Ngày Càng Tốt Hơn

Chương 9



Dư Văn Gia cúp máy rồi đi xuống lầu.

“Nãy giờ em cứ ở sau anh đấy à?” Trì Kính hỏi.

“Vâng.”

“Đi theo sau người ta mà không gọi một tiếng.”

“Đông người quá, em có gọi anh cũng không nghe thấy.”

“Vậy nếu anh không gọi cho em thì định im lặng luôn hay sao? Tính theo đuôi anh tới tận đâu?”

Từ “theo đuôi” rơi vào tai Dư Văn Gia nghe có gì đó là lạ.

“...Nói như em là tội phạm ấy.”

Trì Kính bật cười.

Ngoài trời hơi lạnh thật. Mùa này nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn, mặt trời vừa lặn là gió bắt đầu se sắt.

“Tối nay muốn ăn gì?” Trì Kính quay sang hỏi Dư Văn Gia.

Dư Văn Gia liếc nhìn anh, thấy Trì Kính chẳng biết đã bỏ áo vest đâu mất, chỉ mặc mỗi cái sơ mi mỏng.

“Áo khoác của anh đâu rồi?”

“Cởi ra rồi, nhờ người mang về. Mặc vest đi loanh quanh trong trường thấy hơi lố.”

“Anh thế này dễ bị cảm lạnh lắm.”

Trì Kính lơ đễnh đáp: “Anh yếu đuối đến vậy à.”

Dư Văn Gia liền cởi áo khoác gió trên người ra, đưa cho anh.

Trì Kính quay đầu nhìn cậu. Cởi áo khoác ra rồi, bên trong Dư Văn Gia cũng chỉ mặc một lớp áo mỏng, nhìn chẳng ấm hơn anh là bao.

“Anh không cần đâu, em mặc đi.” Trì Kính từ chối.

Dư Văn Gia nhìn anh, rồi bất ngờ nói: “Tay.”

“Hả?”

“Giơ lên chút.”

Trì Kính không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay.

Dư Văn Gia dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mu bàn tay của anh, tay Trì Kính lạnh buốt, chỉ cần chạm nhẹ là cảm nhận được ngay.

Cái chạm ấy nhẹ như một chiếc lá rơi khẽ lướt qua. Trì Kính còn chưa kịp phản ứng thì Dư Văn Gia đã không nói gì nữa, vươn tay khoác áo lên người anh. Nhìn dáng vẻ cậu như vậy, có vẻ không mặc thì không xong rồi. Trì Kính bất lực bật cười, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác của cậu.

Áo của Dư Văn Gia rộng hơn một cỡ, mặc lên người Trì Kính trông hơi thùng thình. Trên áo có mùi thơm nhẹ của nước giặt và cả hơi ấm còn sót lại của Dư Văn Gia.

Chiều nay Dư Văn Gia không đến phòng thí nghiệm. Có một đàn em trong nhóm gặp trục trặc, không tìm được ai hỏi, đành gọi điện cầu cứu cậu.

Người gọi là Tô Văn, học trò mà giáo sư Tề mới nhận, cũng là người duy nhất trong nhóm học thạc sĩ, mới vào năm nhất, còn lạ lẫm với nhiều quy trình trong phòng. Tuy bằng tuổi với Dư Văn Gia nhưng cậu ta cứ gọi Dư Văn Gia là sư huynh, chỉ vì cậu vào nhóm trước. Dư Văn Gia là người lâu năm nhất trong nhóm, nhưng lại không phải lớn tuổi nhất, các anh chị năm hai, năm ba đều lớn hơn cậu.

“Sư huynh, xin lỗi đã làm phiền anh, em có chút vấn đề muốn hỏi.”

“Cậu nói đi.”

“Em đang ủ kháng thể, nhưng hết dung dịch tách kháng thể rồi. Màng đã phủ kháng thể mục tiêu, em rửa sạch bằng TBST rồi, có thể dùng tiếp để ủ nội chuẩn không ạ? Kháng thể mục tiêu và nội chuẩn khá gần nhau.”

