Mẹ của con anh còn đang sống dở c.h.ế.t dở trong viện, anh tới tìm tôi — thế có phù hợp không?
“Em… có từng yêu anh không?”
Câu hỏi ấy khiến tôi không biết phải trả lời sao.
Hồi nhỏ, bà ngoại thấy tôi đáng thương nên cho tôi mặc lại quần áo cũ của chị họ.
Tôi đốt hết rồi.
Tôi không nhận đồ của chị ta, chạm vào cũng thấy ghê tởm.
Đồ vật là vậy, con người cũng vậy.
“Hửm?”
Tôi nhìn Cố Lăng, rồi ngẩng đầu nhìn trời:
“Về chuyện lợi dụng anh, em xin lỗi. Còn yêu…”
Tôi im lặng.
Cố Lăng nhìn tôi chăm chăm, lúc quay đi chỉ để lại một câu:
“Mọi thứ… sẽ như em mong muốn.”
Hai ngày sau, tôi nhận được tin Cố Lăng và chị họ hủy hôn. Không biết dùng cách gì, dù chị ta có làm loạn đến tận cửa nhà họ Cố, anh ta cũng không đưa cho một xu.
Tình hình của chị họ càng tệ, không chỉ lảm nhảm mẹ tôi, còn nhắc đến tôi.
Thật ra, từ ngày chị họ sinh con, tôi đã có một thói quen tốt.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi lại đến bệnh viện dạo một vòng.
Nửa tháng sau, tôi thấy chị họ và dì cả đang phơi nắng ngoài bệnh viện.
Chị ngồi xe lăn, dì đẩy sau.
Chị họ nhìn gì cũng cười ngây ngô, nụ cười ngây thơ như đứa bé mười mấy tuổi.
Còn dì thì đi sau, vừa đi vừa lau nước mắt.
Tôi bước đến, ném một tấm danh thiếp vào tay dì cả.
Tôi cười nhìn hai người họ:
“Tình trạng chị như vậy, có thể chuyển viện. Bệnh viện này rất phù hợp với chị ấy.”
Trước ánh mắt cảnh giác và dò xét của dì cả, tôi nhẹ giọng nói:
“Đây là danh thiếp của bác sĩ điều trị tâm thần cho bố tôi trước kia.”
Dì cả chửi tôi ầm lên:
“Hướng Noãn! Mày hại cả nhà tao thành thế này, mày mãn nguyện rồi chứ?!”
Tôi vẫn cười.
“Vẫn chưa đâu. Nếu chị ta c.h.ế.t ngay bây giờ, thì tôi mới mãn nguyện.”
Chị họ cũng cười theo tôi, còn vỗ tay vui vẻ.
Chị nghiêng đầu nhìn tôi, miệng lẩm bẩm:
“Tôi đáng chết… tôi thật sự đáng chết… Diệp Bội… tôi đến với bà ngay đây…”
Hôm nay nắng rất đẹp, giống hệt như hôm mẹ tôi rời đi.
Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Tôi nhìn lên trời:
“Mẹ ơi… bà ấy điên rồi. Mẹ thấy vui không?”
Tôi trở về nhà.
Những năm qua tôi đã rất mệt mỏi, hận quá nhiều người — thật sự quá mệt rồi.
Giờ đây mọi chuyện đã kết thúc, tôi đến viếng mộ mẹ.
Có một con bướm xinh đẹp bay đến đậu trên vai tôi.
Một cảm giác thân thuộc và được an ủi lạ kỳ trào lên trong tim.
Tôi mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
Sau đó tôi quay lại trường, nộp đơn xin du học.
Sau khi nộp hồ sơ, tôi đổi số điện thoại, đến thăm bà ngoại, bạn học và bạn thân.
Tôi đi Vân Nam, sống ba tháng ở những thị trấn cổ với nét văn hóa khác biệt.
Khi tôi trở về, thư chấp nhận cũng đã tới — tôi đã được duyệt.
Tôi lên máy bay sang nước ngoài.
Qua cửa sổ, tôi thấy những cụm mây trắng nâng đỡ chiếc máy bay, giống hệt như tâm trạng tôi lúc này — nhẹ bẫng, tự do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Máy bay vừa hạ cánh, tôi kéo vali bước xuống.
Bỗng nhiên cảm thấy có ai đó giúp mình, tôi quay lại nhìn — thì ra là Cố Hành Chỉ.
Tôi mỉm cười với anh, anh cũng mỉm cười lại:
"Trùng hợp thật."
Tôi gật đầu:
"Ừm."
Anh kéo vali của tôi đi về phía trước, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau, anh nhàn nhạt hỏi:
"Em đến M quốc làm gì?"
"Em đến học."
Anh nói đi cùng, vì anh cũng đã đặt xe đi cùng hướng đó.
Tôi nhìn anh vẫn chưa kịp thay bộ vest mùa đông, tay trái rảnh rỗi, vẻ vội vã.