Ngày Chị Họ Sinh Con, Tôi Hẹn Hò Cùng Anh Rể

Chương 5



Tôi nhún vai:

 

"Cô ta nhiều bạn trai thế, tôi sao giành hết được? Tôi chỉ muốn giành mỗi anh thôi."

 

Bởi vì trong số tất cả bạn trai của cô ta, anh là người có tiền và danh giá nhất.

 

Chỉ có cướp được anh, cô ta mới thật sự cảm nhận được thế nào là đau đớn.

 

Cố Lăng không nói gì, nhưng tôi thấy trong ánh mắt đầy tổn thương của anh ta dường như lại le lói một tia hy vọng.

 

Tôi xòe tay, bộ dạng bất cần đời:

 

"Thôi đủ rồi, tôi chính là loại đàn bà xấu xa đấy."

 

Nói xong tôi quay người, sập cửa bỏ đi.

 

Lên tới nhà, qua khe rèm cửa, tôi thấy Cố Lăng vẫn còn đứng dưới lầu, châm thuốc nhìn về phía cửa sổ phòng tôi, dáng vẻ như đang trầm tư suy nghĩ.

 

Tôi đếm ngược trong đầu từ 10.

 

Quả nhiên — tôi nhận được tin nhắn từ Cố Lăng.

 

Nhưng nội dung lại không như tôi nghĩ.

 

[Cố Hành Chỉ không phải người tốt. Đừng tiếp xúc với anh ta.]

 

Ôi Cố Lăng ơi, chính anh còn cả đống chuyện rối beng kia kìa, lo được mình chưa mà còn bận tâm tới người khác?

 

Tôi không trả lời.

 

Anh ta chờ một lúc rồi cũng rời đi.

 

Những ngày sau đó, Cố Lăng liên tục gọi điện cho tôi — tôi không nghe.

 

Anh nhắn tin rủ tôi ra ngoài — hầu hết thời gian tôi đều ở trường học, cũng không thèm đáp lại.

 

—--------

 

Hiện tại tôi đang học năm nhất cao học, có rất nhiều thí nghiệm, nên thật sự không có thời gian rảnh.

 

Chớp mắt đã đến kỳ diễn thuyết học thuật cuối kỳ của tôi, bên dưới có không ít khách mời và cựu sinh viên xuất sắc.

 

Trong đám đông, tôi nhìn thấy một người đàn ông khí chất phi phàm ngồi hàng ghế đầu tiên.

 

Cố Hành Chỉ.

 

Anh ta ngồi cạnh thầy hướng dẫn của tôi — lúc đó tôi mới biết, hóa ra anh ta là sư huynh của tôi.

 

Cố Hành Chỉ vẫn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt có chút kỳ lạ.

 

Giống như đang quan sát, lại giống như đang thưởng thức.

 

Anh ta hình như rất tò mò về tôi.

 

Nếu không phải vì vẻ mặt anh quá nghiêm nghị, thì tôi còn tưởng anh là du khách ngoài vườn thú đang ngắm nhìn một con “khỉ” đang múa may làm trò.

 

Dù có chút không thoải mái, nhưng tôi đã chuẩn bị kỹ càng.

 

Sau phần thuyết trình đầy tự tin của mình, bên dưới vang lên tràng pháo tay như sấm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cúi đầu nhìn, thấy thầy hướng dẫn đang cười đầy tự hào trò chuyện gì đó với Cố Hành Chỉ.

 

Kết thúc buổi diễn thuyết, mọi người cùng thầy đi ăn tối.

 

Trong bữa tiệc, thầy tôi nhìn Cố Hành Chỉ, lại nhìn ly rượu trong tay tôi, rồi cười bảo:

 

“Noãn Noãn à, đây là Cố Hành Chỉ, sư huynh của em đó. Hồi đó cũng là nhân vật xuất sắc giống em. Không mời rượu một ly sao? Biết đâu sau này tốt nghiệp, còn phải nhờ Tổng Cố giúp đỡ xin việc nữa đấy.”

 

Tôi vội vàng đứng dậy mời rượu.

 

Không hẳn là muốn nhờ vả gì, chỉ là thầy đã nói vậy rồi, nếu tôi không mời sẽ làm mọi người thấy khó xử.

 

Tôi nâng ly, nói rất nhiều lời khách sáo. Còn thật lòng được bao nhiêu thì chính tôi cũng không biết nữa.

 

Cố Hành Chỉ liếc nhìn tôi, cười nhạt không chạm tới mắt:

 

“Sư muội ưu tú thế này, chắc chẳng cần làm ở Cố thị đâu.”

 

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng hẳn.

 

May mà tôi chưa nâng ly quá cao, nếu không còn lúng túng hơn.

 

Tôi biết cái “ưu tú” anh ta nói đến là có ý gì. Mặt tôi bất giác đỏ bừng.

 

Thầy tôi thấy vậy cũng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn cố gắng hòa giải:

 

“Đúng rồi, Noãn Noãn luôn rất giỏi, nhưng Hành Chỉ cũng không kém nha! Hai đứa đều là học trò ta đào tạo, sau này phải giúp đỡ nhau đấy!”

 

Chúng tôi đều không nói gì.

 

Anh ta khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không nhìn tôi nữa.

 

Tôi cũng cúi đầu.

 

Ra khỏi tiệc, thầy bảo tôi tiễn Cố Hành Chỉ. Tôi do dự một chút, nhưng vẫn phải đi.

 

Anh bước nhanh, tôi lặng lẽ theo sau. Khi sắp vào bãi xe, anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt mang chút trêu chọc:

 

“Cướp được chưa?”

 

Mặt tôi càng đỏ hơn, giọng nhỏ như muỗi:

 

“Không liên quan tới anh.”

 

Thế giới này thật nhỏ.

 

Nếu tôi biết sớm anh ta là sư huynh, còn là Cố Hành Chỉ, thì chắc chắn tôi sẽ không "ngang nhiên không kiêng nể gì" như trước.

 

Tôi cứng đờ mặt đi theo anh, rồi nghe thấy giọng anh tiếp tục vang lên:

 

“Vì muốn gả vào nhà giàu, nên mới quyến rũ Cố Lăng sao?”

 

Giọng anh ta lạnh lùng, nghiêng mặt đầy vẻ giễu cợt.

 

Tôi chẳng buồn giải thích, quyết định "phá vỡ luôn cái bình".

 

Dù sao… anh ta nghĩ gì, cũng chẳng quan trọng.

 

“Không phải. Chẳng lẽ ai cũng muốn gả vào hào môn sao? Tôi chỉ là xấu xa, thực dụng, nghe rõ chưa?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com