“Nếu protein không trùng nhau thì dùng tiếp được.”

“Vậy nội chuẩn có dễ bị nhiễm không ạ?”

“Nếu thao tác đúng thì không sao. Rửa bằng TBST hai ba lần, mỗi lần ba bốn phút, kháng thể thì ủ liền mạch không cách đoạn. Sau khi hiển thị thì dùng QuickBlock khóa mười phút rồi ủ tiếp cái khác, miễn sao hai vạch phân tách rõ là được.”

“Hiểu rồi, cảm ơn sư huynh!”

Cúp máy xong, Trì Kính liếc sang nhìn cậu một cái.

“Đàn em ở phòng thí nghiệm.” Dư Văn Gia giải thích rồi hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

“Anh đang hỏi em mà. Em muốn ăn gì, anh mời.”

“Anh có muốn ăn cơm ở căn tin trường bọn em không? Đa số món nào cũng ngon.”

“Vậy thì căn tin đi.”

“Tiệm bánh ở nhà ăn số 1 có món bánh dẻo khoai môn rất ngon, ăn xong mình có thể ghé mua.”

Trì Kính hơi nhướng mày, có chút bất ngờ: “Không phải em không thích đồ ngọt sao? Vậy mà còn biết cái này.”

“Nghe đàn em trong phòng nói thôi.”

Dư Văn Gia đúng là không thích đồ ngọt, nhưng Trì Kính thì có.

“Được, lát nữa anh phải nếm thử xem ngon cỡ nào.”

Chưa đầy mấy phút sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Văn, Dư Văn Gia lại nhận được thêm cuộc gọi nữa, vẫn là đàn em trong phòng thí nghiệm. Dự án mới của thầy hướng dẫn do Dư Văn Gia phụ trách chính, bình thường cuối tuần cậu đều ở phòng. Hôm nay hiếm khi nghỉ một hôm, mà cả phòng như ruồi mất đầu, rối loạn cả lên.

Trì Kính liếc sang màn hình điện thoại hiện dòng tên “Đàn em phòng thí nghiệm số 2”, không nhịn được bật cười: “Em đặt tên vậy làm sao phân biệt ai với ai được?”

Dư Văn Gia nói: “Phân biệt được.”

Tên ghi chú của Tô Văn trong điện thoại là “Đàn em phòng thí nghiệm số 6”. Dư Văn Gia vẫn nhớ rõ tên của họ, chỉ là ghi chú thế này sẽ trực quan hơn, chỉ cần nhìn vào là biết ngay cuộc gọi liên quan đến phòng thí nghiệm và dự án nghiên cứu nào.

Lại là vấn đề liên quan đến thí nghiệm, nhưng khác với phần cơ bản mà Tô Văn hỏi, câu hỏi lần này phức tạp hơn một chút. Lúc trưa Dư Văn Gia để quên bình nước trong phòng nghỉ của phòng thí nghiệm, giờ thuận tiện qua lấy luôn, nên cậu nói với đàn em phòng số 2: “Cậu đợi chút, tôi qua phòng thí nghiệm nói trực tiếp với cậu.”

“Vâng vâng, phiền sư huynh rồi.”

Cúp máy xong, Dư Văn Gia nói với Trì Kính: “Em qua phòng thí nghiệm một chút, để quên bình nước ở đó, tiện thể cũng có việc cần giúp, em qua trao đổi luôn.”

“Ừm.”

Tòa nhà phòng thí nghiệm cần quét khuôn mặt để vào, Trì Kính không vào được, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.

Dư Văn Gia nói với anh: “Đợi em mười phút.”

Trì Kính đùa: “Mười phút trôi qua rồi thì sao, anh đi đến căn tin trước nhé?”

“Em nói mười phút là mười phút, đợi em.”

Ý là không cho anh đi trước. Trì Kính bật cười: “Đi đi, anh bắt đầu bấm giờ đây.”

