ai cơ?”
Đúng lúc đó, người đi cùng Dư Văn Gia từ ngoài bước vào sau khi nghe điện thoại. Cậu ta đeo kính, trông như học sinh.
“Chào anh, cho em một máy phòng riêng.” Cậu ta đưa CMND ra, giọng rất lễ phép.
Trì Kính liếc ngày sinh trên thẻ, vừa đủ mười tám.
“Chưa đủ tuổi thì không được vào.” Trì Kính nói, mắt vẫn không rời khỏi Dư Văn Gia.
“Em đủ tuổi mà.” Cậu bạn đeo kính chỉ vào CMND, “Anh nhìn nhầm rồi đó, em đã mười tám rồi.”
Trì Kính vẫn nhìn Dư Văn Gia, nói: “Tôi nói cậu ấy.”
Cậu bạn đeo kính quay sang nhìn Dư Văn Gia, khẽ mấp máy môi: “Sao anh ấy biết cậu chưa đủ tuổi vậy?”
Dư Văn Gia không trả lời, cậu bạn kia lại hỏi Trì Kính: “Bọn em dùng chung một máy không được ạ?”
“Không được.” Trì Kính đáp.
Đúng lúc đó, ông chủ tiệm net từ ngoài bước vào: “Tiểu Trì, cậu làm gì vậy?”
“Xin lỗi anh Lưu, gặp một đứa em quen biết, nó…”
“Đừng làm lỡ việc buôn bán của tôi, bảo cậu trông máy chứ không phải tám chuyện.” Ông chủ nhíu mày.
Trì Kính không giải thích nữa, quay sang nhìn Dư Văn Gia, nói ngắn gọn: “Cậu ấy chưa đủ tuổi.”
Cậu bạn đeo kính liền lên tiếng: “Em đủ tuổi mà, em mở một máy, chơi qua đêm. Cậu ấy… chỉ đứng xem thôi, lát là về.”
Đây là khách tiềm năng, ông chủ không muốn mất khách, bèn nhìn Dư Văn Gia rồi hỏi cậu bạn đeo kính: “Chắc chắn lát là về chứ?”
Cậu bạn kia đẩy kính, gật đầu: “Chắc chắn ạ.”
“Được rồi.” Ông chủ gật đầu, quay sang Trì Kính: “Làm thẻ cho họ đi. Trông chừng chút, đừng để ở lại quá lâu.”
“Em muốn phòng riêng.” Cậu bạn kia nói.
Trong lòng Trì Kính không muốn để Dư Văn Gia vào nơi này, nhưng cũng không thể cãi lời ông chủ. Việc này là do anh trai của Đinh Minh giới thiệu, anh không muốn gây phiền phức nên đành làm theo, mở thẻ cho họ.
Cậu bạn đeo kính tên Khương Tiểu Phong, là bạn học của Dư Văn Gia. Cậu ta cầm thẻ, được Trì Kính dẫn vào phòng riêng. Ông chủ vẫn ở ngoài, Trì Kính chỉ dẫn rồi quay lại bàn làm việc.
Ông chủ nhìn thấy cuốn sách đặt trên bàn, lật vài trang rồi cười nói: “Lại học hành chăm chỉ ở chỗ tôi nữa hả?”
Trì Kính cất sách vào túi: “Sau này em sẽ chú ý hơn.”
“Chăm học là tốt mà.” Ông chủ trông to con, mặt mày dữ tợn, nhưng thực ra lại là người rất dễ tính. “Miễn là đừng để ảnh hưởng đến việc tiếp khách là được.”
Trì Kính khẽ đáp một tiếng “Vâng”: “Cảm ơn anh Lưu.”
Ông chủ đi một vòng quanh quán rồi rời đi.
Hai mươi phút sau, Trì Kính thấy cậu bạn đeo kính bước ra khỏi phòng riêng đi vệ sinh, anh bèn cầm một túi bánh mì đi vào đó. Dư Văn Gia đang chơi game, chăm chú như đang học bài, đến mức Trì Kính phải gõ cửa mấy lần cậu mới nghe thấy. Có lẽ vì mùi khói thuốc, cậu còn đeo khẩu trang đen trên mặt.
“Khách có cần đồ ăn vặt không ạ?” Trì Kính giơ túi bánh mì lên, hỏi.
Dư Văn Gia tưởng là mua bánh mì có thể giúp Trì Kính được tính doanh số, liền nói “cần” rồi thò tay vào túi tìm tiền lẻ: “Bao nhiêu vậy ạ?”
“Miễn phí.” Trì Kính nhét túi bánh vào tay cậu.
“Anh Kính, anh làm việc ở đây à?” Dư Văn Gia nhìn túi bánh rồi hỏi. Lúc nãy ở quầy lễ tân cậu đã định hỏi rồi nhưng chưa kịp.
Trì Kính thấy câu hỏi này vừa ngốc vừa dễ thương, đáp: “Không, anh làm tì.nh nguyện viên ở đây.”
“…”
Trì Kính đứng sau lưng Dư Văn Gia, cúi người xuống, kề tai hỏi nhỏ: “Game này hay lắm hả?”
“Cũng được.” Dư Văn Gia đáp.
“Kiểu game cần suy luận?”
“Ừm.”
“Bảo sao vì nó mà chịu mò đến quán net.”
Thật ra game này cũng bình thường, không đến mức phải “vắt não” như lời Khương Tiểu Phong giới thiệu. Vì bị bạn kể quá hấp dẫn nên Dư Văn Gia kỳ vọng hơi cao, giờ thì thấy hơi thất vọng.
“Chẳng phải nói chỉ đứng xem thôi sao?” Trì Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ vào má Dư Văn Gia qua lớp khẩu trang, mặt không có biểu cảm gì.
