Ngày Chúng Tôi Cùng Đi Ly Hôn

Chương 3



Hai tháng trước, Châu Tử Lăng gọi nói với tôi anh quên một tài liệu rất quan trọng.

Tôi mang tài liệu, vội lái xe đến công ty anh.

Giữa đường, một chiếc xe tải chạy quá tốc độ phanh gấp, lật đè về phía xe tôi.

May mà tôi còn mạng, nhưng chân trái gánh lực va chạm quá lớn, bị gãy vụn xương.

Khi đó, tôi đau đớn và sợ hãi di chứng, khóc lóc gọi điện cho anh không biết bao nhiêu lần, nhưng điện thoại anh tắt máy suốt.

Mãi về sau mới biết, chỉ vì một câu “chưa từng thấy bồ câu Pháp” của cô gái kia, anh liền mua vé bay sang Paris, đưa cô ấy dạo chơi trọn một tuần.

Vì sợ ba mẹ lo, tôi không nói cho họ biết, cuối cùng là cô bạn thân Lâm Liễu ở bên cạnh chăm tôi mổ, rồi phục hồi chức năng.

Chính khi ấy tôi đã quyết định, người đàn ông vô dụng này, tôi không cần nữa.

Trở về nhà, tôi tự nấu một bữa trưa đơn giản.

Vừa ăn xong và dọn dẹp thì nhận được tin nhắn của Lâm Liễu.

“Thanh Thanh, cậu còn chưa ly hôn chính thức với Châu Tử Lăng mà anh ta đã dám công khai đưa bồ nhí đi ăn mừng, thật không biết xấu hổ!”

Kèm theo đó là một bức ảnh Châu Tử Lăng cùng cô nữ sinh trẻ đang dùng bữa ở một nhà hàng chuyên dành cho các cặp đôi.

Chính là nhà hàng mà trước đây tôi từng nhắn tin rủ anh đi, cuối cùng lại bị anh lấy cớ bận từ chối.

Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng.

Chợt trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.

Hôm sau, tôi dậy sớm đến bệnh viện.

Xem kết quả xét nghiệm máu của tôi, bác sĩ nói:

“Chúc mừng cô, Tô tiểu thư. Theo kết quả kiểm tra, cô đã mang thai 13 tuần, tức là ba tháng.”

Tôi im lặng một lúc.

“Làm ơn giúp tôi đặt lịch phẫu thuật.”

Mấy năm đầu hôn nhân, Châu Tử Lăng kè kè quấn lấy tôi hằng ngày.

Chúng tôi đều khao khát có con.

Vậy mà bao năm không có, rõ ràng cả hai không gặp vấn đề gì, nhưng vẫn chẳng mang thai được.

Giờ chúng tôi sắp ly hôn, thế mà em bé lại đến.

Thôi cũng đành, đúng là không may, lại rơi đúng lúc này.

Vừa ra khỏi phòng khám, tôi liền trông thấy Châu Tử Lăng và “cục cưng” Từ Nguyệt của anh đứng ở cửa.

Tôi nắm chặt túi xách.

Ly hôn còn chưa xong, Từ Nguyệt đã có thai ư?

Vừa trông thấy tôi, phản xạ đầu tiên của Từ Nguyệt là trốn ra sau lưng anh, như thể nếu chậm một chút, tôi sẽ giết cô ta không bằng.

Châu Tử Lăng thấy vẻ mặt tôi đầy bức bối, chắc anh tưởng tôi theo dõi họ.

“Em làm gì ở đây?”

Không chờ tôi trả lời, anh tiếp tục:

“Tô Thanh, chúng ta nên dứt khoát êm đẹp. Cơ thể Nguyệt Nguyệt yếu, em theo dõi thế này dễ khiến cô ấy hoảng sợ.”

Nghe câu đó là biết tôi đoán đúng.

“Anh mở to mắt mà nhìn, tôi đến trước. Hơn nữa, đây là khoa Sản. Cô bạn nhỏ của anh chẳng phải có thai rồi à? Châu Tử Lăng, đừng quên, chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu.”