Trước tiên Dư Văn Gia đi lấy bình nước trong phòng nghỉ sinh viên, sau đó đến phòng thí nghiệm. Lúc ấy, thí nghiệm của Tô Văn vừa xong, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn.

Dư Văn Gia sải bước đến chỗ của đàn em phòng số 2.

Cậu ta ngạc nhiên quay phắt lại: “Sư huynh đến nhanh vậy!”

Dư Văn Gia mất năm phút để giải đáp vấn đề, đến vội, đi cũng vội. Tô Văn cũng thu dọn đồ, chuẩn bị đi ăn tối. Cậu ta đi xuống tầng cùng Dư Văn Gia, trong thang máy hỏi: “Sư huynh đi ăn tối ở căn tin không?”

Bình thường trong phòng thí nghiệm Tô Văn không nói nhiều, nhưng thật ra là người khá hướng ngoại, có gì nói nấy, trước mặt giáo sư Tề cũng tự nhiên thoải mái, không rụt rè.

“Tôi có hẹn rồi.” Dư Văn Gia đáp.

“Vậy em đi một mình vậy.”

Cả hai cùng bước ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm, Tô Văn vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông đứng ngay cửa, dáng người cao thẳng, hình như đang mặc chiếc áo khoác màu đen mà Dư Văn Gia đã mặc sáng nay, đang quay lưng nghe điện thoại, rồi bất chợt ngoảnh lại nhìn về phía họ.

Vì là một người đàn ông điển trai nên Tô Văn nhìn thêm hai lần, cũng xác nhận được người đó đang mặc áo của Dư Văn Gia.

“Sư huynh, bạn anh à?” Tô Văn quay đầu hỏi.

“Ừ.”

“Bạn kiểu nào thế?” Tô Văn hỏi rất thẳng thắn.

Dư Văn Gia quay sang nhìn cậu ta, chưa kịp hiểu, ánh mắt thoáng chút ngờ vực.

Tô Văn gãi mũi cười: “Xem ra không phải rồi, em nghĩ nhiều quá.”

Nghe vậy, Dư Văn Gia mới hiểu ra ẩn ý trong lời Tô Văn. Cậu không rõ sao Tô Văn lại có thể vòng vo mà nghĩ đến chuyện đó, bình thường ít nói nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy, nói chuyện chẳng quanh co gì.

Dư Văn Gia không đáp lại, bước đến trước mặt Trì Kính hỏi: “Mấy phút rồi?”

“Hửm?” Trì Kính chưa kịp phản ứng.

“Anh nói là bấm giờ mà, em vào rồi ra mất mấy phút?”

“Không bấm.” Trì Kính thuận miệng trêu, “Lừa em nhỏ thôi mà, em tin à?”

Đúng lúc đó, Tô Văn đi ngang qua, nghe vậy liền bật cười sang sảng, rồi nhanh chóng tiếp lời Trì Kính: “Em nhỏ cao mét tám mấy lận cơ à.” Nói xong còn liếc Dư Văn Gia một cái.

Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Tô Văn lập tức vẫy tay chào rồi chạy đi: “Em đi đây sư huynh, hẹn gặp lại!”

“Có phải thấy mất mặt trước em khoá dưới không?” Trì Kính nhìn theo bóng Tô Văn xa dần rồi nói.

“Cậu ấy hỏi điều mà em cũng muốn hỏi.” Dư Văn Gia đáp.

Trì Kính quay đầu lại nhìn cậu.

“Có ai gọi người cao lớn như này là ‘em nhỏ’ đâu.” Dư Văn Gia nhìn anh nói.

Hồi đó Dư Văn Gia không thích bị Trì Kính gọi là “em nhỏ”. Lớn lên rồi, cậu lại thấy chẳng sao, dù gì Trì Kính cũng cứ thích trêu cậu như vậy. Thứ cậu từng thấy khó chịu, không phải vì cái cách gọi ấy, mà là cái thân phận “em trai” mà cậu không thể vượt qua.