Dư Văn Gia nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Trì Kính thay đổi, nghiêng đầu nhẹ hỏi: “…Anh giận ạ?”
“Có chút.” Trì Kính nghiêng người về phía trước, nhìn vào màn hình máy tính của cậu.
“Lát nữa em về liền. Khoảng mười phút thôi, đợi bạn em quay lại rồi em nói với cậu ấy một tiếng.”
Trì Kính nheo mắt nhìn hình ảnh trên màn hình, thì ra là một game giải đố đang hot dạo gần đây. Nghe xong lời Dư Văn Gia, anh quay sang nhìn cậu: “Thật không đấy?”
“Thật mà.” Dư Văn Gia gật đầu, yết hầu nhấp nhô khi nói, “Máy tính ở nhà ông nội em yếu lắm, không chạy nổi game này nên em mới qua đây…”
Dư Văn Gia ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đừng giận nữa.”
Trì Kính nở một nụ cười: “Anh không giận em, anh giận bản thân mình. Lúc nãy nếu cứng rắn hơn, nói rõ với ông chủ thì đâu đến nỗi. Chỉ vì sợ gây rắc rối mà nhát gan.”
Anh chống tay lên bàn máy tính, nghiêng mặt hỏi Dư Văn Gia: “Người đưa em tới là ai vậy?”
“Bạn cùng lớp em.”
Khương Tiểu Phong là lớp phó môn Toán trong lớp Dư Văn Gia, mê mẩn đủ thể loại game giải đố. Chính cậu ta giới thiệu trò chơi này, nhưng vì không tiện chơi ở nhà nên rủ Dư Văn Gia ra quán net.
Gần đây Dư Văn Gia sống ở nhà ông nội, máy tính ở đó là loại cũ kĩ, không đủ cấu hình để chơi. Đúng lúc đang nghỉ lễ rảnh rỗi, nên cậu cũng muốn thử xem game này có thật sự thú vị như lời đồn không.
Trì Kính nheo mắt lại: “Làm hư con nít.”
“Chuyện anh trông tiệm ở đây, nhớ giữ bí mật giúp anh.” Trì Kính nói với Dư Văn Gia, “Không thể để mẹ anh biết được.”
Dư Văn Gia cau mày: “Anh định ở đây suốt cả đêm à?”
“Ừ.”
“Anh nhất định phải làm việc ở đây sao?” Dư Văn Gia nhíu mày, không giấu được vẻ lo lắng.
Trì Kính nhìn cậu một cái, mỉm cười: “Khó khăn lắm anh mới tìm được công việc làm đêm phù hợp.”
Kỳ nghỉ đông chỉ có hơn hai mươi ngày, khi nhập học rồi thì đâu còn thời gian rảnh nữa. Một giây một phút của kỳ nghỉ, anh đều không muốn lãng phí.
“Không ngủ ban đêm, cơ thể chịu nổi không?”
“Sáng về ngủ bù là được mà.”
Dư Văn Gia quay đầu nhìn vào màn hình, không nói gì nữa, nhưng chân mày vẫn còn nhíu lại.
“Anh nhắc lại một lần nữa, sau này đừng đến quán net. Khi nào em đủ tuổi anh không quản, còn bây giờ thì không được.”
“Dù có đủ tuổi cũng để anh quản.” Giọng Dư Văn Gia bị khẩu trang che lại, nghe không rõ ràng.
Trì Kính nghe không rõ, nghiêng người lại gần: “Hử?”
“Không có gì.” Dư Văn Gia kéo nhẹ khẩu trang.
Cậu rất nghe lời, đã nói mười phút là mười phút. Trì Kính vừa quay lại quầy lễ tân chưa được bao lâu thì cậu đã từ phòng riêng đi ra. Trong lòng Trì Kính có chút áy náy, sợ cậu chưa chơi đã, khẽ nói: “Nếu em còn muốn chơi thì vài hôm nữa anh dẫn em đến nhà bạn anh. Máy cấu hình cao, lại gần nữa.”
Dư Văn Gia lắc đầu từ chối, hỏi: “Sáng mấy giờ anh tan ca?”
“Năm rưỡi.”
Dư Văn Gia khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Em đi đây, anh Kính.”
Trì Kính ở quán net cả một đêm. Nửa đầu đêm khách đông, nửa sau thì vắng dần. Anh tranh thủ gục đầu lên bàn ngủ một chút, mơ mộng đủ thứ lung tung.
Ngày đông ngắn ngủi, lúc tan ca trời mới vừa hửng sáng. Trì Kính khoác áo, đeo balo rời khỏi quán net, không nhịn được ngáp một cái, nheo mắt nhìn về phía mặt trời đang ló rạng ở chân trời.
Cả đêm bị mùi khói thuốc ám đầy người, anh nhắm mắt lại hít một hơi không khí trong lành.
“Anh Kính.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh khiến Trì Kính hoảng hồn, lập tức mở mắt ra, quay đầu nhìn.
Dư Văn Gia đứng đó, tay cầm một ly sữa đậu nành và túi bánh bao, dúi vào tay anh: “Bữa sáng nè. Em đi chạy bộ đây.” Nói xong cậu quay người đi mất, trên người mặc bộ đồ thể thao kín mít, trông đúng kiểu chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
Trì Kính hoàn hồn lại thì Dư Văn Gia đã chạy xa rồi.
Hôm qua không có tuyết, mặt đất giờ cũng khô ráo. Gió sáng sớm mơn man, trời cao trong vắt.
Bóng lưng thiếu niên có chút lạnh lùng, nhưng lại tràn đầy sức sống tươi mới.