Hình tượng “cô gái ngây thơ bị kẻ tồi lừa dối nhưng vẫn giữ vẹn tình yêu thuần khiết” được tôi diễn vô cùng chân thật.
Sau lớp biểu cảm bàng hoàng, đau lòng, tuyệt vọng, tôi nhìn thẳng vào anh.
Anh vẫn không nói gì. Khó mà tả được biểu cảm lúc đó — nhưng chắc chắn không dễ chịu gì.
Tôi nở nụ cười cay đắng:
“Em hiểu rồi.”
Tôi tháo sợi dây chuyền, đặt vào tay anh, nước mắt lăn dài:
“Em không biết anh là chồng chưa cưới của chị em. Nếu biết, em nhất định sẽ không yêu anh!”
Vừa khóc nức nở, tôi vừa cắn môi, ánh mắt đầy giằng xé, như thể vừa đưa ra quyết định sinh tử:
“Mình chia tay đi.”
Tôi quay người chạy vụt đi.
Sau lưng không có tiếng bước chân đuổi theo.
Tôi hoàn toàn không hề hoảng loạn.
Vì tôi biết — Cố Lăng nhất định sẽ quay lại tìm tôi.
Ra khỏi cửa, tôi liền gọi cho cô bạn thân Linh Linh một cú điện thoại.
Dù đại thù vẫn chưa trả xong, nhưng hôm nay cũng coi như chiến thắng bước đầu.
Biết cô ấy đang ở quán bar, tôi vui vẻ tới đó.
Không chỉ có thể ăn mừng một cách đàng hoàng, mà còn có thể khiến kế hoạch của tôi tiến triển thuận lợi hơn.
Sau vài ly rượu, tầm nhìn của tôi bắt đầu mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Khi một người đàn ông mặc vest, ngũ quan rõ nét, khí chất lạnh lùng và cao quý, bước vào muộn màng — lúc ấy tôi mới hiểu thế nào gọi là "cực phẩm nhân gian".
Nói thật, lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông đẹp trai đến thế.
Trai đẹp trên đời đâu có ít, nhưng anh ta chắc chắn là phiên bản duy nhất!
Đáng tiếc thay — tôi không hề hứng thú với đàn ông.
Đàn ông thì làm được gì chứ? Làm sao thú vị bằng báo thù?
Vậy nên khi xung quanh anh ta bị bao vây bởi một đám phụ nữ xinh đẹp đủ kiểu, tôi vẫn lo việc của mình, không thèm để tâm.
Không biết đã bao lâu, khi cơ mặt tôi gần như cứng đơ vì cười, và cơ thể bắt đầu thấy nặng trĩu, thì điện thoại của Cố Lăng mới gọi tới.
Tôi tắt máy.
Không thể nghe — nghe rồi trông tôi sẽ rẻ tiền lắm.
Cố Lăng chẳng phải kiểu người như thế sao?
Anh ta thích cái cảm giác theo đuổi mà không có được.
Ngày xưa Diệp Dung chẳng phải cũng dùng chiêu đó để giật anh ta khỏi tay bạn gái cũ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đến cuộc gọi thứ tư, tôi chạy ra cửa quán bar, chuẩn bị cảm xúc một chút, nước mắt cũng lập tức tuôn ra như kịch bản soạn sẵn.
“Cố Lăng, tại sao anh còn gọi cho tôi?!”
“Em đang ở đâu? Anh tới tìm em!”
Tôi sụt sịt:
“Không cần anh lo! Từ giờ nước sông không phạm nước giếng, cho dù tôi có c.h.ế.t trong quán bar thì cũng chẳng liên quan gì đến anh! Chúng ta đã chia tay rồi!”
Tôi quả là thông minh tuyệt đỉnh.
Tôi nghe thấy âm thanh hỗn loạn từ phía bên kia, bước chân của anh ta cũng hối hả vô cùng.
“Bar không phải nơi em nên tới! Em làm loạn gì vậy?! Em đợi anh, anh tới ngay!”
Tôi lắc đầu:
“Không cần!”
Giọng ra lệnh của anh ta vang lên:
“Không được đi đâu hết! Chỉ năm phút thôi!”
Tôi tắt điện thoại, nhìn lịch sử cuộc gọi, bất giác mỉm cười.
Nếu anh ta có thể rời đi, thì chắc là đã lừa chị họ tôi một cú nữa rồi.
Chị ta vừa sinh xong mà bạn trai thì cứ lén lút gặp gỡ người phụ nữ khác — không biết khi phát hiện ra thì sắc mặt chị ta sẽ ra sao nhỉ?
Chắc là càng tưởng tượng biểu cảm khốn khổ của chị ta, nụ cười của tôi càng rạng rỡ.
Tôi ôm bụng cười đến gập người, nước mắt cũng rơi ra, thấy hơi choáng, vừa ngẩng đầu lên thì nụ cười lập tức tắt ngấm.
Người đàn ông mặc vest vừa nãy, đang ngậm điếu thuốc, nhướng mày nhìn tôi.
Anh ta rất đẹp trai, dáng vẻ hút thuốc cũng vô cùng phóng khoáng và cuốn hút. Khác hẳn với người thường, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, từng động tác đều mang theo vẻ kiêu ngạo, quý tộc.
Nhìn ánh mắt chứa đầy hứng thú xen lẫn giễu cợt của anh ta, rõ ràng là toàn bộ chuyện vừa rồi đã bị anh ta nhìn thấy hết.
Tôi cũng nhìn anh ta, cười khiêu khích.
Tại sao lại khiêu khích à?
Chính tôi cũng không rõ, chỉ là cảm thấy làm vậy sẽ khiến mình bớt lúng túng.
Tôi bước tới, ánh mắt dừng lại trên tay anh ta, nhướng mày nói:
“Cho tôi một điếu?”
Anh ta đưa cho tôi, còn giúp tôi châm lửa.
Tôi không ngờ anh ta thật sự đưa.
Tôi không biết hút thuốc, chỉ đành cắn răng rít một hơi — luồng khói nồng nặc tràn vào cổ họng khiến tôi sặc đến ho sặc sụa.
Người đàn ông bật cười.
Trong bóng tối, đôi mắt anh ta híp lại thành một đường, ánh nhìn sâu thẳm như bị che giấu rất khéo léo.