Giờ phút này, ngay tại đây, Trì Kính lại giống như thời niên thiếu, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Dư Văn Gia, khẽ xoa một cái rồi thở dài: “Thời gian trôi nhanh thật.”

Bảy ngày sau Dư Văn Gia mới lại gặp Trì Kính. Trong khoảng thời gian đó Trì Kính đi công tác nước ngoài.

Ông nội tổ chức một bữa cơm gia đình, địa điểm là ngay trong khu nhà ông ở, còn mời cả nhà họ Trì đến. Ông cụ rất thích tụ họp đông vui, mấy bữa tiệc kiểu này cứ cách một thời gian là lại muốn tổ chức một lần, lần nào cũng mời không ít người. Nơi ông ở rộng rãi, sân nhà đủ chỗ để tiếp đãi.

Trì Kính vẫn đang ở đơn vị thì nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi khi nào anh về, dặn anh đừng quên bữa tiệc ở nhà ông Dư hôm nay.

“Con sắp xong rồi.” Trì Kính đáp.

“Đừng có đến muộn đấy, tan làm đi thẳng sang luôn nhé. À, mà con có đi ngang qua trường của Gia Gia không? Nếu tiện thì đón nó về luôn, để thằng bé đỡ phải đi tàu điện một mình.”

“Em ấy ở trường à? Không phải ở bệnh viện sao?”

“Không, ông Dư hỏi rồi, thằng bé còn đang bận làm cái gì mà nghiên cứu trong trường ấy, cuối tuần rồi, về sớm chút cũng không sao.”

Trì Kính cười nhẹ: “Có phải em ấy không muốn đến không? Mọi người cứ ép quá.”

“Bậy nào, đây là tiệc gia đình đấy.”

Thật ra Trì Kính đã đoán đúng, Dư Văn Gia quả thật không muốn đi. Mỗi lần có tiệc gia đình là cậu lại ngại. Tiệc nhỏ thì còn được, toàn người thân trong nhà. Chứ tiệc lớn, có cả đám họ hàng xa lạ, xã giao rất mệt mỏi. Lần này cậu còn hỏi kỹ từ trước: tiệc nhỏ hay tiệc lớn? Ông nội nói là tiệc vừa.

Ông nội vốn không muốn ép người. Nếu là tiệc lớn mà Dư Văn Gia không muốn đi, ông cũng chẳng bao giờ bắt buộc. Lần này ông chỉ nhắc nhẹ một câu. Dư Văn Gia nghe được trong lời ông có nhắc đến nhà họ Trì, liền hỏi thẳng: “Trì Kính có đến không ạ?”

“Chắc chắn phải đến chứ.” Ông nội cười. Dư Văn Gia không hiểu sao ông cụ lại vui đến thế, “Thằng nhóc nhà con, cả ngày chỉ biết Trì Kính Trì Kính.”

Ông nội là người nhìn hai đứa lớn lên từ nhỏ. Tình cảm giữa Dư Văn Gia và Trì Kính ông đều rõ cả. Hồi mới thân nhau, thằng bé cứ gọi Trì Kính trống không. Sau này lớn hơn một chút mới chịu gọi là “anh”. Mà Trì Kính cũng chiều cậu hết mực, đến em ruột là Trì Minh cũng chưa chắc kiên nhẫn được như thế.

Lần này, lý do duy nhất đáng để đi dự tiệc chính là vì Trì Kính cũng sẽ đến. Vì thế Dư Văn Gia mới đồng ý. Ông nội cậu còn mắng cho một trận, bảo rằng già đến mức xương cốt cũng lỏng lẻo cả rồi mà vẫn không bằng mặt mũi của anh Trì Kính nhà cậu.

Dư Văn Gia cười cười, đùa lại ông, bảo ông đừng tự hạ thấp bản thân như vậy.

Ông cụ nghe xong chỉ nói cây gậy đã chuẩn bị sẵn, lát nữa đến thì nhớ nhận phần thưởng.

Dư Văn Gia đáp một câu ngắn gọn: “Rõ ạ.”

Chỗ làm của Trì Kính không cùng đường với trường Dư Văn Gia, nhưng anh vẫn nói với mẹ: “Con biết rồi, con sẽ đón em ấy về cùng.”

“Ừ, thế thì tốt quá!” Hôm nay tâm trạng mẹ Trì có vẻ rất vui, nói năng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Trì Kính chợt nhớ ra có hai thùng thịt bò khô do bạn anh gửi từ chuyến du lịch ở Nội Mông, vẫn còn để ở cơ quan chưa kịp ăn. Anh định mang đến cho Dư Văn Gia nên đã chất lên xe rồi lái xe đến trường cậu.

Dư Văn Gia hoàn toàn không biết Trì Kính sẽ đến đón. Cậu vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đang định về ký túc xá thay đồ thì nhận được cuộc gọi.

“Em đang ở phòng thí nghiệm à?” Trì Kính hỏi.

“Vừa ra, đang trên đường về ký túc. Sao vậy ạ?”

“Chẳng phải hôm nay nhà em có tiệc sao? Mẹ anh bảo anh qua đón em.”

“Anh đang trên đường rồi à?”

“Ừ, gần đến rồi.”

“Vậy em ra cổng trường luôn.”

“Không cần, em cứ về ký túc xá đợi anh. Anh mang theo hai thùng bò khô, để luôn ở phòng em. Gửi cho anh vị trí ký túc đi, anh lái xe qua.”

Dư Văn Gia hơi ngạc nhiên: “Anh đến phòng ký túc của em sao?”

“Sao? Không được đến à?”

Dư Văn Gia im lặng hai giây rồi khẽ đáp: “…Được.”

Cậu lập tức quay người về ký túc, vào phòng là bắt đầu dọn dẹp ngay: bàn học, giường ngủ, cả giá giày cũng sắp xếp lại cho ngay ngắn. Cậu đi một vòng quanh phòng, chăm chú kiểm tra từng chi tiết xem có gì chưa gọn gàng không. Thực ra chẳng có gì để dọn, vì bình thường Dư Văn Gia đã là người cực kỳ ngăn nắp, sạch sẽ, đến mức có chút ám ảnh. Bàn làm việc và giường chiếu luôn tinh tươm, sách trên giá cũng được xếp theo màu từ nhạt đến đậm.

Học kỳ này cậu mới chuyển đến ký túc xá mới, là phòng tiến sĩ dành cho 2 người. Bạn cùng phòng vừa bước vào đã nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, chẳng rõ cậu bận rộn dọn dẹp cái gì, cứ như đang lau chùi trong vô vọng vậy.

Đây là lần đầu tiên bạn cùng phòng thấy Dư Văn Gia hối hả như thế, động tác nhanh như tua tốc độ: lúc thì kiểm tra bàn, lúc thì sắp xếp giá giày, rồi còn mở chăn ra xếp lại từ đầu. Xếp xong lại sắp gối, mỗi lần chỉnh xong lại lùi về hai bước ngắm nghía, thấy lệch lại chỉnh tiếp, cứ thế làm đi làm lại, như chẳng biết mệt.

Cái tật này đúng là hơi nặng thật.

Bạn cùng phòng buồn cười quá, bèn trêu: “Cậu làm gì thế? Cái gối sắp khóc luôn rồi kìa, có cần ghé sát tai nghe thử không?”

Tay của Dư Văn Gia đang đặt bên gối ngừng lại một chút.

Tâm trạng dao động mạnh có thể làm bộc phát chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, điển hình như lo lắng, căng thẳng hay phấn khích.

Bình thường cậu không như vậy.

“Cậu sao thế?” Bạn cùng phòng hỏi, “Người yêu đến kiểm tra đột xuất hả?”